Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 59: Chương 59: Tùy anh cởi




Ánh nắng mặt trời chiếu xuống. Lăng Ngư Nhạn đi được vài bước, nhịn không được quay đầu lại, lặng yên đứng nhìn, sau đó cắn môi quay đầu đi về phía cầu thang.

Lúc này đã là thời gian nghỉ trưa, cũng không ai qua lại cổng bảo vệ nhiều.

Bên trong phòng bảo vệ.

Tiêu Dương ngồi chồm hổm xuống, ánh mắt nhìn chiếc quần hơi dài Quân Thiết Anh mặc trên người. Không còn tấm chăn lông che lại, Quân Thiết Anh cảm thấy không được tự nhiên.

- Đại tiểu thư, ta sắp sờ rồi.

Tiêu Dương nhắc nhở một câu.

Lông mi Quân Thiết Anh khẽ run, cố gắng nhắm mắt lại.

Hai chân của cô hoàn toàn không có cảm giác. Cho nên, chỉ cần mắt không nhìn thấy, cô sẽ không biết hai tay Tiêu Dương có sờ chân của mình hay không.

Tiêu Dương nhìn ánh mắt nhắm chặt của Quân Thiết Anh, không khỏi mỉm cười.

Hắn nhìn xuống hai chân của Quân Thiết Anh, thò tay nhẹ nhàng vén quần lên.

Hai chân không có chút máu, chẳng khác nào được thoa lên một lớp bột phấn, nhìn chướng mắt vô cùng.

Tiêu Dương vẫn không đổi sắc mặt, vô cùng nghiêm túc, rất nhanh xoa lòng bàn tay. Một cổ nhiệt lưu tràn khắp lòng bàn tay, sau đó vỗ vào hai chân Quân Thiết Anh.

Xoa bóp.

Thủ pháp thành thạo từ dưới lên, cho đến khi đụng đầu gối.

Tiêu Dương cũng không tiếp tục đẩy lên. Quần cũng chỉ vén đến vị trí đầu gối.

Xuống chút nữa, sau đó lên. Tuần hoàn như vậy khoảng mười phút.

Tiêu Dương đứng lên, cầm hộp ngân châm ở trên bàn.

Ngân quang lóe sáng.

- Thiết Anh, ổn định tinh thần, chú ý cảm nhận sự thay đổi của đôi chân.

Tiêu Dương nhẹ nhàng nói.

Hai mắt Quân Thiết Anh vẫn nhắm chặt, lông mi không khỏi run lên.

Cảm nhận hai chân?

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng cảm nhận sự tồn tại của đôi chân.

Nó chẳng khác nào hai khúc gỗ. Cho dù có bị cắt, cũng chẳng để lại cảm giác gì.

Có đôi khi, Quân Thiết Anh thậm chí còn hy vọng nó có thể đau nhức một chút. Có đau, ít nhất chứng minh nó còn tồn tại.

Nghe Tiêu Dương nói, Quân Thiết Anh ngoại trừ lắc đầu trong lòng, cũng không nói gì thêm.

Dù như thế nào, Tiêu Dương chính là hy vọng của cô. Cho dù cô biết không có khả năng, cũng không cần phải đả kích niềm tin của Tiêu Dương.

Lúc này, Quân Thiết Anh cũng dần ổn định tinh thần.

Hai mắt nhắm chặt, bắt đầu cảm nhận hai khúc gỗ chẳng khác nào cái máy vứt đi, không cách nào chuyển động.

Tiêu Dương ngồi xuống, kẹp một cây ngân châm nhỏ lên.

Ông.

Bên tai Quân Thiết Anh vang lên tiếng rung rung rất nhỏ của ngân châm.

Khí châm.

Tay trái Tiêu Dương nâng chân phải của Quân Thiết Anh lên, đặt trên mặt ghế, lòng bàn tay nhanh chóng lướt qua bắp chân, xác định một vị trí.

- Tiểu quỷ dò đường.

Hưu.

Ngân châm như tia chớp đâm xuống mạch huyệt trên chân Quân Thiết Anh.

Toàn bộ trường châm đều chui vào.

Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh, lúc này, Quân Thiết Anh vẫn đang nhắm mắt, hoàn toàn không có cảm giác đối với một châm này.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Tiêu Dương. Nếu như châm đầu tiên có thể kích thích được tri giác của Quân Thiết Anh, không khỏi vận khí quá tốt rồi.

Tiêu Dương đang thi triển tuyệt kỹ “Tiểu quỷ dò đường” nằm trong tuyệt học truyền kỳ Quỷ Y, dùng ngân châm làm đường, thông qua từng bước thăm dò nguyên nhân nhiễm bệnh của bệnh nhân, từ đó có được phương pháp trị liệu.

Huyệt vị trên đôi chân của con người có rất nhiều. Đủ Tam Dương, đủ Tam Âm. Từng huyệt vị đều có tác dụng đặc biệt của nó.

