Hoàng Đế Không Làm Đi Làm Thái Giám

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

.

Ta cùng Hoàng Thượng lần lượt rên rỉ tiểu khúc, tuy rằng ta không biết vì sao phải sỏa mạo như thế, nhưng là ta, vẫn là nhịn không được cảm thấy hắn xướng đến cực kỳ đáng yêu, liền nhịn không được cùng nhau rên …

.

Đình viện mới tạo kia không xa, ngay ở phía sau ổ chó của ta, đến khi ta giả mù xa mưa lừa ánh mắt của tiểu hoàng đế, buông lỏng tay, hắn liền”oa” kêu lên: “Trời ạ! Tiêu Công Công, đình viện thật xinh đẹp a!”

.

Xinh đẹp? Một đám ăn không ngồi rồi kia làm công ba chân bốn cẳng tạo ra mộ quỷ này, hoàng đế lại còn nói xinh đẹp?

.

“Hiểu Thọ Thọ, đây là lễ vật tặng cho ngươi, thích không?” Hảo hảo hảo, ngươi nói xinh đẹp, đúng là hợp ý ta! Ta vụng trộm đảo mắt coi thường, nghĩ, khó không xem”hảo thư” xong lâu đến ngay cả thẩm mỹ nhìn cũng đều thay đổi??

.

“Hoàng Thượng xem trì tử kia!” Ta hấp dẫn tiểu hoàng đế hướng nơi tuyệt mệnh kia đi đến. Một bước, hai bước, ba bước, bước bước hướng đến con đường hoàng đế của ta!

.

“Nhánh trì tử này thật lớn a …” Hồ tôn khả ái sắp sửa bao phủ hầm mộ ghé vào miệng trì tử: “Oa …”

.

To? Vô nghĩa! Chỉ dùng để làm ngươi chết đuối, nhỏ không đủ dùng a! Hừ hừ hừ ….

.

“Hoàng Thượng … Ao không thể nói”nhánh”, ha ha.” Ta thừa cơ sờ sờ đâu hoàng đế, hảo (tìm) cách thân thiết, làm cho hắn phân tán phòng bị trong lúc vạn sự quy thiên! —— tiểu tử đầu hảo tròn, chơi đùa rất tốt, sờ nữa đi!

.

“Ô … Kỳ thật … Trẫm đã sớm cảm thấy Tiêu Công Công đối trẫm tốt nhất, trẫm trong lòng phi thường thích ngươi úc!” Hiểu Thọ Thọ quay đầu lại, cư nhiên cảm động nước mắt tùy ý tuôn rơi: “Trong cung mọi người tránh ta còn không kịp, chỉ có Tiêu Công Công cùng

Uông tổng quản chân thành! Ta …”

.

Ta vốn là muốn ra tay, sao nghe xong lại ngược lại rút lui từng bước, ngẫm lại hoàng đế cũng rất đáng thương —— tính mạng ngươi lớn, cho ngươi sống thêm một nén nhang!

.

“Nơi này tên gọi là gì?” Tiểu hoàng đế yêu thích không buông tay lấy nước nghịch đến vui vẻ.

.

Tên? Nơi táng thân của ngươi còn muốn tên?? Xa xỉ đi?

.

“Hoàng Thượng nói phải a, thần chậm trễ, cư nhiên không nghĩ tới tên! Nếu là lễ vật cho Hoàng Thượng, vậy để Hoàng Thượng để lại tên đi!” Tiêu Công Công a Tiêu Công Công, ngươi khi nào cũng thừa lời thế? Tam công, tam thụ, tam phích! Tam công, tam thụ, tam phích! Ta hung hăng ngâm nga! (suýt tí nữa thuận tay đánh thành 3P)

.

“Ân? Ta lấy tên?” Hoàng Thượng tựa hồ không thể tin được ta sẽ lớn mật buông tay hắn!

.

Tuy rằng ta có giác ngộ, tiểu tử này trong miệng không có ngà voi, ngay cả cẩu nha cũng không! Nhiều lắm thì có mấy hầu nha (răng khỉ)

.

“Hoàng Thượng đặt tên cho nơi này thì sẽ có long khí! Đến đây đi đến đây đi! ‘Để cho ngươi chết ở đây tự đặt biệt hiệu đi! Tự do thoải mái

.

“Hảo! Trẫm hảo hảo ngẫm lại … …. Ân …”

.

Gíac ngộ của ta nói cho ta biết, phía sau”ân” này không phải thứ tốt …

.

“A! Nghĩ ra rồi!” Hoàng đế kêu to lên.

.

“Úc?Nói nghe thử!” Ta giả cười nói.

.

“Đình viện này là xây ở sau phòng của Tiêu Công Công đi! Không lớn không nhỏ, vừa vặn hảo!”

.

“Phải, Hoàng Thượng mời nói tiếp!”

.

“Nếu đình ở sau phòng thì, ân.. Vậy kêu —— Hậu đình!”

.

??????

.

