Hoàng Đình

Chương 2: Q.0 - Chương 2: Dưới ánh trăng nói lời ly biệt




Dịch giả: †Ares†

oOo

Đã qua mấy ngày từ hôm Trần Cảnh dâng sóng muốn nhấn chìm Côn Lôn. Lần này hắn giết rất nhiều người, có thần linh không biết từ đâu mà đến, có đệ tử các môn các phái, nhưng sau đó lại không có ai tìm đến hắn báo thù rửa hận. Cuộc sống ở Kinh Hà bình yên tựa như từng đợt sóng sông, không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, tất cả như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng loại bình yên này như báo trước những đổi thay ở Kinh Hà.

Cảnh tượng rất nhiều yêu linh nghe đạo trước miếu Hà Bá đã không có, trong gió chỉ còn tiếng sóng nước rì rào vỗ bờ.

Hồng đại hiệp tự nhiên không có chuyện gì. Nó càng thêm diễu võ dương oai, giống như ước gì có người đến Tú Xuân loan báo thù vậy, cả ngày khiêng cái đinh ba có ba mũi màu đen, lướt sóng đi tuần quanh Kinh Hà. Chẳng qua nó đều lấy linh khí che thân hình, nên người phàm không thể thấy được. Chỉ là ngẫu nhiên sẽ thấy mặt sông không gió mà dậy sóng, nhưng bọn họ cũng không sợ, bởi vì từ sau lần Hà Bá trừ yêu năm đó, Tú Xuân loan này chưa từng làm chết người nào.

Vỏ sò một thân xanh đậm cũng không sao. Tuy rằng tầng rêu trên người nó mỏng đi không ít, nhưng cũng vẫn giống như trước đây, ban ngày nó ẩn trong sông không ra, buổi tối sẽ xuất hiện trước miếu Hà Bá. Trên người bao phủ hơi nước, nó lẳng lặng đứng yên, hút linh khí từ bầu trời lắng xuống.

Cửu Âm sớm đã hóa trở lại thành một con rắn khoang đen trắng nhỏ. Tới nay mọi người cũng không biết lai lịch của nó, chỉ cảm thấy nó rất lạnh lùng, cái lạnh tỏa cả ra từ trên thân. Hiện tại Hồng đại hiệp vẫn không thể nào nói chuyện được với nó. Tuy rằng Cửu Âm trong nhóm yêu linh không bỏ đi khi Hà Bá vào Bá Lăng, nhưng Hồng đại hiệp cứ cảm thấy trên người con rắn này có thứ gì đó rất đáng sợ, khiến nó không muốn tới gần, vài lần ngập ngừng định nói chuyện lại thôi.

Triệu Hạc thì trở lại trấn Triệu Gia làm Thổ Địa. Ngày đó hai người tiến vào thần miếu chính là chết trong tay Triệu Hạc. Sau đó khi tháp vàng ép xuống, Triệu Hạc lại chạy được. Đến khi Trần Cảnh trở về, Triệu Hạc cũng không trở lại Tú Xuân loan mà về luôn thần vực của mình.

Trên bầu trời, mảnh trăng cong chiếu lên đoạn sông Tú Xuân khúc khuỷu.

Chẳng biết từ lúc nào, hai bờ sông đã trăm hoa đua nở, lại là một mùa xuân mới.

Khỉ núi Tùng Thanh đeo chuỗi Phật châu trên cổ, đang đắc ý nói về lai lịch bảo bối này của mình, nói chính mình dựa vào Phật châu này giết chết bao nhiêu đệ tử huyền môn lợi hại.

Hồng đại hiệp cũng đã thấy Phật châu này lợi hại cỡ nào. Mặc dù nó không vừa mắt với cái vẻ khoe khoang của con khỉ kia, nhưng cũng chỉ biết thầm than thở ai bảo mình không có pháp bảo lợi hại. Nó cúi đầu nhìn Hải Hồn xoa màu đen kẹp trong càng, lòng thầm nghĩ nhất định phải kiếm được một món pháp bảo tốt, không thể để con khỉ kia vượt mặt, bởi dù sao nó cũng là đệ nhất chiến tướng dưới trướng Hà Bá gia. Sau đó nó lại nghĩ, pháp bảo tốt không dễ tìm như vậy, cái Hải Hồn xoa này dùng cũng thuận tay, rảnh rỗi sẽ hỏi Hà Bá gia xem có biện pháp nào khiến Hải Hồn xoa này lợi hại hơn không.

