Hồ Nữ

Chương 128: Chương 128




Vì muốn nhanh chóng tới Bắc Xuyên, sau khi cứu tiểu thư Tả thị lang Hạ Lăng Vân không đi bộ mà dùng kiếm bay ngày đêm, nhanh chóng tới Bắc Xuyên.

Bắc Xuyên ở phía bắc nước Kim Phượng, giáp biên giới nước Hắc Long. Ở đây khí hậu so với phía nam nước Kim Phượng lạnh hơn, rừng rậm nguyên thủy, rất nhiều nơi không thấy bóng dáng người. Bởi vì ít người nên chõ này có mấy môn phái tu tiên.

Khoảng cách từ thị trấn Lục Lâm gần núi Ngọc Nữ nhất, vì dân chúng phụ cận trồng trọt lại đi vào núi hái thuốc săn thú, cho nên ở đây quanh năm có thương lái tới thu thổ sản.

Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa sóng vai chậm rãi tiến vào thịt rấn, chỉ thấy người người đi lại rất náo nhiệt. Bọn họ bước chậm trên phố chính dùng thần thức cảm ứng địa hình thu nhập tin tức từ những người xung quanh.

Lương thực lại tăng giá rồi,t rước kia năm văn tiền mua một túi gạo giờ lên mười lăm văn tiền, haizzz...

Rất nhiều kho lương thực bị quan phủ trưng dụng, hiện tại đúng kì giáp hạt, không ít nông dân lên núi đi săn hái thuốc, hi vọng có thể phụ giúp gia đình.

Ta nghe nói năm trước phía nam sâu bệnh lan tràn, hoa màu mất mùa, nhiều quan địa phương khôngthể không mở kho thóc. May mắn có túi càn khon, sớm mua lương thực để vào không bị hỏng, nếu không dân chúng phải chạy nạn rồi.

Ta còn nghe nói Quốc sư đại nhân khai mở tế đàn cầu phúc, hi vọng mưa thuận gió hòa, trăm họ an vui.

Nước Kim Phượng chúng ta có quốc sư tọa trấn thật sự quá tốt. Ta nghe nói gần đây nước Hắc Long cũng định mời một vị tu sĩ đức cao trọng vọng làm quốc sư, không biết đã mời được chưa.

Ngày mai Bách Hoa Lâu chọn hoa khôi, nghe nói công tử Tri phủ tới góp vui, muốn chọn Lan cônương.

Hà đại lão gia giầu nhất thành Đông Bắc đã tuyên bố, ủng hộ Thu Linh cô nương mười vạn, ta nghĩ Thu Linh cô nương sẽ là hoa khôi.

Hoa khôi cái gì, không ai có thể xinh đẹp bằng Lệ quý phi xuất hiện bảy năm trước.

Người có thể so với yêu hồ sao? Hơn nữa, quan phủ còn chưa xác định có phải là Lệ quý phi không, cho nên người kia chắc là nữ Tiên Nhân. Nữ Tiên Nhân có rất nhiều linh đan, các nàng còn không xinh đẹp được sao?

...

Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa thu thập tin tức, phát hiện có người nhắc tới Lệ quý phi, liền nhanh chóng đitới trà lâu thoạt nhìn hơi lớn. Trà lâu là nơi tin tức linh thông, nếu Lệ quý phi xuất hiện gần đây, nhân viên hoặc chưởng quầy sẽ biết nhiều hơn người bình thường một ít.

Tiểu nhị. Hạ Lăng Vân chờ tiểu nhị bưng trà và bánh ngọt lên, lấy hai đồng tiền đặt xuống bàn nói, Ta có việc muốn nghe ngóng.

Lúc này buổi chiều, trà lâu không có mấy người, tiểu nhị lập tức mỉm cười thu hồi tiền trên bàn khom người nói: Khách quan muốn nghe tin tức gì? Tiểu nhân biết gì nói nấy tuyệt không thêm bớt.

Ta nghe nói gần núi xuất hiện một nữ tử áo trắng tuyệt sắc, còn nghe nói nàng chính là yêu hồ Lệ quý phi, việc này đúng không? Hạ Lăng Vân hỏi.

Đó là chuyện bảy năm trước, người gặp cô gái kia đều nói là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân. Có người còn nói nàng chính là yêu hồ Lệ quý phi đã mê hoặc tiên hoàng, nhưng cũng có người nói, chỉ là một tiên nữ, còn lâu mới có thể so với Lệ quý phi.

Tiểu nhị vừa cười vừa nói: Tuy rằng lúc đó tiểu nhân vẫn còn ở trong phòng bếp trà lâu nhóm lửa, nhưng tin tức nghe được khá nhiều. Vấn đề này xôn xao cả trấn, không mấy ai không biết.

Ah, ngươi nói rõ một chút. Hạ Lăng Vân lại lấy hai đồng tiền đặt lên bàn. Tin tức Lệ Nhi rất khó tìm, dù là một chút manh mối, hắn cũng phải tìm hiểu rõ ràng.

