Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 202: Chương 202: Chương 108: Có thai (Phần 2)




Tiêu Kỳ và Quý phi cùng sững sờ, nét mặt Quý phi xanh mét. Tiêu Kỳ chợt đứng dậy, “Đi vào nói xem.” Tiếng nói vừa dứt, nhấc chân liền đi ra ngoài.

Quý phi vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Tiêu Kỳ thì cơn tức ùa tới, hai tay nắm chặt rắn lại như thành một tảng đá, cắn răng đi ra theo, tiện tay cầm lấy áo khoác ngoài choàng lên vai.

Quản Trường An cúi đầu khom lưng bước nhanh vào, nhìn Hoàng đế còn đang mặc hoàng bào cũng hơi sững sờ nhưng rất nhanh liền nói: “Nô tài kêu Đồng Ý về Sùng Minh Điện hầu hạ, giữa đường vừa vặn gặp Viện chính đại nhân đi tới Di Cùng hiên. Thấy Di Cùng hiên đèn đuốc sáng trưng, trong sân ồn ào, Đồng Ý liền đi qua nhìn. Thế mới biết không hiểu xảy ra chuyện gì mà Hi chủ tử nôn mửa không dừng. Trong lòng Đồng Ý hoang mang lo lắng bèn báo với nô tài.”

Quản Trường An trong lòng cũng không dám võ đoán, đây là Hi Uyển Nghi tranh thủ tình cảm hay là sức khỏe lại không tốt. Thấy Hoàng thượng đối với Hi Uyển Nghi nhiệt tình, hắn ta cũng không dám dối gạt không báo, vạn nhất nếu thật sự có gì đó không hay, hắn ta cũng không thể chịu nổi lửa giận của Hoàng thượng. So với bị Quý phi ghi hận, hắn ta càng sợ hoàng đế bất mãn với mình hơn. Do đó mới cắn răng mạnh mẽ báo lên, còn bị tên tiểu tử Mao Đông Lâm ngáng chân suýt ngã, thiếu chút nữa thì ngã xuống như chó ăn chè, thù này ghi nhớ. Hi chủ tử mới nôn ói đã khiến tên tiểu tử Mao Đông Lâm hạ độc thủ xấu xa, hắn ta càng muốn nói nôn mửa không dừng, dựa vào tính tình của Hoàng thượng, tất nhiên sẽ nhấc chân đi.

Tô quý phi vừa đi tới, nghe một câu như thế, mặt tối sầm lại. Đây là công khai tranh thủ tình cảm ư? Lập tức cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, đang định mở miệng thì đã nghe Hoàng thượng nói: “Hi Uyển Nghi bệnh nặng mới khỏi, nôn mửa không ngừng sợ là không ổn lắm, trẫm đi xem qua một chút, ái phi sớm nghỉ ngơi đi, ngày khác trẫm trở lại thăm nàng.”

Tất cả lời Quý phi định nói đều bị đè ép trở về, Hoàng thượng nói một câu bệnh nặng mới khỏi nàng ta còn có thể nói cái gì chứ? Cố gắng mỉm cười, Quý phi nén tức giận nói: “Hoàng thượng, thần thiếp đi xem một chút với người, trong lòng thực không yên tâm.”

“Không cần, ban đêm trời lạnh, nếu là bởi vì chuyện này mà ái phi bị lạnh, trẫm trong lòng cũng băn khoăn.” Tiêu Kỳ nói xong ấn Quý phi ngồi xuống giường, “Trẫm đi đây, nàng nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong Tiêu Kỳ sải bước đi ra ngoài.

Quý phi ngồi ở chỗ đó, chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, nhìn rèm cửa bị nhấc lên lại bay về tạo nên rung động, tựa như đang cười nhạo nàng ta, phất qua phất lại phập phồng.

Khá lắm Hi Uyển Nghi!

Lúc Hoa cô cô đi vào, cố ý bước thật nhẹ, nhìn nét mặt Quý phi nương nương trong lòng bà ta bồn chồn, kỳ thật chính sắc mặt bà ta cũng không tốt chút nào. Thật không nghĩ tới Hi Uyển Nghi dám to gan lớn mật, lại có thủ đoạn đoạt Hoàng thượng như thế, hơn nữa nàng ta còn thành công!

Lúc bà ta ở ngoài, thấy hoàng đế bước đi vừa vội lại mau, phía sau Quản Trường An phải chạy mới đuổi theo kịp. Nhìn cảnh đó, trong lòng bà ta giật mình, đột nhiên cảm thấy, Hi Uyển Nghi này ... Giờ quả nhiên … bản lĩnh.

“Nương nương, sớm đi ngủ đi.” Hoa cô cô nhẹ nhàng khuyên Quý phi.

Quý phi ngẩng đầu nhìn Hoa cô cô, từng chữ từng chữ nói ra: “Phái người đi hỏi thăm, xem một chút người bên Di Cùng hiên có phải bị bệnh thật hay không!”