Hậu, hậu, hậu, hậu đình?? Ta lảo đảo mà đi!

.

“Hoàng Thượng … Này … Này … Hậu đình …” Ta vừa co rúm vừa nghĩ tiểu tử kia phỏng chừng cũng không biết hai chữ hậu đình kia đi?

.

Hoàng đế thấy ta tươi cười đầy mặt (ta khi nào thì sầu mi khổ kiếm chứ?)

.

“Ôi chao? Không nghe hay sao?” Hoàng Thượng phi thường kinh ngạc với biểu hiện của ta.

.

Ha ha ha ha, dễ nghe, dễ nghe! Dễ nghe!” Ta cười khổ nói: “A … Hậu đình! Hảo!”

.

“Hảo ai! Nếu Tiêu Công Công cũng thích, như vậy.. ân.. Hậu đình là ở phía sau Tiêu Công Công …” Nói cái gì? Ta thẳng tắp theo dõi hắn, lúc này cảm giác chính mình nhiệt huyết thanh niên!Huyết! Huyết!

.

“Ái khanh cũng phải có đạo lí! Ân … Đây là Tiêu ái khanh đưa, vậy kêu nó —— Tiêu công hậu đình? Như thế nào?” Hoàng Thượng đắc ý vạn phần, đây chính là kết quả hắn trầm tư suy nghĩ sao?

.

Ta dừng chân, không biết xoay sở sao ——ta, ta, ta, hậu đình của ta?? Ta đánh hậu đình???

.

“Hảo! Tên rất hay a! Thần —— phi thường thích! Tuyệt thế hảo danh nhi a!” Ta nén kích động xuống, mang theo tiếng rống lộn xộng cười rút lui tán dương —— hảo một Tiêu công hậu đình!!

.

“Hoàng Thượng cũng biết cái gì gọi là hậu đình?” Tự do tự tại

.

“Hậu diện của đình viện a? Sai rồi sao?” Vẻ mặt vô tội.

.

“Nga … … Đúng vậy! Hoàng Thượng hoàn toàn.. kia … hoàn toàn … chính xác!”

.

Ta, giờ phút này, còn có thể nói cái gì?

.

“Trì tử cũng muốn có tên!” Hoàng đế phấn chấn lên.

.

Không cần a …

.

“Ha hả, gọi nó là gì?” Trong đầu ta ngập tràn hậu đình hậu đình hậu đình ~~ Tam công, tam thụ, tam phích! Tam công, tam thụ, tam phích! Ta hung hăng ngâm nga!

.

“Nhập thủy giả thị vân …. Kích thủy giả vi vũ …”

.

Hắn là ai vậy? Lời này hoàng đế nói sao?  Ta không thể tưởng tượng tiểu hầu tử thi tình như thế?

.

“Nếu trì thủy thanh thanh tĩnh tĩnh … Ân … Trẫm thưởng tên —— Vân Vũ!”

.

!!!!!!!!

.

Qủa nhiên không ngoài sở liệu, miệng hoàng đế … không răng!!!! Răng khỉ cũng không có! Hảo một cái vân vân vũ vũ …

.

“Hoàng Thượng … Này …” Ta khắc chế tiếng cười của mình hỏi.

.

“A, Tiêu Công Công, trẫm quên, đây là của ngươi đưa cho ta, tự nhiên ngươi phải có phần đặt tên … Ân …” Hắn xem như làm bộ dáng nhghiêm trang như văn nhân mặc khách nói: “Ân …. Tiêu Công Công cấp Hiểu Thọ Thọ, vậy kêu nó —— cùng thọ mây mưa? Như thế nào?” Hoàng Thượng mắt trợn lên, chớp, chớp, chớp, chớp!

.

Ta ngẩn ra, sau chớp, chớp, chớp, chớp …. …. Ôi ôi … Ôi …. Cùng hắn mây mưa???

.

“… …”

.

Ta rốt cục biết tiểu tử này cơ hồ không biết vì sao hậu đình vân vũ!

.

Còn có ngôn ngữ ư?

.

“Hết rồi! Hết rồi!

.

“Làm sao?” Hoàng đế cấp thiết chờ đợi phản ứng của ta, đi lên cẩn thận kéo đai lưng của ta: “Thế nào thế nào hả..”

.

“Hảo! Hảo! Tuyệt vời a! Tiền trần tuyệt hậu a!” Ta bất cứ giá nào hô to một tiếng! Một khẩu huyết khí rốt cục bị phóng ra … Hảo thống khổ!

.

“A! Chỉ cần Tiêu Công Công thích là tốt rồi!” Hoàng đế xoay người một cái bổ nhào vào trì biên, vui tươi hớn hở xướng: “Tiêu công hậu đình, cùng thọ mây mưa!”

.

Nương a! Đa đa a! Hoàng Thượng a … Ngươi là đại gia, cầu ngươi không cần liên tục niệm a, ta nghe buồn ngực lắm!

.