Tiểu quỷ dò đường là muốn kích thích các huyệt vị nơi chân của Quân Thiết Anh.

Hưu, hưu, hưu.

Tiêu Dương liên tục hạ châm, chín ngân châm trong hộp đã hoàn toàn đâm vào hai chân Quân Thiết Anh.

Không có phản ứng.

Vẫn không có phản ứng.

Thần sắc Tiêu Dương không khỏi ngưng trọng hơn.

Lúc này, hai mắt Quân Thiết Anh chậm rãi mở ra:

- Tiêu Dương…

- Thu liễm tinh thần.

Tiêu Dương cường ngạnh nói.

Quân Thiết Anh khẽ cắn môi, lời muốn nói ra liền nuốt lại, mắt nhìn trán đã đổ đầy mồ hôi của Tiêu Dương, lông mi lại nhẹ run, sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Ngón tay Tiêu Dương kẹp ngân châm.

Tiếp tục dùng Khí châm.

Hưu.

Huyệt Thái Bạch.

Vô dụng.

Huyệt Dũng Tuyền. Phục Thỏ. Huyết Hải. Thừa Phù.

Hưu, hưu, hưu.

Tốc độ ra châm của Tiêu Dương càng lúc càng vững vàng. Chín châm tạo thành một vòng tuần hoàn.

Tám châm dò xét lần trước, Quân Thiết Anh chỉ nghe được tiếng gió nhẹ bên tai. Ngoại trừ cái này ra thì chẳng còn bất kỳ cảm giác khác thường.

Thất bại.

Trong lòng Quân Thiết Anh cũng không có quá nhiều gợn sóng. Cô đã nhiều lần phải nghe kết quả chữa trị thất bại. Cho dù lần này Tiêu Dương thất bại, cô vẫn tin tưởng, một ngày nào đó cô sẽ có thể đứng lên.

Nhất định có thể.

Quân Thiết Anh từ từ mở mắt, nhìn cây ngân châm cuối cùng trong tay Tiêu Dương dùng tốc độ nhanh như chớp đâm vào huyệt Ủy Trung sau đầu gối.

Hưu.

Trường châm chưa đâm hẳn vào trong.

- A.

Chỉ trong nháy mắt, Quân Thiết Anh còn chưa kịp có tâm lý chuẩn bị, một cơn đau mãnh liệt giống như chân bị dao cắt bỏ xông tới, nhịn không được mà kêu lên.

Đau.

Đau vô cùng.

Cơn đau trong thời gian ngắn lan đến toàn thân Quân Thiết Anh, thậm chí sau lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

- Đau? Là đau sao?

Hai mắt Quân Thiết Anh ngây ra.

Khó tin? Khiếp sợ?

Chân.

Cảm giác đau đớn này phát ra từ chân của cô.

Tuy chỉ trong thời gian ngắn lan khắp toàn thân, nhưng nó cũng biến mất cực nhanh.

Quân Thiết Anh nhìn chằm chằm vào bắp chân trắng toát của mình.

Ảo giác?

Nhưng ảo giác lại chân thật đến thế sao?

Vừa rồi cô cảm nhận được cơn đau, cô tình nguyện cơn đau đó kéo dài lâu hơn. Như vậy, cô mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai chân.

Lần đầu tiên xuất hiện cảm giác đau này, nhưng nó lại biến mất cực nhanh, khiến Quân Thiết Anh không thể không hoài nghi cô bị ảo giác.

Vèo.

Tiêu Dương rất nhanh thu lại chín ngân châm.

Lau mồ hôi trên trán, Tiêu Dương thở ra một hơi, kéo một cái ghế ngồi xuống.

Ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt của Quân Thiết Anh.

Khát vọng. Kích động. Tinh thần bất định. Khó có thể tin.

Tiêu Dương từ trong ánh mắt Quân Thiết Anh phát hiện rất nhiều cảm xúc khác nhau. Cô nhìn thẳng vào Tiêu Dương, không hề có ý dời đi.

Hết thảy chỉ có Tiêu Dương mới có thể cho cô đáp án chuẩn xác.

- Vừa rồi nàng có cảm giác chứ?

Tiêu Dương lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.

Quân Thiết Anh áp chế sự kích động trong lòng, thở ra một hơi thật sâu, trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Rất đau. Một cơn đau lan từ đùi phải đến toàn thân. Nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn rồi biến mất.

Tiêu Dương gật đầu.

- Tiêu Dương…

Quân Thiết Anh nhịn không được lên tiếng:

- Có phải vừa rồi là ảo giác của tôi?

Tiêu Dương mỉm cười:

- Đại tiểu thư, nàng có từng sinh ra ảo giác chân thật như vậy không?

Ánh mắt Quân Thiết Anh tràn đầy kích động.

Lần đầu tiên hai chân của cô sinh ra cảm giác. Cho dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng vẫn giúp cho Quân Thiết Anh thấy được một tia sáng.

