Hoàng Đình

Chương 7: Q.0 - Chương 7: Trên thành dưới thành




Dịch giả: †Ares†

oOo

- Oán linh!

Nguyệt Hà nhìn thoáng qua, nói ngay:

- Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này.

Nói xong, bọn họ lại vội vã đi về phía trước. So với các sư tỷ, Nhan Lạc Nương có thời gian tu hành không tính là dài, cũng không biết được nhiều chuyện trong trời đất. Tựa như oán linh này, nàng chẳng qua chỉ cảm thấy cô gái trên tường thành cực kỳ nguy hiểm, chứ không biết oán linh được tính là một tồn tại thế nào. Nhưng nhìn sắc mặt các sư tỷ đại biến, vội vàng tăng tốc bước đi, nàng hiểu rằng oán linh phải rất lợi hại.

Thế nhưng, ngay lúc càng nàng muốn nhanh chóng rời đi, trên đầu tường thành lại truyền đến âm thanh:

- Này, các ngươi đi Tú Xuân loan ở Kinh Hà sao?

Giọng nói này rất trong trẻo, tuy rằng nghe không mấy lịch sự, nhưng cũng có thể thấy được, lúc cô gái này còn sống nhất định là một người có tính cách hoạt bát.

Nguyệt Hà không để ý đến, người khác cũng không để ý đến. Nhan Lạc Nương muốn trả lời, nhưng thấy các sư tỷ cố tình lờ đi, thì cũng không dám lên tiếng. Nàng từng nghe rằng trên thế gian có rất nhiều pháp thuật quỷ bí, chỉ cần thưa lên, sẽ trúng nguyền rủa.

Từng người đi nhanh về phía trước, không ai nhìn thấy sắc mặt của cô gái trên đầu tường đột nhiên biến thành rất khó coi. Chỉ thấy cô gái đột nhiên há mồm thét chói tai, trên không thành Bá Lăng bỗng đâu xuất hiện mây đen. Mây đen quay cuồng, gió nổi lên, gương mặt của cô gái đứng trên đầu tường thành trong phút chốc biến thành cực kỳ khủng bố, trên mặt dày đặc âm khí. Nếu như nói lúc nãy là tháng ba tươi đẹp, thì bây giờ chính là tháng sáu mưa bão.

Nhan Lạc Nương nghe rõ tiếng thét chói tai, lập tức huyết khí nhộn nhạo, tim đập kịch liệt, có cảm giác muốn nôn mửa. Các sư tỷ của nàng cũng không hề khá hơn. Đúng lúc này, Nguyệt Hà xoay người nhìn Nhan Lạc Nương, một tay muốn chộp tới Quảng Hàn kiếm trong tay Nhan Lạc Nương, đồng thời nói:

- Sư muội mau đưa kiếm.

Nhan Lạc Nương suýt nữa đưa kiếm cho Nguyệt Hà sư tỷ theo phản xạ, nhưng bất chợt nàng nhớ tới lời nhắn nhủ của sư phụ: “Bất kể khi nào, bất kể chuyện gì xảy ra, Quảng Hàn kiếm không thể rời tay. Kiếm còn người còn, nếu kiếm không còn, Quảng Hàn tất vong.”

Đây là lời mà sư phụ nàng lẩm bẩm khi hấp hối. Có thể thấy bà cực kỳ quan tâm tới việc truyền thừa Quảng Hàn, cũng là điều bà lo lắng nhất.

Trong đầu Nhan Lạc Nương vừa hiện lên câu của sư phụ, cánh tay định vươn ra lập tức rụt trở về, cũng không trả lời, mà nâng tay rút Quảng Hàn kiếm ra. Không có tiếng kiếm ngân vang, duy chỉ có một luồng ánh trăng phóng lên cao. Dưới ánh trăng bao phủ, mọi người lập tức dễ chịu hơn một chút, pháp lực vừa muốn mất khống chế lập tức bình lặng lại, nghe tiếng thét chói tai cũng nhỏ dần. Mỗi người yên lặng vận chuyển linh khí, lấy pháp thuật hộ thân. Mà Nhan Lạc Nương ở thời khắc kiếm ra khỏi vỏ thì đã há miệng phun một luồng đan khí vào hư không. Đan khí hóa thành một ngọn lửa, ngọn lửa lại ngưng kết thành một chiếc đèn xanh trôi nổi ở đỉnh đầu của nàng, chiếu rọi cả một vùng không gian.

