Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 410: Chương 410: Chương cuối




Hai năm sau, Hoàng đế thay đổi niên hiệu là Quang Hi, sách sử gọi là năm Quang Hi.

Thay đổi niên hiệu nửa năm, Hi Quý Phi truyền ra tin vui.

Hoàng đế mừng rỡ, quần thần chung vui.

Di cùng hiên.

Tự Cẩm chạm tay lên bụng mình, còn hơi ngơ ngẩn, không nghĩ mình lại có thể hoài thai. Cuối mùa thu năm trước, nàng gặp đại nạn. Kiều Uyển vì đoạt đế sủng nên thiết kế đẩy nàng xuống hồ.

Mùa thu nước rất lạnh, bị tổn thương thân thể, phải nằm triền miên trên giường bệnh mấy tháng mới dần dần đỡ hơn.

Nhớ tới giai đoạn phong ba đó, Tự Cẩm còn cảm thấy đã như trải qua một đời người.

Nàng không thể nào nghĩ tới, người đã sống mà như chết Kiều Linh Di lại còn có thể cổ động Kiều Uyển hạ sát thủ đối với mình.

Không biết là Kiều Uyển quá ngu xuẩn hay là tư tâm quá nặng, hoặc là nói Kiều Linh Di tà tâm không chết, không từ bỏ ý đồ tiêu diệt nàng. Cũng là nàng sơ ý lơ là, thế cho nên mới bị lừa.

Mùa thu nước rất lạnh, hàn khí nhập vào cơ thể, lúc đó nàng thiếu chút nữa thì mất mạng. Bây giờ nghĩ lại thật sự là một chân đã bước vào quỷ môn quan, nói như vậy cũng không quá chút nào.

Khi đó thái y chỉ nói mơ hồ, nhưng nàng có thể nghe được, có lẽ cuộc đời này của mình rất khó lại có con.

Nhưng cũng không ngờ, Tự Cẩm nhìn bụng mình, đột nhiên liền nhớ tới hôm đó hoàng hậu nói với nàng, “Hoàng thượng thay đổi niên hiệu là Quang Hi. Theo chữ cổ, quang có nghĩa là ánh sáng, hi là vui mừng. Niên hiệu mới có ẩn phong hào của muội. Đây là Hoàng thượng mượn vận mệnh quốc gia, thực lực của một nước cầu phúc cho muội. Trên triều đình việc lấy niên hiệu mới này gây náo động rất lớn, như muốn lật trời. Hoàng thượng và Tần tướng gia gây sức ép quần thần, tế trời, bố cáo tông miếu, thiếu chút nữa thì chịu tiếng bạo quân. Mấy chuyện này muội có biết không?”

Lúc ấy Tự Cẩm cũng không suy nghĩ cẩn thận. Bây giờ sờ sờ bụng mình, đột nhiên có cảm giác kỳ quái, giống như đứa bé này thật sự là mượn vận mệnh quốc gia thực lực của một nước mới hoài thai.

Kỳ thật sức khỏe của nàng vốn rất khoẻ mạnh, nhưng lần đó rơi xuống nước, bởi vì cuối mùa thu đầu mùa đông nên rất lạnh. Cơ thể bị nhiễm lạnh tột độ nên mới thương tổn tử cung. Có lẽ vì nàng dù sao cũng là người xuyên việt mà đến, hồn phách quá yếu so với người bình thường. Cho nên một khi phát bệnh nặng thì thật sự nguy hiểm tính mạng.

Nhưng coi như nàng mạng lớn, nằm ở trên giường mê man mấy tháng, cuối cùng vẫn tỉnh lại.

Nàng không thể để hai con mình còn nhỏ đã mất mẹ, không nhìn nổi Tiêu Kỳ vừa mới vui vẻ đã phải bi thương, không thể bỏ lại tình nghĩa phu thê của hai người, không bỏ được tình cảm uyên ương đầu bạc.

