Hoàng Đình

Chương 3: Q.0 - Chương 3: Hoa nở mấy đóa, đóa nào cũng tươi đẹp




Dịch giả: †Ares†

oOo

Đương nhiên vỏ sò không nghe được tiếng quát giận dữ của Hồng đại hiệp. Lúc này, nó đang vừa hồi hộp lại vừa chờ mong. Nó là con thứ mười ba của tộc trưởng bộ tộc sò biển, bởi vì không nghe lời tôn trưởng mà bị lưu đày, kể từ đó tới nay đã hơn ba mươi năm. Dọc theo mắt sông xuống, cảm ứng được mùi vị như có như không từ biển cả, nó thầm nghĩ: “Cuối cùng phụ vương cũng để ta trở về.”

Năm đó nó bị lưu đày là bởi vì người của Long cung nói thị linh từ bộ tộc sò biển chết rồi, muốn bộ tộc sò biển tiếp tục tiến cử một thị linh khác. Sau khi trải qua thương nghị, bộc tộc của vỏ sò quyết định để nó đi, nhưng nó lại không muốn đi, bởi vì sau khi đi, thì sẽ vĩnh viễn mất đi tự do, vĩnh viễn không thể ra khỏi Long cung. Nó làm trái ý phụ vương, nên bị lưu đày ra bên ngoài Thu Nguyệt hạp cốc.

Đối với bộ tộc sò biển, lưu đày không khác gì xử tử. Ở biển, vỏ sò rời khỏi Thu Nguyệt hạp cốc giống như là ánh nến trong gió, lúc nào cũng có thể bị nuốt sống ăn tươi.

Nó phải chạy trối chết mấy chục lần, còn bị các loài cá khác nuốt vào bụng ba lần, cũng may lớp vỏ của nó rất cứng, chưa kịp tiêu hóa thì đã bị bài tiết ra. Nó lưu lạc trong biển hơn mười năm, cuối cùng đi tới được chỗ nối ra biển của dòng Kinh Hà, lại thuận sông mà lên, đi tới Tú Xuân loan.

Phía trước u ám, bên trong u ám có một chút ánh sáng xanh. Chỗ này chính là mắt sông mà vỏ sò từng vô tình tìm thấy. Hơn mười năm trước, nó từ mắt sông này cảm nhận được mùi vị của biển, chứng tỏ đây chính là lối ra biển. Lúc ấy vỏ sò tiến vào thử thám thính, nhưng cũng không trở về biển, mà quay lại sông Kinh Hà.

Mắt sông này thực sự không phải là nối thẳng vào biển, mà tạo thành một cái mê cung thông suốt bốn phương. Nếu không phải vỏ sò cảm nhận được mùi vị của biển từ mê cung thông bốn phương như mạng nhện kia, có lẽ nó đã lạc trong đó. Mắt sông không lớn này rõ ràng là thông tới cả các dãy núi, tự nhiên bên trong mê cung không thể chỉ có vỏ sò, mà còn có rất nhiều loài sinh vật có các loại năng lực cực kỳ nguy hiểm ẩn núp. Có điều vỏ sò đã từng đi qua một lần, có chuẩn bị, so với lần trước thì nhanh hơn không ít.

Đối với sinh linh nơi đây, pháp lực của vỏ sò đương nhiên cao vượt hẳn, mà dù là trong thế giới bên ngoài, đệ tử huyền môn thông thường cũng không làm gì được vỏ sò. Đơn giản nói tới việc phá đê điều khiển sóng nước đến thành Bá Lăng ngày trước, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được. Hồng đại hiệp cũng có linh phù của Hà Bá ban cho, cũng có phép ngự thủy, nhưng căn bản nó không dám mở miệng nói mình có thể điều khiển sóng đến Bá Lăng. Vậy mà vỏ sò có thể làm được, hơn nữa còn làm được đến mức không làm hư hại một căn nhà nào trên đường tới Bá Lăng.