Hồng đại hiệp lập tức nói:

- Phật châu của ngươi lợi hại như vậy, có thể so được với Mê Thiên kiếm của Hà Bá gia không?

Khỉ núi Tùng Thanh ngừng lại một chút, sau đó nói:

- Bản chất hai thứ này khác nhau, sao có thể so sánh được? Mê Thiên kiếm của Hà Bá gia chỉ có một mình Hà Bá gia có thể sử dụng, mà chuỗi Phật châu của ta thì cứ tế luyện sẽ dùng được, bất kể là ai. Ngươi nói so thế nào đây?

Tuy rằng khỉ núi Tùng Thanh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hồng đại hiệp, nhưng Hồng đại hiệp nhìn nét cười trên mặt con khỉ này lại cảm thấy nó đang muốn nói: Phật châu lợi hại hơn.

- Hừ, Hà Bá gia từng nói, bất kể là pháp bảo gì, chẳng qua đều là ngoại lực, cho dù ngươi có linh bảo tiên thiên thì thế nào đây? Vẫn không thể trường sinh, chỉ sợ còn phải thời khắc phòng bị có kẻ muốn cướp đoạt.

Nói tới đây, nó lắc lắc đầu, học bộ dạng giảng bài của thầy đồ trên trấn, lớn tiếng nói:

- Phúc hay họa còn chưa biết được!

Khỉ núi lại cười to nói:

- Chẳng qua là ngươi đang đố kỵ mà thôi. Nếu ta đưa Phật châu này cho ngươi, ngươi cầm hay là không cầm?

Hồng đại hiệp ngập ngừng. Nó định trả lời “không cầm”, nhưng nó lại cảm thấy nếu trả lời sai thực tế như vậy, về sau chẳng phải không thể ngẩng đầu nói chuyện. Cho nên nó nghĩ ra một câu mập mờ, nói:

- Bảo vật mặc dù là tốt, nhưng sao so được cái tâm chân thành hướng đạo của ta.

Trong lúc bọn nó nói chuyện, đột nhiên nghe mặt sau truyền đến giọng nói của Cửu Âm. Bọn nó rất ít khi nghe được Cửu Âm lên tiếng, bởi cho tới nay Cửu Âm chỉ nghe, không cùng người trao đổi tâm đắc, càng không chủ động chào hỏi.

Hồng đại hiệp vẫn cảm thấy Cửu Âm này rất nguy hiểm, rất âm độc, ngay cả giọng nói cũng mang theo vẻ âm độc, không phải cần thiết tuyệt đối không nên tới gần. Quay đầu lại, chỉ thấy Cửu Âm đang bò sát trước thần miếu, nói:

- Hà Bá gia, thân tộc triệu hoán ta, ta phải về nhà rồi.

Hồng đại hiệp sửng sốt, không khỏi lẩm bẩm:

- Kẻ này lại còn có cả thân tộc?

Nó nói rất nhỏ, nhưng ở đây không có một ai là hạng phàm tục, tự nhiên đều nghe được. Cửu Âm quay đầu nhìn thoáng Hồng đại hiệp, nói:

- Tại sao ta không thể có phụ mẫu thân tộc?

Hồng đại hiệp vội vàng nói:

- Lỡ lời, lỡ lời, nhất thời lỡ lời.

Nó vừa nói xong, phát hiện khỉ núi Tùng Thanh đang cười khanh khách nhìn mình, cặp mắt tinh ranh kia giống như đã giúp rút đi tia e ngại trong lòng nó, rồi thổi bay theo gió. Nó bèn hỏi tiếp Cửu Âm:

- Ngươi nói thân tộc triệu hoán, là làm sao biết được, chẳng lẽ nghe theo gió?

- Trong huyết mạch có truyền thừa, ta dĩ nhiên có thể cảm ứng thân tộc triệu hoán, cho dù giải thích ngươi cũng không hiểu.

Cửu Âm nhìn Hồng đại hiệp nói, chưa hết câu đã quay đầu đi, mặt hướng miếu Hà Bá.