“Hi Quý Phi, cả đời này Bản cung chưa bao giờ từng hâm mộ bất luận kẻ nào, chỉ hâm mô riêng mình muội.”

“Sao Hoàng hậu nương nương lại nói vậy, người là nhất quốc chi mẫu, mẫu nghi thiên hạ, mới là người bao nữ nhân thiên hạ hâm mộ.”

“Vị trí hoàng hậu này của Bản cung là vì Sở gia mà có, làm hoàng hậu là vì Hoàng thượng mà ngồi, nhưng tất cả lại không phải điều mình muốn. Bản cung rất mơ ước có được tình cảm sâu nặng như muội và Hoàng thượng. Nhưng biết làm sao, ta thân là con gái Sở gia đã sớm phải có lập trường khác muội. Nếu có kiếp sau, ta cũng không muốn làm con gái thế gia nữa.”

“... Hoàng hậu nương nương nặng lời, kỳ thật ta...”

“Muội không cần nhiều lời, Bản cung biết rõ muội muốn nói cái gì. Những lời khiêm tốn bản cung đã nghe quá nhiều. Đây là điều muội xứng đáng được hưởng.”

Bây giờ Tự Cẩm còn nhớ ánh mắt hoàng hậu, trang trọng, chân thành, từng lời đều là nàng ta nói thật lòng.

“Bản cung chỉ cầu muội một chuyện.”

“Nương nương có ân nghĩa nâng đỡ ta, chỉ cần chuyện người nói không làm trái với luân thường đạo lý, ta nhất định làm được.”

“Bản cung thân có bệnh dữ, cũng không biết còn có thể sống bao lâu. Nếu tới một ngày được giải thoát xuống suối vàng, chỉ mong Hi Quý Phi còn nhớ tình cảm năm đó, chiếu cố nâng đỡ con cháu Sở gia một chút. Không cầu bọn họ thăng chức nhanh chóng, chỉ ngóng trông đừng bị người ta khi dễ, vì sự phục hưng của Sở gia ta mà giữ lại chút huyết mạch.”

“... Ta đồng ý với nương nương là được. Nhưng người đang độ tuổi xuân, không thể nói những lời xúi quẩy này.”

Bây giờ còn nhớ, khi đó hoàng hậu tươi cười chậm rãi mà ôn hòa, ánh mắt nhìn Tự Cẩm kiên định không dời, cuối cùng nói một câu, “Người có thể nhờ phúc của vận mệnh quốc gia, đương nhiên ta không thể có tạo hóa phúc khí lớn sánh bằng được.”

Quả nhiên, mình lại có đứa bé này.

Tin vui truyền ra, người tới chúc mừng nối liền không dứt, đa số Tự Cẩm đều không gặp, lấy lý do dưỡng thai từ chối.

Nhưng năm nay người trong hậu cung lại bắt đầu căng thẳng, lại đến năm tuyển tú.

Sau khi nhóm tú nữ tiến cung, vì Kiều Uyển mưu hại Hi Quý Phi nên hoàng đế giận dữ, trách cứ hậu cung, ban chết bằng thuốc độc cho tỷ muội Kiều thị, làm kinh sợ mọi người. Do đó cũng triệt để trở mặt với thái hậu. Đến nay thái hậu không gặp hoàng đế chỉ náu mình trong Thọ Khang Cung.

Những người còn lại, phàm là người có dính líu trong vụ án này, Bảo Tĩnh, Lịch Khinh Ngọc đều bị biếm lãnh cung, còn lại như Vũ Vân Anh cũng phải nén lại ước mong tranh thủ tình cảm, cũng không dám làm gì bậy nữa.

Bây giờ lại muốn tuyển người mới tiến cung, đám người còn lại trong hậu cung hoảng loạn, Tự Cẩm lại chẳng hề lo lắng.

Nhưng trên triều đình Tiêu Kỳ lại gây rắc rối lớn.