Tiểu nhị liên tục thu được tiền ban thưởng, cao hứng nói: Mùa hè bảy năm trước, cánh trấn chúng ta tầm ba mươi dặm có xuất hiện một đôi nam nữ trẻ tuổi, bọn họ vốn đi dạo phố, nhưng đột ngột xuất hiện bốn gã nam tử trẻ tuổi tới gây sự. Sau khi tranh cãi, bốn gã nam tử kia liền đánh nhau với nam tử đi cùng thiếu nữ áo trắng.

Tuyết Hoa đang uống trà vội vàng hỏi: Về sau thì sao, ngươi nói rõ một chút, chúng ta sẽ thưởng thêm. Nhất định là bốn gã kia ghen tị nên ra tay với thiếu nữ áo trắng và nam tử đi cùng.

Nghe thấy có thêm tiền thưởng, tiểu nhị càng thêm ân cần: Bọn họ đang đánh nhau, nữ tử kia lập tức xông vào phụ giúp tấn công bốn gã nam tử, bọn họ lấy trường kiếm từ trên không. Khi đó mọi người mới biết bọn họ là tiên nhân, bảo kiếm trong tay là pháp kiếm.

Cả đám đánh nhau điên cuồng, gió lớn hỏa cầu bay loạn, chốc lát mưa như trút nước, rồi lập tức đầy sương trắng, rồi địa long xoay người, đuôi rồng vung lên dọa mọi người sợ hãi chạy trốn.

Hỏa cầu bay khắp nơi, phòng ốc bị cháy, tiên nữ kia lập tức dập lửa cứu người, trong lúc cứu người, mũ sa trên mặt bị thổi mất, lộ ra dung mạo.

Tiểu nhân không thấy, chỉ nghe người ta nói, thiếu nữ có mái tóc dài đen nhánh, da trắng, dung nhan tuyệt mĩ, thân hình thướt tha.

Hai hài tử được tiên nữ cứu ra khỏi căn nhà bị sập còn nói, vị tỷ tỷ đó đẹp như tiên nữ, trên người còn tỏa ra mùi thơm.

trên người tỏa ra mùi thơm? Có lẽ là Lệ Nhi!

Hạ Lăng Vân nhìn nhau cười, trong mắt lộ ra kích động. Rốt cuộc bọn họ cũng có tin tức xác thực rồi.

Tiểu nhị tiếp tục nói: Đồng bạn của nàng đánh lui đối thủ sau đó gọi nàng là Lệ Nhi, Di Nhi, hay Đệ Nhi gì đấy, sau đó móc ngân lượng đền bù tổn thất, cùng bay về phía núi Ngọc Nữ. Vì địa phương khác nhau nên không cùng khẩu âm, mọi người không nghe rõ tên vị Tiên Nữ này.

Về sau có người đoán vị mĩ nhân này có thể là yêu hồ Lệ quáy phi, còn Tiên Nhân biết phóng hỏa diễm kia là Tiên Nhân mang theo nàng trốn khỏi hoàng cung.

Nghe đến đó, Tuyết Hoa đang đeo pháp khí dịch dung cao hứng nói: Nhất định là Lệ Nhi và Lâm Vân Phàm. thật may, Lệ Nhi chủ động dập lửa cứu người làm việc thiện, Lâm Vân Phàm cũng bỏ tiền đền bù tổn thất cho người ta. Nàng biết rõ muội muội mình tuy gây chuyện nhưng đáy lòng vẫn thiện lương.

Hạ Lăng Vân lại lấy tiền đồng đặt lên bàn, tiểu nhị vội cảm tạ rồi rời khỏi.

Tuyết Hoa, núi Ngọc Nữ bên ven rừng, phạm vi không lớn, chúng ta đi tìm hiểu một lát. hắn suy nghĩ một chút nói, Có lẽ chúng ta không phải là người đầu tiên tới tìm Lệ Nhi, cho nên, ta cảm thấy chưa chắc Lệ Nhi ở đó, cũng sẽ không để lại manh mối gì. Lệ Nhi không biết bọn họ xuống núi tìm nàng, cho nên sẽ không lưu lại ấn kí để bọn họ tìm được.

Coi như chúng ta đi du ngoạn. Tuyết Hoa uống sạch chén trà, thu toàn bộ bánh ngọt Hạ Lăng Vân đặc biệt gọi cho nàng vào vòng tay Như Ý, thúc giục Hạ Lăng Vân nhanh lên.

Bọn họ hỏi thăm khiến tiểu nhị hoài nghi cả hai đều là Tiên Nhân, lặng lẽ bên cạnh quan sát. hắn phát hiện thiếu nữ có dung mạo thanh tú kia vừa vươn tay trái qua bánh ngọt trên bàn đã biến mất, biết là bị thu vào túi pháp khí của Tiên Nhân, trong lòng kích động không thôi. Bảy năm trước hắn không được tận mắt thấy Tiên Nhân, hiện tại may mắn gặp được.

Tiểu nhị, tính tiền. Hạ Lăng Vân gọi, tiểu nhị lập tức hưng phấn chạy tới khom người nói, Khách quan, một bình trà, sáu đĩa bánh ngọt, tổng cộng hai mươi sáu văn tiền.