Trước lúc ngự thủy, nó từng nói rằng, khi thực hiện làm phép không thể để người quấy rầy. Nhưng khi Trấn Yêu tháp xuất hiện, nó chẳng những đỡ được Trấn Yêu tháp để tiếp tục ngự sóng tới Bá Lăng, mà còn giữ vững được hồi lâu mới bị thu vào trong tháp. Rất nhiều người không chú ý tới điểm này, bởi vì vỏ sò bị vây tít ở Tú Xuân loan cách khá xa, hơn nữa khi đó Trần Cảnh sắp xuất hiện, cho nên hầu hết đều không nhận ra chỗ cao minh của vỏ sò.

Nửa tháng sau, cuối cùng vỏ sò cũng chui ra khỏi cái mê cung kia, từ sông đi ra biển.

Nó vẫn cảm ứng được cảm giác bị triệu hoán như có như không từ Thu Nguyệt hạp cốc. Sau khi cẩn thận xác định phương hướng, thân thể của vỏ sò khẽ rung lên, một tầng sương mù bốc lên bao phủ lấy nó. Khi sương mù tan đi, vỏ sò đã biến mất, chỉ còn lại làn nước còn lan tỏa, tựa cơn gió trong biển sâu.

Địa hình trong biển cũng không khác so với đất liền là bao, có núi cao, có thung lũng, thậm chí sinh linh còn nhiều hơn, khó mà phân rõ hết các loài động thực vật.

Mà vào lúc này, một cây đại thụ cách chỗ vỏ sò vừa biến mất không xa đột nhiên rung lên. Bùn đất đục ngầu che mắt, tới khi tất cả tan đi, một người có tướng mạo như người cây xuất hiện. Người này cầm trong tay một thanh đinh ba ba mũi rất giống với Hải Hồn xoa trong tay Hồng đại hiệp, nhưng lớn hơn nhiều, liếc mắt nhìn qua đã thấy sát khí nặng trĩu.

Nếu vỏ sò ở đây, nhất định sẽ nhận ra đây là tuần hải dạ xoa, mang một thân bản sự ngự thủy trục lãng được truyền thừa hơn vạn năm. Bình thường, nếu Long cung muốn xuất quân chinh phạt, thì phần lớn đều do dạ xoa đảm nhiệm. Dạ xoa này tuy rằng mới chỉ là dạ xoa đi tuần trong biển, nhưng ở khu vực này, nó đã tương đương với Yêu vương của một núi trên đất liền rồi. Hiển nhiên, phạm vi này chính là nơi tuần tra của nó.

Nó chậm rãi đi tới phía trước mắt sông mà vỏ sò đã chui ra, ngồi xổm xuống. Lúc này chợt có một con mực nhỏ đang muốn chui ra từ đó. Con mực nhìn thấy dạ xoa ngồi xổm trước mặt thì lập tức bơi ngược lại, đồng thời phun ra một dải mực làm đục ngầu cả khoảng nước biển đằng sau. Thế nhưng nó lại chậm, bởi dạ xoa đã đưa tay đâm vào mắt sông nhanh như chớp. Đất bùn lại bốc lên đục nước, tới khi nó rụt tay về, thì trong tay đã có thêm một con mực.

Con mực giãy giụa như điên, xúc tu quấn quanh cánh tay xanh thẫm của dạ xoa, miệng rít những tiếng kêu hoảng sợ mà chói tai. Trên gương mặt hung ác của dạ xoa không chút biểu cảm nào, trong mắt chỉ có lạnh lùng. Nó hé miệng, đưa con mực không ngừng vặn vẹo trong tay lên, cắn một cái mất nửa đầu con mực, rồi nhét toàn bộ phần còn lại vào miệng mà nhai nuốt.

Dạ xoa ăn sống xong con mực, cả người nó đột nhiên linh hoạt hẳn lên, giống như bị mùi máu đánh thức cái hung sát đang ngủ say trong cơ thể. Mắt nó lộ hung quang, nhìn về hướng vỏ sò rời đi, sắc mặt hung ác mà bình tĩnh ban đầu dần biến hóa, biến thành càng lúc càng giận dữ. Cuối cùng, nó đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi theo hướng vỏ sò rời đi.

