Hoa Thị Chiêu Nguyệt

Chương 36: Chương 36: Tai hoạ trong lúc mang thai




Tháng tư năm Quang Hi thứ 29, Đoan Vương Minh Thừa Húc đại hôn, nhưng so sánh với đại hôn lan truyền khắp Đại Lương chưa từng có một tháng trước mà nói, đại hôn của vị này cũng kém không ít, chỉ là bởi vì Duệ vương ở trong mắt người khác, bây giờ trên căn bản đồng nghĩa với thân phận Thái tử rồi, cho nên nói, ngược lại không có nhiều người nói xấu cái gì.

Tháng mười năm Quang Hi thứ 29, Ung vương Minh Thừa Lộ đại hôn, chính thức chuyển từ hoàng cung đến Ung Vương Phủ.

Tháng tư năm Quang Hi thứ 30, lúc lâm triều Hoàng thượng đột nhiên té xỉu, trong triều đình nhất thời bao phủ một tầng mây đen, sau khi thái y chẩn bệnh cho biết nguyên nhân gây ra là bởi vỉ làm việc quá sức, bình thường phải làm cho Hoàng thượng chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, ít thức đêm càng tốt.

Thân thể của mình mình rõ ràng nhất, bắt đầu từ một năm trước, hắn thường xuyên cảm thấy một chút triệu chứng choáng váng, hắn biết mình lớn tuổi, nói không chừng ngày nào đó sẽ nhắm mắt lại rồi không mở ra được nữa, nhưng khi nhìn Đại Lương Quốc bây giờ chưa ổn định lại, mặc dù năm đó Trí Viên Đại Sư thề son sắt bảo đảm, tương lai Đại Lương tuyệt đối là tốt đẹp, nhưng hắn vẫn không thể yên tâm.

Nhưng, cảm thấy gần đây thân thể bộc phát yếu đuối, hắn cảm thấy mình cần phải làm những chuyện gì, nếu không, tương lai Đại Lương sợ thật sự là muốn xảy ra chuyện.

“Lý Tân Tuyền ——” Hoàng thượng mạnh mẽ chống người gọi.

Bên ngoài phục vụ Lý Tân Tuyền vội vàng chạy vào: “Hoàng thượng sao đứng dậy, thái y dặn dò người phải nghỉ ngơi một chút.”

“Đi, lấy cho trẫm. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Lấy thánh chỉ và Ngọc tỷ đến đây.” Hoàng thượng nói những lời này rất vất vả, dùng hết một nữa sức mạnh chống người lên.

Trong lòng Lý Tân Tuyền chấn động, sắc mặt không thay đổi, tranh thủ đồ cầm tới.

Hoàng thượng tùy hắn đỡ dậy, miễn cưỡng khống chế cổ tay run rẩy, đưa bút viết xuống một thánh chỉ, Lý Tân Tuyền cúi đầu đứng ở một bên, nhưng ánh mắt vẫn đang len lén nhìn bên này.

Thật vất vả mới viết xong thánh chỉ, Hoàng thượng cảm thấy hơi sức cả người đều cạn kiệt, một lần nữa tùy Lý Tân Tuyền đỡ hắn đến trên giường nằm xuống.

“Cất kỹ thánh chỉ này, chờ trẫm đi sau đó mới lấy ra.”

Lý Tân Tuyền sững sờ, xoay người nhìn thánh chỉ đặt ở trên bàn, ngứa ngáy trong lòng, chẳng lẽ nói Hoàng thượng thật sự tin tưởng hắn, giao cho hắn giữ thánh chỉ quan trọng như vậy sao?

Không đợi hắn nghĩ xong, đã nhìn thấy một bóng đen không biết từ đâu chợt lóe lên, cùng lúc đó cũng không thấy đạo thánh chỉ trên bàn đâu nữa.

Thân thể Lý Tân Tuyền chấn động, mới vừa rồi vị kia sợ là ám vệ đảm nhiệm bên cạnh Hoàng thượng Đại Lương Quốc, nhìn bản lĩnh này quả thật là không giống bình thường, nhưng nếu Hoàng thượng để lại một thánh chỉ kế vị, đây cũng là cái vấn đề lớn rồi.