Bên dưới ánh đèn, tâm thần của mọi người ổn định lại, pháp lực vận chuyển như ý, không còn cảm giác không lưu loát.

- Chúng ta đi.

Nhan Lạc Nương vẫn không nói gì, Nguyệt Hà đã mở miệng nói.

Nhan Lạc Nương nhìn xung quanh, không gian đã hoàn toàn là bóng tối, chỉ còn một khoảng nhỏ được chiếu sáng từ ngọn đèn xanh cùng với hào quang từ Quảng Hàn kiếm trong tay nàng.

- Sư muội, muội dùng đèn Lưu Ly đi trước mở đường, ta thủ phía sau. Chúng ta mau rời khỏi nơi này, Quảng Hàn kiếm ra khỏi vỏ nhất định sẽ làm cho rất nhiều kẻ thuộc tà ma ngoại đạo muốn cướp đoạt.

Nguyệt Hà nghiêm túc nói, nói xong duỗi một tay tới trước mặt Nhan Lạc Nương, nói:

- Sư muội, pháp lực của muội không đủ để điều khiển hai linh bảo. Đèn Lưu Ly đã được muội tế luyện tùy tâm, Quảng Hàn kiếm để sư tỷ điều khiển đi.

Nàng ta nói xong, bèn nhìn chằm chằm vào mắt Nhan Lạc Nương.

Ở trong lòng mọi người, Nhan Lạc Nương là một sư muội rất nỗ lực tu hành, và được sư phụ cực kỳ yêu thích. Điều này rất bình thường, bởi vì nàng là đệ tử quan môn của sư phụ, có điều cũng chỉ đến như vậy. Bình thường Nhan Lạc Nương trầm mặc ít lời, nhìn qua lại dịu dàng yếu đuối, không từ chối bất kỳ ai cần giúp. Bởi thế, trong lòng các nàng không quá thừa nhận quyết định của sư phụ trước khi chết. Nhất là Nguyệt Hà, không thừa nhận Nhan Lạc Nương bây giờ là Quảng Hàn cung chủ. Bởi vì theo các nàng, Nhan Lạc Nương không thể dẫn dắt mọi người, không thể để Quảng Hàn cung tiếp tục truyền thừa xuống trong thời khắc nguy nan này.

(Đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng, sau đó không thu nhận ai nữa)

Mọi người đều biết ý nghĩa của Quảng Hàn kiếm, lúc này thấy Nguyệt Hà thẳng thắn nói muốn Quảng Hàn kiếm trong tay Nhan Lạc Nương, cả đám không khỏi cùng nhìn về Nhan Lạc Nương, muốn xem Nhan Lạc Nương sẽ làm thế nào, là tham lam chiếm giữ Quảng Hàn kiếm, hay lấy truyền thừa Quảng Hàn cung làm trọng, giao kiếm ra?

Nhan Lạc Nương nhìn ra ý muốn nói: “Điều này là đương nhiên” trong mắt các sư tỷ, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì, muốn giao Quảng Hàn kiếm ra, nhưng lại nhớ tới lời sư phụ:

- Quảng Hàn cung từ trước đến nay đều là nhất mạch đơn truyền, ta làm sư phụ thu nhận rất nhiều đệ tử, nhưng cuối cùng chỉ có một người có thể kế thừa Quảng Hàn cung. Đại sư tỷ đã chết của con là kiểu người thanh cao mà lạnh nhạt, không hợp để kế nhiệm Quảng Hàn cung. Nhị sư huynh của con nhìn qua như không để ý chuyện gì, kỳ thực tâm tư đố kỵ mạnh mẽ. Tam sư tỷ Nguyệt Hà của con lại thích phô trương mà không đủ cố gắng. Những người còn lại cũng không ai có thể kế nhiệm Quảng Hàn cung đời này. Sau khi ta chết, nếu các vị sư tỷ của con đòi Quảng Hàn kiếm, con không được đưa. Nếu có người không phục, trục xuất sư môn. Nếu lại có người dám dòm ngó Quảng Hàn kiếm, nổi lên lòng tham, con có thể giết để răn đe.

