Hoa Hồng Nhỏ Của Anh

Chương 3: Chương 3: Chương 1.2




Editor: Meimei

Kiều mẫu thấy cô một thân ướt nhẹp, vội hỏi: “Bị ngã vào vũng nước?”

Kiều Gia Thuần chết lặng lắc đầu.

“Sao vậy? Nhanh đi thay quần áo đi.” Kiều mẹ lôi kéo cô lên lầu.

Tắm rửa thay áo quần xong, Kiều mẫu cầm áo quần ướt sũng của Kiều Gia Thuần cho vào giỏ đựng áo quần bẩn, “Vừa rồi đi taxi về?”

“Có người chở con về.”

“Ai?”

“Một....Ừ...Người qua đường.” Nghĩ đến người kia, Kiều Gia Thuần không nhịn được ức chế nhếch miệng.

“Con cười ngốc cái gì? Xe của người lạ mà cũng dám lên? Sau này không được lên xe của người lạ, hiện tại có rất nhiều kẻ xấu, biết không?”

“Nga.”

“Xe của con đem đi bảo dưỡng lúc nào mới lấy được?”

“Ngày mai.”

“Đã nói con lấy xe của mẹ mà đi nếu không cũng sẽ không bị ướt như vậy.”

“Xe của mẹ con lái không quen, con chỉ biết lái xe của con a.”

“Đi, mẹ lát nữa nói dì nấu nước gừng cho con, đừng để bị cảm.”

“Ừ.”

Kiều mẫu đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Kiều Gia Thuần gọi điện thoại cho Quan San: “San San! Cậu biết lúc nãy xảy ra chuyện gì với tớ không?”

Quan san quả thật bị hù dọa, nghe Kiều Gia Thuần nói xong liền quay về ghế sô pha ngồi xuống: “Đại sự lớn như thế nào mà khiến cậu kích động như vậy?”

Kiều Gia Thuần ngã người xuống nệm in hoa tường vi trên giường lớn: “Anh ấy thực sự siêu cấp soái, lại cực kỳ có khí chất.”

“Thiết, cậu lần nào chả nói như vậy.” Quan San khinh bỉ.

“Lần này không giống như lần trước, thực sự. Trước đây tớ không sợ người ta không phản ứng với tớ, nhưng lần này tớ đặc biệt sợ a, trước đây tim cũng không đập nhanh như vậy. Hơn nữa tớ xin weixin, anh ta cũng không cho. Ô ô ô ô ô ô, anh ấy cứ như vậy biến mất trong biển người a. Tớ thật đau lòng a.”

“Cậu có nhớ biển số xe của anh ta không?”

“A!” Kiều Gia Thuần đột nhiên từ trên giường bật dậy, tóc rối tung, “Tớ hoàn toàn không nghĩ tới cái này!”

“Ngu ngốc! Vậy cậu nhớ anh ta lái xe gì không? Nếu là loại xe đắt tiền số lượng ít thì coi như có chút manh mối.”

“Không có chú ý. Chỉ nhớ xe màu đen, khung xe cao, là SUV.”

“Ha ha, vậy còn tra cái P a”

“Ô ô ô ô ... “

“Bất quá là người đàn ông đầu tiên cự tuyệt cậu phải không? Người anh em này được a.” Quan San tất nhiên không bỏ qua cơ hội cười nhạo Kiều Gia Thuần.

“Ngươi cút.”

“Bất quá nghe cậu miêu tả như vậy, anh ta hẳn là khoảng 30 tuổi. Như vậy rất có khả năng anh ta đã có bạn gái, thậm chí kết hôn rồi cũng nên a.”

Kiều Gia Thuần như bị sét đánh: “Không a.”

Cô hoàn toàn quên lo lắng vấn đề này.

“Cậu có hay không cảm thấy anh ta vẫn còn độc thân?”

“Ừ.”

“Ha hả, tớ chỉ biết lúc cậu mê trai, bộ não liền không dùng được. Đàn ông đều giống nhau sẽ không cự tuyệt mỹ nữ a. Anh ta cự tuyệt cậu, chỉ có 3 khả năng. Thứ nhất, anh ta đã kết hôn hoặc đã có bạn gái mà anh ta là người đặc biệt có trách nhiệm gia đình, không có triêu tam mộ tứ. Thứ hai, anh ta là gay. Thứ ba, anh ta chỉ đơn thuần không muốn cậu bị cảm mạo. Cậu mong muốn anh ta thuộc loại nào?”

“Thứ ba.” Kiều Gia Thuần đau lòng nói.

Còn hơn là anh ta có bạn gái hoặc gay. Vẫn là anh ta không có hứng thú với cô nghe vẫn tốt hơn. Nhưng vừa nghĩ tới anh ta không có hứng thú với cô liền thấy thực khổ sợ a.

“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, thành phố này lớn như vậy, các cậu không có cơ hội gặp lại nhau nữa đâu.”

Quan San thật rất biết cách cắm một đao vào ngực Kiều Gia Thuần, đao này đâm vào đủ ngoan đủ chuẩn, Kiều Gia Thuần lần nữa ngã vào trên giường lớn.

Bởi vì lúc trước nàng thay quần áo nên rèm cửa sổ được kéo lên (Ta cũng không biết vì sao thay áo quần mà kéo rèm lên nữa T^T), ánh sáng bên ngoài vì trời mưa nên cũng không mạnh, cho nên trong phòng phải mở đèn.

Kiều Gia Thuần nhìn nhìn chằm chằm bảy tám bóng đèn nhỏ trên trần nhà, trong đó có một bóng đèn nhỏ chớp một cái liền tắt ngúm, giống như tâm tư thiếu nữ của cô, rơi trên mặt đất nát bét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.