Lý Tân Tuyền không biến sắc từ từ lui ra, nhưng quay đầu lại vội vã truyền ngay tin tức này ra ngoài, về phần sau khi đối phương nghe được tin tức này sẽ làm như thế nào, cũng không trong phạm vi nắm trong tay hắn, hắn chỉ phải biết ngày sau mình có thể hưởng phúc đến già là được.

Tháng sáu năm Quang Hi 30, Duệ Vương Phủ truyền ra tin vui, Hoa Mộ Dao mang thai.

Tin tức này giống như một luồng gió xuân vậy, trong nháy mắt thổi tan khói mù trong Đại Lương Quốc, ngay cả ngày Hoàng thượng hiện ra già nua nay tinh thần cũng phấn chấn lên, vung tay lên, ban thưởng như nước chảy vào cửa chính Duệ Vương Phủ, đây là tin vui sau Duệ Vương phi Âu Tĩnh đúng nghĩa là hoàng tôn đầu tiên của Hoàng gia, lại đầu thai ở trong bụng Hoa Mộ Dao, thân phận không thể nói là không tôn quý.

Thái hậu và Hoàng hậu cũng cố ý phái mấy lão ma ma chăm sóc phụ nữ có thai đến Duệ Vương Phủ, trongkhoang3 thời gian này Duệ vương Minh Thừa Huy hoàn toàn là đi bộ mang theo gió, cả người cũng nhẹ nhàng, nụ cười trên mặt làm sao cũng không ngăn được.

So sánh mới biết được lúc Âu Tĩnh mang thai trong lòng hắn sinh ra cảm giác chán ghét và hối hận, đứa bé này hoàn toàn hay là hắn tha thiết mong đợi, xuất hiện vô số người với ánh mắt chăm chú, hắn tự nhiên là vui mừng không thôi.

Sau khi Hoa Mộ Dao biết mình mang thai, cả người cũng có chút ngây ngốc, đại hôn lâu như vậy, Minh Thừa Huy cũng coi như làm được chuyện hắn hứa hẹn trước đại hôn, cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng thấy mấy trắc phi thiếp thất ở trong phủ, cũng không có những người không có mắt đến nói trước mặt nàng, ngay cả hạ nhân phục vụ trong phủ đều là người có ánh mắt hiểu biết, những ngày sau này đừng nhắc tới tiểu tử này có nhiều thoải mái thế nào.

Nàng hoàn toàn trôi qua thoải mái hơn so với lúc còn là cô nương sống ở Hoa phủ, cả người cũng càng phát ra yêu kiều quyến rũ, tiểu tính tình cũng bị nuôi càng lúc càng lớn, hoàn toàn chính là càng lúc càng giống nữ hài rồi.

Minh Thừa Huy mừng rỡ cho nên rất cưng chiều nàng, mà Hoa Mộ Dao cũng cảm thấy mình làm nữ hài rất tốt. Nhưng, khi nàng biết trong bụng mình thế nhưng dựng dục một thai nhi, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, ngoại trừ mới bắt đầu vui mừng, nhưng sau đó nàng cảm thấy lo lắng hơn, lo lắng mình làm một mẫu thân không được tốt.

Tâm trạng này vẫn bao phủ nàng, khiến cho nàng có vẻ không vui, mặc dù Minh Thừa Huy cảm thấy rất vui mừng khi hài tử này đến đây không dễ, nhưng hắn cũng rất nhanh chú ý tới mẫu thân của hài tử hình như có chút có cái gì đó không đúng.

Đợi đến sau khi hiểu được nguyên nhân làm cho cảm xúc Hoa Mộ Dao sa sút, Minh Thừa Huy biết được hoá ra là nàng đang lo lắng những thứ này: “Nàng chưa làm qua mẫu thân, ta cũng chưa làm qua phụ thân, không sao, chúng ta có thể từng chút từng chút, từ từ học tập làm sao để làm phụ mẫu tốt, hơn nữa còn có Thái hậu đưa mma ma đến đây, nàng chớ suy nghĩ lung tung, đến lúc đó hài nhi sinh ra sẽ học nàng cau mày cũng không tốt.”