Hoàng đế nói, sinh thời sẽ không tuyển tú nữa.

Bởi vì hậu cung tranh thủ tình cảm, Tự Cẩm suýt nữa mất mạng, Tiêu Kỳ rút kinh nghiệm xương máu. Mặc dù hắn tâm bình như nước, hành động chính trực thẳng thắn nhưng cũng khó lòng phòng bị những người có lòng tranh thủ tình cảm. Nếu lại xảy ra một lần nữa, Tự Cẩm lại bị thương, hắn tất nhiên sẽ đau lòng đến không muốn sống.

Nắm đại quyền, đế vương ngang tàng ra chiếu lệnh một cái, Ngự sử, giám quan thay nhau ra trận, thậm chí có người mắng chửi Hi Quý Phi là yêu phi họa quốc. Còn có người cương quyết muốn đâm đầu vào cột tự vẫn tại triều hòng lấy tính mạng ra can gián.

Lúc Tự Cẩm nghe được tin tức đã ầm ĩ ba ngày. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, Tiêu Kỳ lại có thể làm đến mức này.

Nghe tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, nàng đứng dậy đi ra ngoài đón, vén rèm lên thì vừa vặn thấy Tiêu Kỳ đi vào. Nhìn thấy nàng ra đón vội lên trước nắm tay nàng, “Không phải đã nói nàng đừng tùy tiện đi đi lại lại sao.”

“Thiếp đâu có yếu ớt đến vậy, cả vài bước đường đều đi không được.” Tự Cẩm nhẹ nói.

Tiêu Kỳ nghe vậy nhìn Tự Cẩm, “Nàng khỏe rồi, nhưng ta vẫn nhịn không được lo lắng.”

Tự Cẩm biết rõ lần trước mình bệnh nặng dọa hắn sợ, quả thực coi mình như giấy mỏng, nhưng quan trọng là thương xót đau lòng mình.

Nếu như không sợ mất đi lại há sinh lòng lo lắng?

Nép vào lòng hắn, Tự Cẩm bắt lấy tay hắn dịu dàng nói: “Thiếp đã nghe chuyện trên triều đình. Hoàng thượng không cần làm như thế. Nếu thật sự để giám quan mất mạng sẽ tổn hại đến danh tiếng của người.”

“Trước kia ta lo lắng, nghĩ đến nếu phế trừ tuyển tú thì sẽ làm các con thiệt thòi, không tìm được hiền thê như nàng. Thứ hai xác thực cũng lo lắng danh tiếng của mình tổn hại, đế vị lung lay. Nhưng bây giờ ta nghĩ tới nghĩ lui, nếu lấy tính mạng của nàng để giữ lại danh tiếng minh quân, ta đương nhiên không vui. Còn chuyện tuyển tú, đến lúc đó nếu con trai nguyện ý phục tuyển thì cũng tùy các con.”

Nghe Tiêu Kỳ nói, Tự Cẩm nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trong lòng rung động không thôi, bắt lấy tay hắn mạnh mẽ, “Hoàng thượng cần phải suy nghĩ kỹ, thiếp mỗi năm sẽ mỗi già đi. Hoàng thượng phế bỏ tuyển tú, đã làm thì không thể quay đầu lại. Tiếp qua hai mươi ba mươi năm nữa, người chỉ được đối mặt với một gương mặt đầy nếp nhăn, lại không được nhìn những cô nương kiều diễm.”

“Sắc đẹp ai cũng thích nhưng phải biết phân biệt nặng nhẹ. Ta cũng thích người đẹp, nhưng so với nàng thì chỉ là bèo tấm.” Tiêu Kỳ cúi đầu dựa vào trán Tự Cẩm chậm rãi nói.

Tự Cẩm vừa khóc vừa cười, cầm khăn lau nước mắt, lại nhìn Tiêu Kỳ nói: “Đều tại Hoàng thượng, khiến cho lòng thiếp lo lắng, không thể khống chế cảm xúc. Không thể trách thiếp mít ướt như thế.”