Bỗng nhiên, ta cảm thấy tư thế kia của hoàng đế phi thường hợp góc độ, trong lúc đó đẩy hắn thì hợp ý rồi! Hừ hừ hừ ….

.

Ta uy bức đi vào, thẳng đến trước mặt, ta đại danh Tiêu Công Công cư nhiên nháy mắt cảm thấy nương tay?

.

Vì sao vì sao? Ý thức trước kia lúc ẩn lúc hiện …. Liền như vậy để cho hắn chết?

.

Hắn chết rồi mỗi ngày sẽ không thể nhìn thấy hầu tử!

.

Hắn chết rồi không có ngốc tử có thể làm ta giận hộc máu!

.

Hắn chết rồi … Ta … Ta … Ta thật sự rất thích hắn!

.

Xuống tay sao?

.

Có chút luyến tiếc …Ân?? Tiêu Công Công ngươi là một thích khách! Thích khách! Thích khách! Đây chính là lần tiến công thứ ba của ngươi, ngươi chưa phát giác ra bản lĩnh kém sao?

.

Ta cố gắng lưu ý bắt buộc bản thân : nhẫn công, diện công, âm công! Nhẫn công,diện công, âm công! Ta ngâm nga.

.

Cuối cùng cắn răng một cái, hung hăng nghĩ : quản ngươi! Ngươi chết … Ta có thể làm hoàng đế là được!

.

Tư tưởng này rất cao! Ta từng bước tiến lên, nhẹ nhàng chọc một ngón tay,”Băng nhân!” hướng xương sống hoàng đế chọc một cái! Tự do tự tại

.

“Xẹt …” Một chút, tiểu tử kia giống khỉ vui vẻ lăn đều xuống, ngoan ngoãn trượt vào trong ao …

.

“A …” Hoàng đế còn không có kêu gọi, liền ngã một cái xuống!

.

Thấy đầu hắn không nhập nước, bọt khí vài chuỗi —— ta, rốt cục thành công sao? Ta lăng lăng đứng, trong lòng không biết là tư vị gì …

.

Ta, muốn làm hoàng đế? Ta thành đại gia”Tam công tam thụ môn” cuối cùng?

.

Hừ hừ hừ … Viết binh pháp đều là tôn tử! Chỉ có ta Tiêu Công Công là lão tử, ha ha ha ha ha ha!

.

Khả ta cảm thấy cười đến mức khó chịu, nếu vài năm trước, cũng liền thôi, chính là hiện tại, ta ngược lại luyến tiếc tiểu hầu tử đi … Ta …

.

Đang lúc ta nhìn chằm chằm Hiểu Thọ Thọ không nhập trì thủy ngẩn người hết sức, bỗng nhiên, một tiếng bọt nước vang lên,”thông” liền thấy một hầu tử —— một hầu tử bạch bạch nộn nộn từ trong nước ha hả cười lên, trên mặt hắn hiện lên một chút bọt nước, vui vẻ nói: “Ha ha ha ha, hảo hảo ngoạn úc, nguyên lai Tiêu Công Công

đưa trẫm chính là dục trì a!”

.

Ta sợ ngây người! Tuy rằng tiểu tử kia xuất hiện đại khái an ủi mâu thuẫn tâm tình ta, chính là … chính là …

.

Dục trì? Cái gì? Trì thủy sâu như vậy, hắn lại có thể.. Cư nhiên trực trực đứng lên, hắ là yêu tinh sao?

.

Ta vừa mới phun huyết xong yết hầu một hơi hoảng.

.

“Ha ha ha ha … Hảo một cái dục trì!” Hoàng Thượng cười to, đứng dậy một cái, thừa dịp ta hồ đồ bất giác dùng sức lôi kéo, cứ thế đem ta túm xuống nước!

.

“A! Ta …” Ta tự biết kỹ năng bơi quá đặc biệt, ngươi là yêu tinh ta là người! Ta còn muốn mạng của ta a …

.

Vừa định muốn đạp nước, bỗng nhiên ta cảm giác ngũ cảm bị đá che —— ta phát hiện trì tử trong truyền thuyết kia, chỉ tới ngực cao lớn uy vũ của Tiêu Công Công ta, tới cổ của Hiểu Thọ Thọ!

.

Sao, làm sao có thể? Ngốc tử này ăn cơm làm gì? Trách không được Hiểu thọ có thể êm đẹp đứng lên, nguyên lai hoàng đế không phải yêu tinh xuất hiện!

.

Như lọt vào trong khoảng sương mù hoàng đế một phen tiếp tục ôm nước, ta không … không.. lưu ý bị kéo xuống,”Hạp hạp” uống nước.

.

“Tiêu Công Công … Trẫm thực sự rất thích dục trì này!” Hắn gác lên cổ của ta tới.

.

A … Hoàng đế quả nhiên bất phàm.. Hừ hừ … Bể a..

.

“Giống như dương quý phi kia nga! Hiển hách!”

.

?????? Ta đây không phải thành đường minh huynh đệ rồi? Xấu hổ a!