Nghe Quý phi nghiến răng nghiến lợi, Hoa cô cô cũng không dám làm trái ý, ra cửa kêu Mao Đông Lâm tới khẽ nói vài câu. Mao Đông Lâm gật gật đầu xoay người đi. Bà ta quay người vén rèm đi vào, dẫn theo chút hơi lạnh. Hoa cô cô đi đến cạnh Quý phi, “Nô tỳ đã phân phó xuống, rất nhanh sẽ có tin tức thôi.”

“Bản cung chờ!” Quý phi làm gì còn buồn ngủ nữa, chỉ sợ ngày mai toàn bộ hậu cung đều muốn coi nàng ta thành trò cười!

Tiến cung bao năm nay, chưa từng có người nào dám tới Trường Nhạc Cung lấy người đi!

Tiêu Kỳ đi rồi, cả Trường Nhạc Cung liền rơi vào yên tĩnh, Quý phi ngồi trên giường lớn không nhúc nhích, chờ bên ngoài báo tin tức.

Nói tới Tiêu Kỳ đi thẳng một mạch sang Di Cùng hiên, Quản Trường An chật vật đuổi theo phía sau, may cuối cùng cũng đuổi kịp, lau mồ hôi trên trán trong lòng lo sợ. Hắn ta đang tự thấy mình may mắn bẩm báo kịp, nếu không ngày mai mới nói, chỉ sợ chính mình sẽ phải chịu phạt roi.

Cổng chính Di Cùng hiên vẫn chưa đóng, qua khe cửa có thể thấy ánh đèn sáng rực bên trong. Quản Trường An vội vã chạy tới đẩy cửa ra. Cửa vừa mở thì Thuận Toàn liền từ bên trong ló ra, vừa nhìn thấy Quản Trường An đầu tiên là kinh ngạc. Còn chưa hoàn hồn thì thấy Hoàng thượng rảo bước tiến vào, lại chưa kịp khom lưng hành lễ thì Hoàng thượng đã như gió bay đi. Thuận Toàn ngốc nghếch đứng sững, không kịp phản ứng gì.

Trong chính điện cũng đốt đèn, bình thường trong phòng khách của Tự Cẩm cũng đốt đèn sáng. Tiêu Kỳ nhìn lướt qua đi lên bậc thang. Diện Mi đang vừa đi vừa nghĩ gì đó, vừa ra tới liền thấy Hoàng thượng, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an. Tiêu Kỳ cũng không thèm nhìn nàng ta, trực tiếp đi vào trong phòng.

Quản Trường An đuổi theo tới cửa cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, Nhìn dáng vẻ đần độn của Diện Mi, thở hổn hển nói: “Diện Mi cô nương mau đứng lên đi.”

Lúc ấy Diện Mi mới phục hồi tinh thần lại, Hoàng thượng ... Đến ư? Trong nháy mắt trên mặt liền nổi lên vui vẻ, nhìn Quản Trường An cũng phá lệ thuận mắt, đứng dậy rồi lại khom người với Quản Trường An, “Công công vất vả.”

Không chỉ là vất vả đâu, một đường chạy tới giống như bị chó rượt. Chao ôi, chỉ Hi Uyển Nghi mới có bản lĩnh này, như thể câu mất hồn Hoàng thượng, hắn ta có thể oán hận sao?

Nhìn Quản Trường An cười mà như không, Diện Mi chỉ cảm thấy trong lòng lạnh xuống, cũng không nhìn hắn ta nữa, quay đầu đi hầu phòng.

Tiêu Kỳ tự tay vén rèm đi vào, liền nhìn thấy Tự Cẩm nửa nằm nửa dựa vào gối, trên người choàng áo ngủ gấm màu xanh nhạt thêu hoa văn, tóc đen thác nước rơi sau lưng, càng làm cho nét mặt xanh tái thêm nhợt nhạt. Lúc ấy nét mặt Tự Cẩm đang kinh ngạc, lo lắng, hiển nhiên là không thấy hắn đi tới, ánh mắt nhìn chằm chặp Viện chính đại nhân, tỏ vẻ không thể tin. Nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, không hiểu sao lòng hắn run lên, lông mày nhíu lại.

Thái y quay lưng về phía Tiêu Kỳ, Tự Cẩm không thấy được hắn, chỉ có Vân Thường phát hiện Hoàng thượng, nét mặt tươi cười liền vội vàng tiến lên hành lễ, “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng!”

Tiêu Kỳ khoát khoát tay, trực tiếp đi tới ngồi xuống cạnh Tự Cẩm thì thấy nàng quay đầu lại nhìn mình, trên khuôn mặt yếu ớt lập tức nở một nụ cười tươi, “Người tới rồi.”

Tiêu Kỳ đanh mặt gật gật đầu, “Không thoải mái chỗ nào, sao đang yên lành lại ói ra?” Mặc dù hỏi Tự Cẩm, nhưng ánh mắt lại nhìn sang phía Viện chính.

Viện chính đại nhân chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Hi Uyển Nghi đã có thai hơn một tháng.”

(Còn tiếp ...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.