Còn có thể đau, chứng minh hai chân của cô vẫn chưa triệt để bị phế đi.

Quân Thiết Anh nhất thời khó có thể bình phục lại tâm trạng của mình.

- Tiêu Dương, chân của tôi…

Quân Thiết Anh đã hoàn toàn đem hy vọng ký thác lên người Tiêu Dương.

- Nếu không có gì ngoài ý muốn, hãy cho ta thời gian, nàng nhất định sẽ đứng lên.

Tiêu Dương đứng dậy, mỉm cười nói với Quân Thiết Anh:

- Nhất định như vậy.

Quân Thiết Anh nhịn không được nắm chặt bàn tay.

Đứng lên.

Trước đây, cô hoàn toàn không có bất kỳ hy vọng. Nhưng bây giờ rốt cuộc đã nhìn thấy được hy vọng rồi.

Có thể nào không kích động chứ?

- Quân Thiết Anh tôi có thể đứng lên.

Ánh mắt Quân Thiết Anh hiện lên một tầng hơi nước, trong đầu hiện lên những cảnh tượng trước đây, nghẹn ngào vài tiếng:

- Tôi nói rồi, nhất định sẽ khiến cho các người nhìn thấy một Quân Thiết Anh có thể đứng lên. Tôi không phải phế nhân, vĩnh viễn không phải.

Toàn thân rúng động, sau đó Quân Thiết Anh lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương.

- Xin nhờ anh.

Nếu nói thế gian này còn có người có thể giúp cô đứng lên, Quân Thiết Anh tin rằng, nhất định sẽ là người đàn ông trước mắt.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Đại tiểu thư đừng khách sáo. Bây giờ cũng chỉ là bước đầu tiên. Khi chính thức trị liệu mới chính là khiêu chiến lớn nhất.

- Khi nào thì bắt đầu?

Quân Thiết Anh có chút không chờ được.

Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh:

- Dục tốc bất đạt. Hai chân của nàng đã bước vào tình trạng quá nghiêm trọng, không thể nào chữa trị khỏi trong thời gian ngắn được. Hơn nữa, còn một vấn đề…

Gương mặt Tiêu trạng nguyên đỏ lên, ấp úng, không biết nên mở miệng như thế nào.

- Vấn đề gì?

Quân Thiết Anh hỏi.

Khụ khụ. Tiêu Dương ho nhẹ hai tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:

- Đại tiểu thư, bệnh của hai chân nàng đã lan từ lòng bàn chân lên đến bẹn đùi. Khi trị liệu chính thức, nàng…nàng phải cởi quần.

Tiêu Dương cố lấy hết dũng khí nói ra.

Mắt Quân Thiết Anh mở to, hai má không khỏi đỏ ửng.

Cô hiểu ý tứ của Quân Thiết Anh. Khi thi châm, cách quần là không thể châm cứu. Nhất định phải…

Cô nhất định phải để lộ từ bàn chân đến bẹn đùi. Khi đó hắn mới có thể thi châm.

Như vậy, ngoại trừ cô cởi quần, không còn lựa chọn thứ hai.

Cho dù mặc quần đùi, cũng mặc kéo quần đùi lên. Thế thì chẳng khác nào không mặc.

- Phải thi châm bao nhiêu lần?

Quân Thiết Anh cố nén cảm giác nóng bừng mặt, nhẹ giọng hỏi.

- Thế thì phải xem hiệu quả trị liệu. Nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng.

Tiêu Dương thành thật trả lời.

Ánh mắt Quân Thiết Anh càng thêm gợn sóng.

Nói cách khác, ít nhất trong vòng một tháng, cô chỉ mặc nội y để người đàn ông này trị liệu.

Tuy Quân Thiết Anh biết, đây không phải là Tiêu Dương cố tình đưa ra yêu cầu quá phận. Nhưng nhất thời, tâm hồn thiếu nữ của cô nhịn không được hoảng loạn vài phần.

Im lặng một lát, Quân Thiết Anh không lên tiếng.

Ngầm đồng ý.

Trong phòng bảo vệ, không khí thật yên tĩnh.

Tiêu Dương nhịn không được hỏi:

- Đại tiểu thư, ý của nàng là đồng ý để ta trị liệu sao?

…………..

Quân Thiết Anh cúi đầu, khuôn mặt nhẹ nhàng nhăn lại, không lên tiếng. Cô đã ngầm đồng ý rồi, vậy mà cũng nhìn không ra?

Con gái thì phải rụt rè. Quân Thiết Anh cũng không ngoại lệ.

Tiêu Dương thấy Quân Thiết Anh không trả lời, nhịn không được lại hỏi:

- Đại tiểu thư, cởi hay không cởi?

……….

- Đại tiểu thư, rốt cuộc cởi hay không cởi?

………..

- Đại tiểu thư…

Quân Thiết Anh kềm chế không được, ngẩng đầu lên:

- Tùy anh cởi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.