.

Sau đó, hoàng đế kia làm một việcbắt đầu thay đổi vận mệnh ta cùng sự tình cả đời ——

.

Hắn tựa hồ có chút cảm động đến lệ lệ lưng tròng, đang lúc ta cảm thấy thời điểm sở sở động nhân, hắn, hoàng đế Hiểu Thọ Thọ, dẫn theo nước trên mặt, nhắm lại đôi mắt to, môi đến gần, hướng trên môi Tiêu Công Công ta thật mạnh hôn môi một chút ——”Két két … Ba!”

.

Ta bị đông lạnh thành thạch cao, bắt đầu bong ra từng mảng …

Hắn đang làm gì???

.

Hắn cư nhiên! Hắn cư nhiên!! Ta cảm thấy oan uổng, từ nhỏ đến lớn ta thủ thân như ngọc, lão nương cũng không cho loạn thân, hiện giờ lại … Nụ hôn đầu tiên của ta!!

.

“Ân … Tiêu Công Công, ta hảo cảm tạ a!” Ta li khai yên lặng bất động. Hoàng đế thế nhưng khóc lên, một bên khóc một bên cười nâng mặt của ta lên: “Trên sách nói, nếu thích ngươi, là có thể hôn ngươi úc!”

.

Ta không thể hô hấp … Thư? Phỏng chừng là ta cho hắn: “Hảo thư”!

.

“Cho nên … Trẫm muốn nói cho Tiêu Công Công, trẫm thích nhất ngươi! Ngươi đối ta là người tối hảo … Cho nên ta muốn hôn Tiêu Công Công một chút, chỉ hôn Tiêu Công Công một cái nga!” Hắn hạnh phúc vạn phần treo ở trước ngực ta.

.

A … Ta mờ mịt bất lực! Ta bị hôn? Bị một người nam nhân hôn? Nam nhân mà cư nhiên vẫn là hoàng đế ta muốn giết? Tác giả đại nhân, ngươi làm sao có thể đối ta tàn khốc như vậy?

.

“Tiêu Công Công thích trẫm không?” Hoàng đế bỗng nhiên lại đưa mặt lại gần.

.

“Thích, thích!” Ta thốt ra! Ôi chao? Vì sao ta sảng khoái như thế mà trả lời?

.

“Vậy Tiêu Công Công cũng hôn trẫm một chút thế nào?”

.

??????

.

Ta cảm thấy ta muốn chết đi! Ta sẽ so với hoàng đế chết trước mất!

.

“Hôn đi, hôn đi …” Hắn làm nũng nói,”bùm bùm” bọt nước văng khắp nơi —— hảo, hảo, hảo đáng yêu!

.

Ta … Tự do tự tại

.

“Ân?” Hoàng đế cư nhiên nhắm mắt ngẩng đầu chờ ta: “Ân … …. Nhanh lên nhanh lên nga!”

.

Quên đi, quên đi, hiện giờ nụ hôn đầu của ta vô duyên vô cớ cho ngươi, lần này, hôn sao … Cho là lão nhị, mua một tặng một! Hầu tử, ngươi khả tiện nghi a?

.

Ta định tâm, nhẫn công lên!

.

Ta cúi đầu, muốn làm liền làm cho tốt nhất! Kèm theo thâm tình mà hôn ——”Két két … Ba!” Ông trời ơi, môi Hoàng Thượng hảo nhuyễn hảo hoạt, giống như con cá nhỏ đạp nước nhảy lên! Ta một trận tim đập nhanh …

.

“Được rồi, ta … hôn tốt rồi!” Ta đỏ mặt chuyển môi đi, mặc dù có chút không tha —— uy uy! Tiểu tử hoàng đế ngươi không lo sao? Nghĩ cái gì chứ!!!!!

.

“Ừ ân! Hiểu Thọ Thọ thích Tiêu Công Công, Tiêu Công Công cũng thích Hiểu Thọ Thọ nga.. Ha hả a, ha ha ha ha, ta hảo hạnh phúc!” Hoàng đế nhấp cái miệng nhỏ hồng nhuận, tươi cười giống như trống bỏi!

.

Ta không biết giờ phút này vì sao cảm giác, nhưng là, tựa hồ phi thường không có ý muốn giết hắn …. Ôi chao, thôi, hôm nay vẫn là thôi đi!

.

Nói đến nói đi đều là tội nghiệt của ta, cho Hoàng Thượng xem sách …. Đều là thiên cổ”hảo thư” a!

.

“Tiêu Công Công! Tiêu Công Công! Tiêu Công Công!” Đang cơ hội suy nghĩ, thanh âm sỏa mạo chém ngàn đao kia lại tới nữa!!!

.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi! Chưa đủ sao?? Việc gì nữa??” Ta nổi giận!

.

“Đốc công chủ tử của chúng ta đặc biệt đến bái tạ Tiêu Công Công!” Tiểu công kia thở dài nói.

.