Nghe lời nói của Minh Thừa Huy, tâm tình Hoa Mộ Dao mới chậm rãi chuyển biến tốt, mà Minh Thừa Huy lại đặc biệt đi hỏi thăm thái y am hiểu phụ khoa, tất cả những gì xảy ra trong lúc mang thai, phải nhớ kỹ từng chuyện, mà trong đó quan trọng nhất chính là phải bảo đảm tâm trạng của phụ nữ phải vui vẻ trong lúc mang thai.

Vì vậy, mỗi lần hạ triều Minh Thừa Huy có hơn một nhiệm vụ, đó chính là cầm một quyển sách truyện cười không biết tìm được ở đâu, đọc từng chuyện từng chuyện cho Hoa Mộ Dao nghe.

Nhưng với dáng vẻ phớt tỉnh kia, thật sự khiến người ta cảm thấy không buồn cười chút nào, lúc mới đầu, vì tâng bốc hắn nhiều, Hoa Mộ Dao còn miễn cưỡng ngoắc ngoắc khóe miệng, ai biết hắn càng ngày càng hăng say, thế nhưng thật sự rất giày vò, sau này, chỉ cần vừa nhìn thấy hắn cầm quyển sách tới đây, lập tức Hoa Mộ Dao nằm xuống giả bộ ngủ, từ đó làm cho Minh Thừa Huy bắt lấy mấy thái y hỏi nàng ngủ như vậy có sao hay không, may mắn là thái y nói phụ nữ có thai thích ngủ là rất bình thường, hắn lúc này mới yên tâm.

Tháng tám năm Quang Hi thứ 30, Hoa Mộ Dao mang thai gần bốn tháng, mà thân thể Hoàng thượng cũng càng ngày càng kém, tiếng ho khan đều không ngừng vang bên tai khi lâm triều, tất cả mọi người đang chờ Hoàng thượng lúc nào sẽ lập Duệ Vương làm Thái tử, nhưng cũng không có động tĩnh gì cả.

Tháng 9 Quang Hi thứ 30, Minh Thừa Huy đang đàm luận cùng với thủ hạ ở thư phòng thì đột nhiên bất tỉnh, sau khi Hoàng Thượng và Thái hậu nghe nói, cũng rất là vội vàng, phái tất cả ngự y trong cung đến đây, trải qua nhiều người chẩn đoán bệnh tham thảo, cuối cùng được có kết luận.

Vội vàng hồi cung hồi báo cho Hoàng thượng biết.

“Khởi bẩm hoàng thượng, lúc trước Duệ vương có trúng kịch độc, mặc dù lúc ấy bởi vì trí Viên Đại Sư dâng lên thuốc giải, giải trừ phần lớn độc tính, hơn nữa Vương Gia luôn tập võ, thân thể từ từ tráng kiện, gần như là áp lại phần độc tính kia, nhưng thời gian gần nhất, không biết vì sao phần độc tính sao còn sót lại bắt đầu từ từ lan rộng.”

Hoàng thượng sắc mặt âm trầm nói: “Ý của ngươi là nói vì vậy mà Duệ vương té xỉu, cũng là bởi vì độc tính còn lại lúc trước đang tác quái trong cơ thể hắn sao?”

Thái y gật đầu một cái: “Độc này cực kỳ bá đạo, năm đó bọn thần vô lực tìm được thuốc giải, hôm nay mặc dù độc tính cởi ra hơn phân nửa, nhưng cũng không thể khinh thường, nếu trong thời gian ngắn không cách nào áp chế độc tính, sợ là. . . . . .”

Nghe được lời ấy, một bên Thục phi đã không nhịn được khóc: “Huy nhi số khổ của ta, đều là mẫu phi không có bản lãnh, không che chở được con, làm hại con còn nhỏ đã bị tội lớn như vậy rồi, thật vất vả vừa được lớn như vậy, mắt thấy hài nhi sẽ phải sanh ra rồi, làm sao con không chịu nổi đây?”