- Đệ tử sao dám.

Ngay lúc đó, Nhan Lạc Nương từng nói lời tận đáy lòng.

Quảng Hàn cung chủ nói:

- Con nhất định phải ghi nhớ, người của Quảng Hàn cung chúng ta nhất định phải hiểu được tự ái tự cường. Cho dù bóng đêm chôn giấu con tận trong vực sâu không đáy, con cũng phải nhớ kỹ một câu: Trăng chiếu đầy trời, Quảng Hàn vô địch.

Nhan Lạc Nương không biết tại sao sư phụ cứ nhất định muốn mình kết thừa Quảng Hàn cung. Giống như các vị sư tỷ, nàng cũng không cho rằng mình có thể đảm nhận trọng trách truyền thừa Quảng Hàn cung. Nhưng nàng không thể không nhận.

Nhan Lạc Nương biết, sư tỷ còn đang chờ quyết định của chính mình.

Nàng đón ánh mắt của Nguyệt Hà, lắc lắc đầu, lại quay đầu nói với cô gái ở đầu tường:

- Chúng ta đang muốn đi Tú Xuân loan, có chuyện gì không?

Nàng vừa nói, mặt của cô gái trên đầu tường lập tức dịu đi, hồi phục tự nhiên, lại trở về một cô gái rạng rỡ. Chỉ nghe cô gái ngượng ngùng nói:

- Ngươi có thể giúp ta nhắn một câu với vị hôn phu của ta không?

- Được.

Nhan Lạc Nương đáp. Nàng có chút không ngờ với biến hóa của oán linh trên tường thành, nhưng vẫn lập tức trả lời.

- Nói là ta nhớ chàng, nhắn khi nào chàng rảnh thì tới nơi này của ta một chuyến.

Cô gái trên đầu tường nói nhỏ nhẹ.

- Được, vị hôn phu của cô là ai?

Nhan Lạc Nương hỏi.

- Vị hôn phu của ta là Hà Bá Kinh Hà, ngươi tới Tú Xuân loan là có thể nhìn thấy thần miếu của chàng. Chỉ cần vào trong miếu là có thể tìm được chàng.

Tiếng của cô gái ở đầu tường nghe rõ ràng khác thường, không có chút mê hoặc nào. Nhưng Nhan Lạc Nương lại cảm thấy có chút khó tin, cho là mình nghe lầm, bụng muốn nói: “Lẽ nào Hà bá gia xảy ra chuyện, sao lại có quan hệ với oán linh ở đầu tường thành này được? Ta phải đi xem thử.”

Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn đáp:

- Ta sẽ tới Tú Xuân loan, vào thần miếu nói lại với Hà Bá.

- Ừ, nói ta ở chỗ này chờ chàng.

Cô gái đầu tường nói.

Tiếng của cô gái vang vang, ngọn đèn xanh trên đỉnh đầu Nhan Lạc Nương không hề bị lay động, vững vàng bảo vệ tâm thần, cũng không thấy có vẻ gì là có pháp thuật quấy nhiễu. Mặc dù trong lòng Nhan Lạc Nương khó có thể tiếp nhận, nhưng vẫn nghiêm túc ghi nhớ.

Xoay người quay đầu lại, nàng phát hiện các sư tỷ đã đi xa.

Nàng vội vàng đuổi theo, nói với Nguyệt Hà sư tỷ:

- Sư tỷ, chúng ta đi Tú Xuân loan một chuyến đi.

- Vì sao phải tới đó, bởi vì oán linh kia sao?

Nguyệt Hà châm chọc nhìn Nhan Lạc Nương, nói:

- Sư muội, tỉnh đi, đó là oán linh. Ta không biết tại sao sư phụ lại truyền Quảng Hàn kiếm cho muội nữa. Muội như vậy, làm sao có thể dẫn dắt chúng ta sống sót trong thế giới này đây?

- Sư tỷ...

Nhan Lạc Nương yếu ớt kêu, trong mắt tràn đầy vẻ bất lực.

- Muội cũng biết ta là sư tỷ của muội, cũng biết tôn tị trật tự cơ à!