“Chủ tử? Tới vừa lúc! Chủ tử chém ngàn đao được lợi kia, tốt xấu cho ta một cái hãm hại”không quá … đỉnh” như vậy! Ta muốn cả nhà ngươi làm thái giám! Hừ!

.

“Tiểu nhân tạ quá Tiêu Công Công!” Một thanh âm vang lên!

.

Tới rồi sao? Hừ hừ! Ta thật muốn nhìn ngươi như thế nào giao đãi! Ta theo thanh âm tìm kiếm, không thấy người? Lại tìm, không có kết quả!

.

Người đâu?

.

Bỗng nhiên trước mắt đứng lên một vật thể, vật thể kia nói: “Tiêu Công Công, trì tử có thể làm vừa lòng ngài không?”

.

Tập trung nhìn vào, chân ta mềm nhũn —— giờ phút này ta biết vì sao lại”không đỉnh” như thế! Lão gia hỏa kia …. Lão gia hỏa kia cư nhiên cái —— chu nho (QT nói là dáng mặt tủn mủn) nửa thước! Đây chính là ải tử (người nhỏ bé) chính gốc chính tông! Đứng thẳng cũng liền đến cổ tiểu hoàng đế, đến ngực lão tử —— cực phẩm vạn năm khó cầu được a!

.

Không quá đỉnh đầu của hắn? Hừ hừ hừ, ta cười khổi nói, ta, còn có thể nói cái gì đây? Hắn lại không có làm sai cái gì …

.

Ngược lại ta, hối hận lúc trước không hướng về phía ngốc tử thân cao bình thường kia một câu: “Không quá đỉnh đầu gia gia ngươi là được!”

.

Một thân đầy nước ta bắt đầu nghe thấy tiếng chim chóc bay lượn kêu ——

.

Hai cực phẩm làm công cáo từ ; hoàng đế hi hi ha ha ôm ta không tha ; Tiêu công hậu đình, cùng thọ mây mưa … Ta cố gắng không thèm nghĩ đến danh nhân chết tiệt!

.

Nhẫn công! Nhẫn công! Nhẫn công! Nhẫn công!

.

Hảo tâm tác giả đại nhân, ngươi tôn tử của lão tử ta còn chưa được sao, ngươi liền cao thai quý thủ phóng ta một con đường sống, đem … ta khẩn cầu đến tê tâm liệt phế!

.

Mặt trời ngày mai ở đâu??

.

Mặt trời ngày mai ở đâu ?? Tác giả ta cũng không biết, hừ hừ

.

Chỉ biết là ngày mai bắt đầu viết kết cục ác muốn làm nữa nữa nữa nữa ….^^

.

***

.

Lần trước thấp thấp tháp tháp (ướt át lách tách, tiếng nước rơi đó mà) từ”hậu đình” của Tiêu Công Công ta đi ra, (mụ mụ của ta ạ, lúc sửa câu phát hiện câu tà *** này @_@ ) cùng tổng quản ngự tiền thị vệ giống như yêu tinh thái giám chân chính kia —— Uông Tông Quan vừa vặn chạm trúng.

.

Lão thái giám kia cư nhiên nhìn thấy hoàng đế liền hiện ra trạng thái kinh ngạc vạn phần, co giật lên xuống, ta tạm cho hắn nhìn quẫn dạng của chúng ta …. Ôi chao, tốt xấu hắn là người duy nhất trong cung đối Hoàng Thượng chân thành!

.

Từ khi đoạt nụ hôn đồng nam đầu tiên của ta, tiểu Hoàng Thượng càng ngày càng linh lợi, cũng so với trước kia cười đến càng thêm cuồng, luôn lôi kéo ta không kiêng nể gì hướng trên người ta cọ, Tiêu Công Công, Tiêu Công Công, ngọt ngào kêu lên vui vẻ!

.

Chim kêu, hậu đình, mây mưa vân vân ta cũng quen tám phần rồi, tùy hắn đi! Ngốc thì vẫn ngốc, trái lại có vẻ đáng yêu hiếm có! Chẳng qua gần đây ta lãng mạn thích khách trong truyền thuyết đã có chút hổ thẹn, tuy rằng làm ý niệm trong đầu hoàng đế có tăng mà không có giảm, chính là muốn ta động thủ thực phạm hoàng kim hầu tử kia, ta còn thực …. ….Âm công! Âm công! Âm công! Ta mắng chính mình! Hừ, ngươi a ngươi, này không phải làm nhục”tam công tam thụ tam môn” của ta sao?

.

“Khụ khụ khụ …” Ta run rẩy huyền y đứng dậy, người a …. Thật sự sẽ khiến người ta giận đến bệnh luôn! Tiêu Công Công ta từ trước đến nay một thân thiết cốt mạnh mẽ, hiện giờ lại bị cái phong hàn nho nhỏ leo lên —— thật là Hoàng Thượng lợi hại! Ta nghĩ chính mình đại khái thực sự so với hắn sớm chết một bước.

.