Nước biển bị gạt ra, tốc độ của dạ xoa ở trong nước không khác gì tốc độ bay trên không trung của các loài chim.

* * *

Sẽ rất khó để xếp hạng cao thấp giữa các yêu linh nghe đạo trước miếu Hà Bá Tú Xuân loan, bởi vì pháp lực của chúng nó đều không chênh lệch quá lớn. Nhưng nếu xếp hạng về cố gắng, nhất định vỏ sò đứng đầu. Nó rất ít nói chuyện, bởi vì không lúc nào nó không trong tu hành. Những yêu linh từng nghe đạo trước miếu Hà Bá đều có chung một ấn tượng về vỏ sò: một cái vỏ sò màu xanh dập dềnh trong sương mù.

Tú Xuân loan cũng giống như trời đất này, đột nhiên yên tĩnh trở lại. Ngẫu nhiên có người tu hành bay qua bầu trời, thì cũng chỉ là đến đi vội vàng. Trước kia, mỗi khi trời tối, Tú Xuân loan đều vô cùng náo nhiệt. Còn bây giờ, nơi này quạnh quẽ vô cùng, chỉ có Hồng đại hiệp nằm ngủ úp sấp trước miếu. Trừ nó ra, có thêm một con chim sơn ca an tĩnh đậu trên cái cây không mấy cao cạnh miếu.

Quạnh quẽ không chỉ Tú Xuân loan, còn một nơi khác, chính là thành Bá Lăng. Tần Quảng vương tỷ đã bị Trần Cảnh mang đi, nhưng thành này đã hoàn toàn biến thành một tòa thành quỷ, chẳng những người phàm trần thế không dám đi, mà cả thần linh hay tu sĩ Tiên đạo cũng không dám đến.

Trên con đường thông tới thành Bá Lăng có một thêm một chiếc bia đá, trên đó khắc: “Bá Lăng quỷ thành, người sống chớ gần.”

Ngẫu nhiên cũng có người gan lớn tới gần Bá Lăng xem thử, sau khi trở về đều nói nhìn thấy ở đầu tường thành Bá Lăng có một cô gái đi lại khắp nơi, nhưng cũng không đi ra. Có vài người bởi vì đi tới quá gần, không biết vì sao đều giống như mất đi thần trí, tự nhiên tiến vào trong thành Bá Lăng, mặc người ở phía sau gọi to thế nào cũng không gọi nổi, cuối cùng không trở ra. Thời gian qua đi, việc này dần dần được truyền khắp nơi, tất cả mọi người không ai dám tới gần thành Bá Lăng nữa, cô gái ở trên tường thành thì được gọi là nữ quỷ thành Bá Lăng.

Trần Cảnh không can thiệp việc này, cũng không thể can thiệp. Hắn đương nhiên biết nữ quỷ kia là ai. Nếu không phải có nàng, Trần Cảnh đã phải chết trong thành Bá Lăng. Đối với Trần Cảnh, Bá Lăng là một nơi đặc biệt. Hắn từng dừng chân tại đây, từng đau khổ rời khỏi tòa thành này, từng vì cứu tòa thành mà rơi vào tử cảnh, rồi lại thay da đổi thịt ở thành này.

* * *

Kinh Hà chín nghìn ba trăm dặm, vẫn chưa hoàn toàn hiện rõ trong đầu Trần Cảnh, mà còn mấy trăm dặm ở hai đầu tiếp tục mơ hồ.

Trần Cảnh không ngừng tu hành. Từ sau khi đột phá thần cấm, cảm giác của hắn với con sông này đã không giống lúc trước nữa. Tuy rằng vẫn là điều khiển linh lực hà vực, nhưng ngôi chủ - thứ đã thay đổi. Trước kia, linh lực của hắn là linh lực Kinh Hà, mà bây giờ linh lực của hắn là linh lực của hắn, linh lực của Kinh Hà cũng là linh lực của hắn. Tuy ý nghĩa trong đó chỉ thay đổi một chút, nhưng lại cách biệt như trời với đất.