Nghe lời này, nét mặt Tiêu Kỳ tỏa sáng, “Thai nhi này tất nhiên phải sinh con gái.”

Tự Cẩm càng thêm dở khóc dở cười, nhìn Tiêu Kỳ nhẹ giọng nói: “Ý nghĩa của Quang Hi thiếp đã hiểu rõ ràng. Hoàng thượng, người đối với thiếp tình thâm ý trọng nhưng vận mệnh quốc gia quan trọng, há có thể giỡn đùa?”

“Nếu có thể lấy tính mạng ta đổi lấy tính mạng nàng, ta cũng không chút do dự.”

“Thật khờ.” Tự Cẩm khóc không thành tiếng, quả nhiên quá thích khóc.

“Người ngốc có ngốc phúc, được vậy không phải vì gặp được nàng sao.”

Trong nháy mắt lại bị chọc cười, Tự Cẩm ai thán, tâm trạng mình thay đổi như vậy, không nên sinh ra một tiểu ma đầu mới được.

Ngày mười chín tháng mười dương lịch, Hi Quý Phi sinh một con gái, hoàng đế ban tên là Đồng Hi.

Trên triều đình mọi người phản đối, quần thần phân hai đội, tranh luận ầm ĩ ba ngày. Tần tướng dẫn đầu quan văn thu được toàn thắng, tên của công chúa Đồng Hi chính thức ghi vào gia phả hoàng gia.

Quang Hi năm thứ bảy, hoàng hậu bệnh nặng qua đời.

Hoàng đế hậu táng, ban chiếu truyền thiên hạ, ba năm không lập tân hậu khiến các quan lại tán dương, ghi vào sử sách.

Quang Hi năm thứ mười, hoàng đế lập Hi Quý Phi làm hoàng hậu, đồng thời sắc lập Đại hoàng tử Dục Thánh làm thái tử, Nhị hoàng tử Dục Trạch là Vương gia, phong hào cho Đại công chúa là Ngọc Hi, phong hào Nhị công chúa là Minh Hi.

Đến tuổi, Thái tử tuyển vương phi, Đại công chúa tuyển phò mã.

Toàn bộ Đại Vực cực kỳ náo nhiệt, trong hậu cung cũng rất vui mừng. Đồng Hi kéo tay Ngọc Trân chạy ra ngoài, “Đại tỷ tỷ, nhanh lên, nhanh, muội dẫn tỷ vụng trộm đi xem, tỷ nhìn trúng người nào thì nói phụ hoàng chọn hắn làm phò mã.”

Sức khỏe của công chúa Ngọc Trân liên tục suy nhược, do đó việc chọn rể cứ kéo dài mãi. Năm nay sức khỏe khá hơn, lại có công chúa Tiểu Hi nghịch ngợm không sợ trời đất trong hậu cung dẫn Ngọc Trân đi chơi khắp nơi. Bây giờ khí sắc tốt hơn nhiều so với trước kia.

Nhưng đụng những chuyện như vậy, con gái người ta lúc nào cũng e lệ, làm sao có thể đi nhìn lén chứ?

Đồng Hi lại ưỡn ngực nói: “Muội đã hỏi qua phụ hoàng mẫu hậu, là mẫu hậu nói để muội lặng lẽ dẫn tỷ đi xem, nhìn trúng người nào thì ra tay đoạt trước nói sau.”

Ngọc Trân bị Đồng Hi kéo đi, nghe vậy nhìn nhìn về phía Di cùng hiên, miệng nở một nụ cười khoan khoái, nhẹ nhàng đáp ừ một tiếng, cùng chạy ra ngoài với Đồng Hi.

Ánh nắng ấm áp, năm tháng yên bình.

Tự Cẩm dựa vào Tiêu Kỳ nhìn theo bóng lưng hai đứa bé, nhìn nhau cười một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.