Bị Thục phi vừa khóc vừa la, Hoàng thượng phiền hơn, vốn nghĩ khiển trách một chút, ai có thể nghĩ vừa mới vỗ bàn, cả người đã ngã xuống rồi.

Một bên cung nhân luống cuống tay chân đỡ người đến trên Long Sàng, một đám ngự y vừa vội vội vàng vàng trở về từ Duệ Vương Phủ, thật sự một lòng sẽ không rơi xuống, Duệ Vương xảy ra chuyện, tình hình đặc biệt nguy hiểm, nếu lúc này Hoàng thượng lại ra chuyện gì, sợ là Đại Lương sẽ loạn thật rồi.

Trải qua khẩn cấp chẩn đoán bệnh, Hoàng thượng là bởi vì tâm tình chập chờn quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn tức giận công tâm, mới ngất đi, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, lại đột nhiên gặp chuyện như vậy, ngự y không nói ra sự thật, cho dù sau khi Hoàng thượng tỉnh lại, tinh thần chỉ sợ cũng không còn được bình thường, về phần có thể chống đỡ được bao lâu, cũng khó mà nói được.

Tầng mây đen vừa biến mất trong Đại Lương Quốc không lâu, lại xuất hiện lần nữa, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng hơn nữa, cụ thể biểu hiện là sau khi truyền đi tin tức Hoàng thượng bệnh nặng Duệ vương hôn mê, vẻ mờ ám của Đoan Vương Minh Thừa Húc cùng Ung vương Minh Thừa Lộ càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng không chút kiêng kỵ.

Hoa Mộ Dao nhìn Minh Thừa Huy an tĩnh nằm ở trên giường, trong lòng đau đớn, còn nhớ rõ hôm qua nhìn hắn cầm sách tới đây, nếu biết hôm nay sẽ biến thành bộ dáng này, nàng tình nguyện mỗi ngày đều nghe những cái được gọi là chuyện cười, chỉ cầu hắn có thể tỉnh lại.

Thành thị nhìn dáng vẻ Hoa Mộ Dao yên lặng rơi lệ, càng thêm hối hận không thôi, sớm biết vị Duệ vương này lại xảy ra loại chuyện như vậy, ban đầu nói gì cũng sẽ không khiến Đào nhi gả cho hắn, chẳng lẽ ngày sau sẽ phải thủ tiết sao?

“Bây giờ con có mang, cũng không thể khóc như vậy, thái y nhất định sẽ nghĩ cách, bây giờ con quan trọng nhất chính là chăm sóc tốt cho mình và hài nhi trong bụng, con tổng không muốn chờ Duệ vương sau khi tỉnh lại, lại làm cho mình cho mệt mỏi, coi như không vì mình, cũng vì hài tử trong bụng mà suy nghĩ một chút. Ngộ nhỡ. . . . . . Ngộ nhỡ thật đã xảy ra chuyện gì, con cũng phải cấp cho hắn con cháu nối dõi chứ.” Thành thị không giống những người khác chỉ nói chuyện nhặt dễ nghe, bằng không nếu Duệ Vương chân chính không tỉnh lại, đến lúc đó Đào nhi khẳng định lập tức không chịu nổi đả kích lớn như vậy.

Hoa Mộ Dao cúi đầu nhìn nhìn bụng mình đã lồi ra, trên mặt không khỏi dẫn theo mấy phần nụ cười, đây là hài tử, hài tử của bọn họ, nàng nhất định sẽ chăm sóc tốt hắn: “Huy ca ca, chàng tỉnh lại có được hay không, bảo bảo muốn nghe chuyện cười, chúng ta chờ chàng tỉnh lại, kể tiếp cho hắn.”

Thành thị nhìn nữ nhi trưởng thành hơn trong một đêm, trong lòng chua xót không thôi, nếu như có thể mà nói, thật tình nguyện nàng mãi mãi đều không trưởng thành, cũng không hi vọng nàng lớn lên trên đường phải bỏ ra giá cao thảm thương như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.