Nguyệt Hà thở dài, tiếp tục nói:

- Muội đã còn nhận ta là sư tỷ, thì giao Quảng Hàn kiếm cho ta đi. Không phải ta nhất định muốn có Quảng Hàn kiếm, mà là chúng ta cần Quảng Hàn kiếm để hộ thân. Quảng Hàn cung chỉ còn lại từng này người chúng ta, không thể có thêm ai chết nữa. Muội có đèn Lưu Ly bên mình, đó là linh bảo, hẳn cũng đủ rồi, cần gì một mình độc chiếm cả hai đây?

- Sư tỷ, muội, muội...

Nhan Lạc Nương không hề nghĩ muốn một mình chiếm hai linh bảo, cũng chưa từng nghĩ muốn làm Quảng Hàn cung chủ. Thế nhưng sư phụ đã giao phó, không thể giao cho người khác, cho dù là sư tỷ cũng không được, hơn nữa còn phân phó nếu có người nổi lòng tham hoặc không phục, có thể giết để răn đe. Có điều loại chuyện này, nàng trăm triệu lần làm không được.

Nguyệt Hà nhìn nàng, các vị sư tỷ nhìn nàng. Nhan Lạc Nương lui về phía sau, tay hết nắm chặt lại nới lỏng Quảng Hàn kiếm, cuối cùng vẫn yếu ớt nói:

- Sư tỷ, không nên ép muội. Muội không muốn làm cung chủ, cũng không muốn kế thừa Quảng Hàn kiếm, nhưng đây là lệnh của sư phụ.

- Lệnh của sư phụ sao? Đoạn thời gian cuối cùng kia, chỉ có ngươi ở cạnh sư phụ, đến cùng có phải sư phụ nói vậy không thì ai biết được!

Nguyệt Hà lạnh lùng nói.

Nhan Lạc Nương biết đây là sư tỷ không phục, lại nghĩ tới sư tỷ muốn đoạt Quảng Hàn kiếm, không khỏi run giọng nói:

- Khi truyền kiếm, sư phụ nói...

- Nói cái gì?

- Nói, nếu ai không phục, có thể trục xuất Quảng Hàn cung...

- A!... Trục xuất Quảng Hàn cung, vậy ngươi trục xuất tất cả chúng ta khỏi Quảng Hàn cung đi.

Nguyệt Hà bước nhanh tới, thì đã thấy một ánh lửa lóe lên trên trán Nhan Lạc Nương, ấn ký một ngọn đèn xanh xuất hiện. Nguyệt Hà tức thì khựng lại, oán giận liếc nhìn Nhan Lạc Nương một cái, rồi xoay người đi. Một đám sư tỷ của Nhan Lạc Nương cũng xoay người bước theo.

Nhan Lạc Nương há miệng muốn gọi, nhưng lời không thể ra khỏi miệng, cũng không biết phải nói thế nào.

Tuy các vị sư tỷ đã đi xa, nhưng những ánh mắt kia vẫn hiện rõ trong đầu nàng, tựa như kim đâm vào trái tim nàng.

Nàng không kìm được, bật khóc, ngẩng đầu nhìn trời, không biết đi con đường nào. Thẳng đến lúc bóng dáng các vị sư tỷ biến mất ở trong gió, nàng mới lau nước mắt, đi về hướng Tú Xuân loan.

Thôn Hà Tiền là nơi nàng sinh ra, mà khúc Tú Xuân trên dòng Kinh Hà lại là nơi nàng lớn lên, cũng là nơi cả đời nàng không quên được. Vào năm đó, Trần Cảnh nổi giận chém Hà Bá Ác Long hạp, mọi người chỉ nhớ rõ Trần Cảnh cầm kiếm sắc lướt sóng mà đi, lấy tư thế oai hùng đào sông lấp biển chém xà yêu, chứ không ai nhớ rõ lúc trước có một cô gái bình tĩnh cỡ nào khi bị tế giữa sông tới ba phen mấy bận.

Những gì Nhan Lạc Nương thể hiện ra vào thời khắc đó, đến tận bây giờ Trần Cảnh vẫn còn nhớ rõ. Cho dù đã rất nhiều năm, nhưng mỗi khi hồi tưởng lại, trong đầu hắn vẫn luôn có một cô gái bắt mắt khác thường vào thời khắc sinh tử ấy.

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.