Linh lực của hà vực không ngừng ân cần săn sóc tượng thần. Qua nhiều năm như vậy, tượng thần luôn được linh lực tưới tắm tẩy luyện, lại không hề có một tia cơ hội hóa hình nào. Ngoại trừ cảm nhận được linh khí trên tượng thần cực kỳ nồng đậm, Trần Cảnh cũng không cảm nhận được thêm chút thay đổi nào. Nhưng sau lần bị sét đánh, hắn lại cảm thấy tượng thần có biến hóa, từng luồng sấm sét đánh lên tượng thần giống như giúp tượng thần sinh ra kinh mạch.

Đã rất nhiều năm kể từ khi Trần Cảnh bị phong cấm trong tượng thần, thân thể tàn tạ của hắn và tượng thần đã hòa làm một. Khi xông lên núi Côn Lôn, linh khí trong tượng thần bị khuấy động, vị trí có linh khí nồng nặc nhất là đan điền bị sét đánh ra một chút sinh cơ, chân chính xuất hiện cái không gian đan xen hư và thực, đã hình thành đan điền khí hải ở tượng thần.

Đan điền này vô cùng nhỏ, đã ngưng kết một giọt chân linh nhỏ, nhưng cảm giác sinh ra khí huyết như lúc dưới lôi kiếp đã không có. Tượng đá vẫn là tượng đá, chẳng qua có một tia biến hóa, đó là bên trong tượng thần xuất hiện những đường nứt nhỏ như tơ nhện. Những đường nứt này do linh khí hóa thành, từ đầu đến tứ chi, dày đặc nhất là ở Thiên Linh Cái chỗ đỉnh đầu.

Nói chuẩn xác hơn, những đường nứt xen kẽ này cũng không phải hoàn toàn do linh khí ngưng kết thành, mà là bên trong tượng thần sinh ra kinh mạch.

Sau nhiều năm như vậy, cuối cùng tượng thần bắt đầu phát sinh biến hóa.

* * *

- Hà Bá gia, tôm con tôm cháu của con lại chết hết rồi, con lại bị chặt đứt hương hỏa truyền thừa rồi.

Trong miếu Hà Bá cũng không có ai để ý tới Hồng đại hiệp. Thi thoảng nó vẫn tự thì thào một câu vô thưởng vô phạt như vậy, không thì cưỡi sóng dạo chơi. Tuy rằng lời của nó luôn mơ hồ không rõ ràng, nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc nghe rõ.

- Cũng không biết vỏ sò muội muội đến nhà chưa...

- Không biết con khỉ kia có bị người lột da không nhỉ...

- Con rắn âm độc kia hóa ra còn có tộc nhân...

...

- Đã lâu không có đi núi Thiên La, thử tới đó nhìn xem...

Hồng đại hiệp nhảy vào trong sông, biến mất không thấy gì nữa.

Đại môn đại phái bắt đầu triệu hoán đệ tử trở về núi, giống như bọn họ biết có chuyện gì sắp xảy ra.

Mấy ngày trôi qua, Hồng đại hiệp từ núi Thiên La trở về. Nó báo với Trần Cảnh rằng cạnh gian nhà cỏ mà Thần Cô tu hành trên núi Thiên La còn có một gốc dây leo thành tinh, pháp lực rất mạnh, trói nó một ngày một đêm mới thả cho xuống núi.

Trần Cảnh nói cho nó biết đó chính là Thần Nữ Vu Sơn từng đi qua Ác Long hạp trước kia. Hồng đại hiệp ngạc nhiên, nói:

- Thì ra là nàng, để con đi chào lại người quen.

Nói xong, nó lại nhảy vào trong nước, biến mất.

Tuy rằng Trần Cảnh không cảm nhận được đất trời có bất kỳ biến hóa gì, nhưng chẳng biết tại sao hắn lại có cảm giác báo động phát ra từ sâu trong nội tâm. Cái cảm giác này dường như vẫn luôn ở đó, tựa như một con cá bên trong nước đục, đợi nước dần lắng trong, thì cá cũng hiện ra.

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.