Hôm nay trong cung nháo đến vô pháp vô thiên, các tiểu thái giám giống như đàn chim kêu kêu đùa giỡn —— đố đèn Trung thu cao cao treo lên, tiếng cười tiếng ca, mặc dù khó nghe đến cực điểm, nhưng cũng mang lại cho hoàng cung này chút sinh khí!

.

Ta đang muốn mở cửa sổ thông khí, bỗng nhiên ngoài cửa tiến vào một thần tiên thái giám phiêu phiêu nhiên, hại ta nhảy dựng!

.

“Tiêu Công Công a …” Người nọ hữu khí vô lực hô: “Nghe nói Tiêu Công Công của chúng ta bị hàn khí, ta tới đây thăm chút!”

.

Là thái giám chết bầm ngươi? Hừ! Nói cái gì đâu? Ai là Tiêu Công Công của các ngươi? Ân?

.

“A …. Khách hiếm khách hiếm a, Uông tổng quản đại giá, chậm trễ thất lễ rồi!” Ta vẻ mặt hoa đào đi lên.

.

Uông lão nhị cư nhiên cùng ta cười lên, ỷ vào ta làm điệu bộ tươi cười tới, thả hoa đào nhiều hơn a …:”Chỗ đó làm sao! Tiêu Công Công mấy ngày gần đây như thế nào? Hảo chút nào không?’

.

“A, làm phiền tổng quản lo lắng, ta …” Suýt tí nữa thốt ra hai chữ”công công”, thị vệ bực này xem như cực phẩm! Ta lại suy nghĩ, bỗng nhiên một trận cước bộ, nghiêng ngả lảo đảo vọt đến, khanh khách lạc một phen tươi cười trước cửa: “Tiêu Công Công! Tiêu Công Công! Lạp lạp lạp lạp lạp!”

.

“Hoàng Thượng tới!” Chúng ta một tiếng đồng thanh nói, lại nói, thanh âm của Tiêu Công Công ta từ tính mê người như thế!

.

“A? Uông tổng quản cũng ở đây? Vậy thì náo nhiệt rồi!” Hoàng Thượng cười tới dựa vào ta.

.

Này ta đi tong! Ta bồi cười. Tự do tự tại

.

“Ngoài cửa náo nhiệt, trẫm sợ ở đây lạnh, tới đây bồi Tiêu Công Công chơi!” Hoàng Thượng kéo tay ta ngồi hảo.

.

“Thần, cũng nghĩ như vậy nên mới tới! Tiêu Công Công nhiễm phong hàn phát sốt, không thể bồi hoàng thượng chạy khắp nơi!”

.

Ta lại thản nhiên mà cảm thấy một loại dự cảm, dự cảm bất hạnh … Không xong, hôm nay ta chính là có bệnh trong người, bị các ngươi chơi đùa không được a …

.

“Ha hả, làm phiền!Hoàng Thượng muốn ta cùng chơi cái gì đây?” Sớm một đao, muộn một đao, sớm chết sớm đầu thai, ta nghĩ đến, vả lại mang một chút sắc thái tuyệt vọng bi quan.

.

“Biệt nhân đô đăng thải mê ni, oanh oanh liệt liệt đích hỏa!” Hoàng đế khuôn mặt thanh tú đáng yêu bị ánh nến làm tăng thêm vẻ hồng hồng!”Tiêu Công Công cũng đến chơi chơi đi?”

.

Ta liếc mắt một cái thoáng nhìn Uông lão nhị kia, người giống như giương cung cười đến không ngừng nói đến làm ta tầng tầng lông nổi lên. Chơi đùa? Ta mặc kệ! Phải đoán …. Ta giác ngộ ngàn năm tu luyện kia quát : còn không phải đều bị tiểu tử ngươi đoán thành chim chóc? Người này không phải thái giám thực, người này không thiếu chim chóc!

.

“Ân … Cho dù say mê, Hoàng Thượng …. Đổi thành văn thơ đối ngẫu thế nào?” Ta đắc ý cười một cái – quyến rũ, áp qua Uông tổng quản kia!

.

“Hảo ai! Hảo ai!” Hiểu Thọ Thọ kêu lên: “Bất quá người ta chỉ biết một chữ đối nga …. Tiêu Công Công không cho cười!”

.

Chê cười! Tiêu Công Công ta hiện giờ nhẫn công về đến nhà, sao có thể sao có thể! Huống hồ ta cũng biết tài văn chương của hoàng đế nhà ngươi!….

.

“Ý kiến hay! Xem xem tài văn chương của Hoàng thượng đi!” Thiên hạ thái giám kia bộ dáng cũng đáng tin cậy, meo meo cười cười.

.

Hừ hừ, văn thơ đối ngẫu tổng không nên lại sẽ là cái chim chóc bay lượn đi? Ta nghĩ.

.

Giờ phút này ta trông thấy bên ngoài vài gánh hát mỹ nhân kéo đến xướng khóc, nàng mặc một thân sa quần liên khâm, đang giáo một nữ đồ thổi một thủ khúc tên là 《 phượng âm thương lại 》. Ta văn tài thao lược, sau đó tưởng tượng, nhân tiện nói :

.