Hạ Lăng Vân lấy trong ống tay áo hai mươi sáu văn tiền nói, Thanh toán.

Người bình thường rất ít khi đặt tiền đồng trong ống tay áo, tiểu nhị kiến thức rộng rãi lập tức đoán ống tay áo của Hạ Lăng Vân chính là túi càn khôn trong truyền thuyết, lập tức nhìn chằm chằm ống tay Hạ Lăng Vân.

Tuyết Hoa chúng ta đi tới trấn Long Vĩ, rồi tới núi Ngọc Nữ dạo. Hạ Lăng Vân đứng lên nói. Tuyết Hoa vui vẻ đứng dậy, rời trà lâu.

Quả nhiên là đuổi theo yêu hồ Lệ quý phi.

Tiểu nhị kích động nhìn bóng lưng hai người, tính toán đợi mọi người rời đi bắt đầu nói cho mọi người hắn vừa chiêu đãi hai vị Tiên Nhân.

Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa đi tới trấn Long Vĩ, tin tức so với tiểu nhị trong trà lâu nói không sai biệt chỉ nhiều hơn một vấn đề.

Tiên Nữ áo trắng cứu tiểu nhân tay trái có đeo một vòng tay màu vàng khảm linh thạch. Tiểu nhị từng được thiếu nữ áo trắng cứu khỏi căn phòng bị cháy kích động nói.

Tiên nữ rất thiện lương, nàng tuyệt đối không phải là yêu hồ. hắn tức giận bất bình nói. trên trấn cũng biết năm đó hắn được tiên nữ cứu ra, về sau có người quan phủ tới hỏi, cũng có tiên nhân tới hỏi hắn. Mỗi lần hắn đều nói như vậy, bọn họ không cười nhạo chính là thở dài, nói mị lực yêu hồ thật đáng sợ, ngay cả tiểu nam hài không hiểu chuyện liếc mắt một cái cũng si mê nàng.

Tuyết Hoa cười hì hì nói: Tất nhiên nàng là hồ tiên lương thiện nhất rồi. Rốt cuộc có người cũng nói Lệ Nhi là người lương thiện.

Nàng duỗi cổ tay trái ra trước mặt tiểu nhị đồng thời lắc lắc cổ tay, cười nói: Có phải cái này?

Tiểu nhị xem xét, vẻ mặt không dám tin. rõ ràng là của tiên nữ áo trắng sao lại trên cổ tay thiếu nữ này.

Tuyết Hoa đưa ngón trỏ lên môi, Suỵt, ta là tỷ tỷ của tiên nữ áo trắng, ngươi nói cho ta biết, ngươi còn biết chuyện gì về nàng.

Tiểu nhị nhìn hai người một chút lắc đầu nói: Tiểu nhân chỉ mơ hồ nghe thấy tiên nữ nói với tiên nhân muốn tìm ngọn núi lửa tu luyện. Núi lửa ai dám tới, cũng chỉ có tiên nhân mới đi thôi.

Nàng chỉ tiện hỏi một câu thôi, không nghĩ tới lấy được tin tức tốt.

Lăng Vân, cho hắn tiền thưởng, chúng ta bắt đầu tìm kiếm các ngọn núi lửa. Tuyết Hoa vui vẻ nói.

Có lẽ bọn họ về đảo Hỏa Vân rồi. Hạ Lăng Vân một bên cho tiền thưởng nói: Chờ chút ta dùng truyền âm thạch hỏi Đạo Nguyên xem Lâm Vân Phàm và Lệ Nhi có về đó không. Nếu Đạo Nguyên bế quan, chỉ sợ thiên lý truyền âm thạch chỉ bay lòng vòng bên ngoài nơi huynh ấy tu luyện, cho đến lúc tiêu hao hết linh lực. Đây chính là nguyên nhân thiên lí truyền âm vĩnh viễn không cách nào thay thế người đưa tin.

Chàng không có thiên lý truyền âm thạch của những người khác trên đảo à? Tuyết Hoa nhíu mày hỏi.

Ta và người khác quan hệ bình thường, không làm thiên lý truyền âm thạch. Hạ Lăng Vân nói. Đảo Hỏa Vân trên biển phía Đông Nam, tu sĩ bình thường không thường tiếp xúc hắn muốn tìm một tu sĩ đưa tin cũng không có. Bây giờ hắn ở Đông Bắc, đảo Hỏa Vân ở Đông Nam, một nam một bắc cách nhau hơn vạn dặm, chẳng lẽ muốn hắn vất vả phi về đó?

Mặc kệ, trước tiên chúng ta đi tìm những ngọn núi lửa gần phía Đông Bắc. Tuyết Hoa vội vàng nói. đãlâu nàng không gặp Lệ Nhi, rất nhớ muội muội.

Được. Hạ Lăng Vân cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng thần thức tìm tòi ngọn núi lửa, lại phóng thần thức ra ngoài tìm nơi có linh khí tốt, và vị trí linh lực chấn động mạnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.