Hồng đại hiệp thầm giận, nó cảm thấy ánh mắt của Cửu Âm này có vẻ khinh thường. Nó đang định nói gì đó, thì từ miếu Hà Bá đã truyền ra tiếng của Trần Cảnh:

- Ngươi đi đi, không cần để ý ta, cũng tùy ý quay lại dòng Kinh Hà này, không cần có gì ràng buộc.

Cửu Âm hoàn toàn không có một chút bất kính nào với Trần Cảnh, chỉ thấy nó cúi đầu xuống đất, nói:

- Cửu Âm từ phương xa mà đến, không cầu thần thông bí pháp, chỉ vì tìm lương sư giải đạo. Ở đây nghe đạo vài năm, Cửu Âm được lợi rất nhiều. Hà Bá gia mặc cho chúng ta đi, Cửu Âm lại không thể nào quên mình là yêu linh nghe đạo trước thần miếu.

Nó cúi đầu rắn xuống đất ba lượt.

Trần Cảnh còn nói thêm:

- Ngươi phải về nhà, một đường xa xôi, ta đưa ngươi một lá bùa kiếm hộ thân.

Vừa dứt lời, từ miếu đã bay ra một lá bùa, trên lá bùa vẽ một thanh tiểu kiếm, thân kiếm nhìn rõ một con bướm màu lam nhạt. Lá bùa kiếm này hiển nhiên có khác biệt so với lá bùa tặng cho Cố Minh Vi lúc trước. Kiếm trên lá bùa của Cố Minh Vi không có con bướm màu lam nhạt, mà lá bùa này có.

Cửu Âm phun từ miệng ra một luồng khí đen bao phủ lấy lá bùa kiếm. Chỉ trong chốc lát, khí đen kia đã bị nó nuốt trở lại trong cơ thể, mà bùa kiếm cũng biến mất.

Cửu Âm lại cúi đầu hướng thần miếu. Trần Cảnh nói:

- Nếu có chuyện, có thể trở lại nơi này.

Cửu Âm gật gật đầu, sau đó xoay người bò xuống đê, trườn vào trong nước, nháy mắt đã xuất hiện ở bờ sông đối diện. Hồng đại hiệp có thể thấy rõ ràng, Cửu Âm bò vào ngọn núi đối diện, không quay đầu lại lần nào.

Hồng đại hiệp cùng khỉ núi Tùng Thanh sóng vai đứng nhìn. Hồng đại hiệp nói:

- Tiên sinh dạy học trong trấn Quân Lĩnh có giảng một câu: rời nhà đi xa chẳng quay đầu, thiên tính vốn bạc bẽo.

Khỉ núi nghiêng đầu nhìn Hồng đại hiệp, hỏi vặn:

- Thật sự có câu này sao? Không thể nào, bản chân nhân du lịch thiên hạ nhiều năm như vậy, tại sao chưa từng nghe qua những lời này?

- Ngươi thì du lịch cái gì, mỗi ngày đều nghĩ tới trộm bảo, coi đạo lý như gió thoảng bên tai.

Hồng đại hiệp nhìn lên chuỗi Phật châu trên cổ khỉ núi Tùng Thanh mà nói.

Khỉ núi Tùng Thanh lại không thèm để ý, còn sờ sờ lên Phật châu, vẻ mặt tràn đầy đắc ý, muốn biểu đạt cái gì không cần nói cũng biết.

Trên bầu trời, những vì sao lấp lánh như những viên đá quý. Dưới sông, sóng nước vỗ bờ đê, càng làm tăng vẻ tĩnh mịch cho không gian chìm trong ánh trăng này.

Hồng đại hiệp đột nhiên trầm mặc, khỉ núi Tùng Thanh cũng yên tĩnh trở lại. Bọn nó hoặc là ngẩng đầu nhìn ngắm sao trời, hoặc là xem từng con sóng xuất hiện rồi lại tan biến.

- Hình như ta cũng rời nhà lâu rồi.

Khỉ núi Tùng Thanh đột nhiên nói. Lần này nó không tự xưng là “bản chân nhân” nữa.

- Nhà? Nhà ngươi ở đâu?

Hồng đại hiệp hỏi.

- Ta cũng không tả được.

Giọng của khỉ núi Tùng Thanh chợt nhẹ đi, không hề giống vẻ linh động lúc thường.

- Ngươi đã không tả được, vậy ngươi không về được rồi.

Hồng đại hiệp nói.

- Mặc dù ta không tả được, nhưng ta lại nhớ rõ.