“Hoàng Thượng xem bên ngoài! Ta dùng các nàng ra đề mục!”

.

“Úc? Gánh hát đâu! Ra đề mục đi!” Hắn còn rất đắc ý!

.

“Nghe cho rõ này, —— phượng âm liên khâm địch khiêm thụ! Chính là nói người bên ngoài dạy khúc cho nữ hài nhi! Hoàng Thượng đối vế dưới mở rộng.” Một ý thơ bật thốt lên.

.

Hoàng Thượng cư nhiên dùng bút hung hăng viết hạ, sau đó mở ra từng chữ từng chữ nhắc mãi.

.

“Hoàng Thượng gan dạ đối đi! Từng chữ từng chữ đối cũng không liên quan!” Uông tổng quản tiến lên tò mò xem chữ giống như long trải kia —— chữ giống như người, không sai! Vô thố(không biết sắp xếp)!

.

“Ân …. Ân …” Vò đầu bứt tai một phen,, tiểu hoàng đế cố gắng hăng hái: “Này …. Ân … Chữ phượng đối chữ long, âm với dương.. Ân …. Liên đối đoạn, địch yêu … Đối tiêu! Khiêm? Ân … Chỉ có thể đối cung, thụ với cung! Ha ha, xong!” Hoàng Thượng vỗ tay một cái, đem những chữ méo mó lớn tiếng đọc lên: “Long dương đoạn tụ Tiêu cung cung!”

.

??????

.

Mới vừa niệm xong, ta phun một ngụm nước miệng : Cái gì? Làm cái gì? Long dương đoạn tụ Tiêu Công Công? (chữ công và cung đều là gong)

.

“Hảo! Hoàng Thượng đối thật là tốt! Chữ chữ không sai!” Mặt ta trắng đi, cười làm lành. Kia Uông tổng quản hơi hơi động khóe miệng, bất động thanh sắc: “Ân … Không tồi!”

.

Miễn miễn, mở đầu này, khó chút, ta đầy bụng tài hoa đều chui ra không được sao? Ta cúi đầu, gặp sách về quân, liền có một linh cảm nói: “Hoàng Thượng, thần tới một câu, nói ra khí độ bi thương khi biên cương đổi quan —— nghe rõ này —— đoạn giới quá đốc ai tư tiễn! Đối đi!” Ta giương mắt, hoàng đế kia tạch tạch tạch múa bút thành văn, mà Uông tổng

quản lại mỉm cười chờ đợi —— cái lão nhị ngươi, chờ chê cười ta sao? Ta trong ý cười có giấu một cỗ sát khí.

.

“Hảo! Trẫm đối đây! Đoạn giới quá đốc ai tư tiến.. Ân … Đoạn đối tuyệt! Ha ha, giới? Giới … giới sao …”

.

“Giới đối thế a, Hoàng thượng!” Thái giám đáng ghét nhắc nhở hắn.

.

“Đúng đúng! Ân … Qúa? Qúa đối thái hảo, thú vị.” Hoàng đế lầm bầm lầu bầu: “Đốc? Này ta biết, đối giam sao! Ân … Suy đương nhiêu đối Tiếu rồi, nhất bi nhất hỉ, Tư đối Công … Tiến đối cung …! Được rồi được rồi!”

.

“Úc? Không tồi a, Tuyệt thế thái giám tiếu công cung! Ha hả a …” Mặt trắng họ Uông cười, tiếp tục niệm.

.

“Ân … Nghe giống như —— Tuyệt thế thái giám Tiêu Công Công ai!” Hoàng đế cảm thấy không hài lòng, trộm liếc ta một cái.

.

Ta mặc dù giác ngộ cao tới đâu, lúc này cũng là lảo đảo”khụ khụ khụ …” Ta khí đổ, cảm thấy nóng lên —— ta là một người bệnh a!

.

“Hoàng Thượng … Văn thơ này đối ngẫu …”  Khóe miệng ta nhiễm chút bọt mép …. Hầu tử hầu tử!!! Ta cuồng hô.

.

“Hảo đối! Hảo đối a!” Ta tán thưởng, mà lại thán hung dũng bành phái!

.

“Uông tổng quản cảm thấy sao? Được chứ?” Hoàng Thượng thật đúng là tin tưởng hảo? Ngoan ngoãn ~

.

“Không tồi không tồi!” Lão nhị tươi cười nhộn nhạo! Ngươi! Ngươi ngươi … Ta một khắc không nói gì.

.

Nghỉ tạm, ta cần nghỉ tạm a! Ta hít một hơi thật sâu, sau đó nhân cơ hội gọt lê cấp cho tiểu hoàng đế: “Hảo ngọt lê đi, Hoàng Thượng nếm thử?”

.

Hừ hừ, lão thái giám kia nước miếng nuốt một cái —— ngươi không có nga! Tự do tự tại

.

“Ô … Tiêu Công Công, ta không cần! Trên sách nói phân lê không tốt, sẽ chia li! Ta không cần cùng Tiêu Công Công li khai …” Hiểu Thọ Thọ đem lê kia liều mạng ghép lại tới trả cho ta.

.

“Thần cấp văn thơ đối ngẫu như thế nào?” Uông tổng quản ăn không được lê, muốn trả thù sao? Mặt trắng như bánh bao màn thầu, còn cười? Đều đầy nếp nhăn!

.

“Tiêu Công Công cùng Hoàng Thượng sẽ không tách ra, lê hợp nhau tới đây, mọi người buổi tối cũng không phải ở trong”hậu đình” sao? Thần ra vế trên —— hợp lê vô viên mộ đồng đình —— hoàng thượng đến!”

.

Con chim chết! Con chim chết! Ngươi chơi đùa cái gì? Ta hung tợn cười một chút, ngươi tốt nhất đừng cho thêm chê cười!

.

Nhớ nhớ nhớ nhớ! Hoàng đế chép xong liền hữu mô hữu dạng đứng lên: “Hợp? Đương nhiên đối phân phân khai! Lê? Cái gọi là đào lê, hay dùng đào … Vô đối hữu, Viên đối phương.. Ân …. Mộ đối hiểu, đồng? Đồng … Đồng …”

.

“Đối cộng!” Ta không đành lòng nhìn hắn thống khổ như thế, quặt một câu.

.

“Đình … Đình đối cung được rồi! Ha ha hoàn thành —— phân đào hữu phương hiểu cộng cung!” Hoàng đế không hảo suy tư niệm ra!

.

??????????? Ta cả kinh! Cái gì? Phân, phân, phân đào có cách Tiêu Công Công?????

.

“Hảo liên! Hảo hảo!” Ta dùng ngữ điệu khủng bố tán thưởng, hảo cái thái giám tổng quản nhà ngươi! Ngươi có khí phách!

.

Vừa nghe ta kêu hảo, tiểu tặc dũng cảm: “Tiêu Công Công lại tới lại tới!”

.

Ta ở giữa dáng cười chói lóa của đối phương lau mồ hôi, mấy độ mệt mỏi, đều đã quên loại bệnh này!

.

“Hoàng Thượng, làm đối tử cũng chia công và thủ, giống như đánh giặc, nghe tốt lắm —— tự cổ dã diệc thủ diệc công nan lưỡng toàn!” Cái  này ngươi trái lại cho Tiêu Công Công ta a? Ôi ôi, ta khoe khoang mình có chút tài năng!

.

“Ân.. Từ cổ đương nhiên đối như kim, dã đối thả, thủ công đối nhau, này, này nan đối dịch, lưỡng đối tam, toàn bộ.. toàn bộ …”

.

“Toàn vi hoàn toàn, có thể đối phách phách khai!” Lão yêu tinh xen mồm vào.

.

“Như kim thả công thả thụ dịch tam phách! (suýt tí nữa thì đánh sai thành 3P)”

.

“… …”Hàn khí ~ ta bắt đầu quen! Nhẫn công! Nhẫn, nhẫn, nhẫn …

.

“Hảo hảo chơi nga! Còn muốn còn muốn!” Tiểu hoàng đế giống như khai quật bảo tàng.

.

“Tiêu Công Công tới một câu biểu đạt tấm lòng chân thành của hoàng thượng đi!” Uông tổng quản nói ra. Nhị tử a nhị tử, ngươi muốn làm con ta cứ việc nói thẳng, lão quấy rối! Phá hư đại sự của ta!

.

“Uông tổng quản nói phải, đa tạ nhắc nhở, hoàng thượng nghe tốt hơn —— thí chủ tiện vô ngã! —— nói đến nếu thần đối hoàng thượng hai lòng, sẽ không lại ở lại trên đời!” Ta nghiêm túc diễn trò!  (diễn trò? Hừ hừ, ngươi đều phải diễn giả thành thực!)

.

“Tiêu Công Công nói rất đúng, Trẫm chính là yêu thích trung thần như thé!” Hoàng đế cũng không ngẩng đầu lên, tự cố làm việc của hắn: “Thí tức là giết, có thể đối thứ, chủ đương nhiên đối khách … Ân … Tiện đối tựu, vô đối hữu? Không tốt không tốt, khuôn sáo cũ, đối thượng là chữ này đi! Ngã đối nhĩ! Tốt rồi, Tiêu Công Công mời xem!” Hoàng thượng vui vẻ vô cùng giơ lên phúc tự vặn vẹo vòng eo khiêu cái bụng đến trước mặt ta.

.

Ôi chao, tiểu tử chữ của ngươi cũng thật có sinh mệnh a, ta cảm thán, mang theo đau xót từ yết hầu nhắc tới: “Thứ —— khách —— tựu —— thị  —— nhĩ!” (thích khách chính là ngươi)

…….

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.