Khỉ núi Tùng Thanh nói.

- Nhớ rõ? Nhớ rõ là dạng gì sao?

- Đương nhiên, bởi vì nơi đó có dòng nước suối trong nhất thế gian, có trái cây ăn ngon nhất thế gian, có động phủ thoải mái nhất thế gian.

Hồng đại hiệp phì cười, nói:

- Dòng suối trong nhất chẳng lẽ còn so được với linh thủy trong mắt sông Kinh Hà? Trái cây ăn ngon nhất chẳng lẽ còn so được với bùn cát trong Kinh Hà? Động phủ thoải mái nhất lẽ nào còn so được với thần miếu của Hà Bá gia?

Khỉ núi Tùng Thanh cũng không tranh luận với Hồng đại hiệp, chỉ nhìn bầu trời. Có nhiều thứ không thể so sánh, bởi vì điều quan tâm trong lòng mỗi người mỗi khác.

Một lát sau, khỉ núi xoay người đi vào trước miếu Há Bá, cúi người thi lễ với tượng thần trong miếu, nói mình phải đi thật lâu, muốn đi về nhà.

Trần Cảnh cũng không có giữ lại, chỉ nhắc nhở nó trên đường cẩn thận, không nên dễ dàng lộ ra Phật bảo, lại tặng một lá bùa kiếm cho nó.

Khỉ núi Tùng Thanh lại tạ ơn, xoay người cáo biệt mà đi.

Hồng đại hiệp nhìn cái bóng lúc càng lúc càng xa kia, chợt buồn man mác. Tới khi bóng của khỉ núi Tùng Thanh đã hoàn toàn biến mất dưới ánh trăng, nó quay đầu lại, hỏi vò sò:

- Vỏ sò muội muội, khi nào thì muội đi?

- Ta cũng phải về Thu Nguyệt hạp cốc hôm nay.

Vỏ sò nhẹ giọng nói.

Hồng đại hiệp ngây ngẩn cả người. Nó vốn thuận miệng hỏi, không ngờ vỏ sò muốn đi thật. Nó im lặng một lát, sau đó tức giận nói:

- Đi thôi đi thôi, đi rồi cũng đừng trở về.

Vỏ sò nói:

- Ta vốn chưa xác định ngày nào phải đi, nhưng hôm nay bọn họ đều đi rồi, ta nghĩ, ngày hôm này hẳn là ngày ly biệt.

Nói xong, nó bay tới trước miếu Hà Bá, nói với tượng thần trong miếu rằng mình muốn rời đi, lại nói nguyên nhân mình đến nơi này.

Lúc này Hồng đại hiệp nói:

- Sao muội có thể cảm nhận được triệu hoán, lẽ nào muội cũng có truyền thừa?

- Có truyền thừa cũng không tính là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Tuy rằng thế gian ngày nay còn rất ít truyền thừa, nhưng chẳng qua là bởi truyền thừa đứt đoạn, chứ không phải truyền thừa có chỗ nào đặc biệt cả. Bộ tộc sò biển ở Thu Nguyệt hạp cốc chúng ta vốn chỉ là chi thứ, nhưng nhiều thế hệ ẩn ở nơi đó, cho nên giữ được truyền thừa nguyên vẹn, hiện tại ngược lại thành chi chính của bộ tộc sò biển rồi.

Trần Cảnh cũng tặng một lá bùa kiếm cho vỏ sò, còn nói:

- Ngươi tới chỗ của ta đúng lúc ta đang ở thời khắc sinh tử, ngày hôm nay phải đi về nhà, ta cũng không thể giữ lại. Thế nhưng, nếu ngươi ở nơi kia không thoải mái, có thể tới Kinh Hà này. Miếu của ta tuy nhỏ, nhưng cũng có thể ngăn mưa gió.

Vỏ sò lại tạ ơn Hà Bá gia, rồi cáo biệt với Hồng đại hiệp, sau đó đi ngay. Hồng đại hiệp còn chưa trả lời, chỉ nhìn vỏ sò, đi theo vỏ sò tới một chỗ mắt sông, lại nhìn vỏ sò chui vào đó, biến mất. Hồng đại hiệp vòng quanh mắt sông kia vài vòng, cuối cùng nổi giận mắng:

- Một đám vong ân phụ nghĩa, về sau gặp nạn thì đừng có quay lại.

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.