Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 91: Chương 91: Từ Thiên Đường biến thành Địa Ngục




Vương Huy ra lệnh một tiếng, hơn mười thành viên Bích Lân Đường còn lại vội vàng quay đầu, chạy ra bên ngoài.

Nhưng vẫn còn hai người không kịp trốn, bị một côn Tiêu Dương đánh sập.

Thế không thể đỡ.

- Lui lại.

- Chạy.

Ánh mắt Vương Huy tràn ngập kinh hãi. Gã vạn lần không nghĩ đến, bên trong bảo vệ cổng Phục Đại lại che giấu một nhân vật khủng bố như vậy. Hắn thật sự không phải người?

- Xông lên.

- Cháu con rùa, có ngon thì đứng lại.

Là thanh âm của Lâm Tiểu Thảo.

Lúc này, sau lưng Lâm Tiểu Thảo là mấy chục bảo vệ cổng Phục Đại.

Người của Bích Lân Đường nào dám dừng lại, nhao nhao chạy trối chết.

Những người còn chưa kịp chạy thì bị Tiêu Dương đánh ngã, sau đó bị bảo vệ cổng loạn quyền phi cước. Tiếng kêu rên vang lên khắp trường.

- Chạy?

Tiêu Dương lạnh lùng nhìn đám người Vương Huy, đang định đuổi theo, nhưng ánh mắt lập tức nhìn ra chỗ xa hơn.

Đèn xe chói mắt bắn thẳng đến.

Chướng mắt.

Đám người Vương Huy đang chạy đằng trước không tự chủ được mà dừng bước.

- Đây là…

Vương Huy vui vẻ nói:

- Chẳng lẽ là người Thiên ca phái đến trợ giúp chúng ta?

Nhìn qua có hơn mười chiếc xe lao đến.

Tuyệt đối hơn trăm người.

- Tốt, haha, lão tử mặc kệ mày là người hay quỷ, lần này sẽ cho mày chết.

Vương Huy cười ha hả, hơn nữa còn không ngừng ngoắc:

- Tôi ở đây, chúng tôi đang ở đây.

Quả nhiên, toàn bộ những chiếc xe đều dừng lại trước hơn mười người Bích Lân Đường.

Phanh, phanh.

Từng đạo thân ảnh xông ra.

- Huynh đệ, chúng ta…

Vương Huy nở nụ cười chạy đến, nhưng đột nhiên ánh mắt mở lớn, nụ cười cũng biến mất không thấy tăm hơi:

- Thanh…Thanh Diễm Xã.

Sắc mặt mọi người trong thời gian ngắn trở nên trắng bệch.

Đèn đường và đèn xe chiếu rọi, từng thân ảnh nắm chặt đao thép trong tay, bước chân ổn trọng, ánh mắt cương nghị, trên ngực áo còn thêu một ngọn lửa màu xanh.

Thanh Diễm Xã.

Lúc này, Vương Huy tình nguyện để mình rơi vào tay bảo vệ cổng Phục Đại.

Bích Lân Đường và Thanh Diễm Xã từ trước đến nay đều là kẻ thù. Vương Huy nằm mơ cũng nghĩ không ra, người của Thanh Diễm Xã lại quy mô đến đây như vậy.

Không thể nghi ngờ là đụng phải họng súng rồi.

- Lui.

Vương Huy hoảng sợ rống to.

- Bích Lân Đường.

- Là tạp chủng của Bích Lân Đường.

- Lên, phế bọn chúng đi.

Các thành viên Thanh Diễm Xã cầm chặt đao trong tay xông lên.

Ác mộng.

Điều này đối với đám người Bích Lân Đường mà nói chính là một cơn ác mộng.

Vốn còn tưởng rằng đây là một nhiệm vụ đơn giản nhưng kích thích, vạn lần không nghĩ đến lại đụng phải một tên không biết là người hay quỷ. Bây giờ còn bị đám người Thanh Diễm Xã chém giết.

Trước cổng chính Phục Đại, Tiêu Dương đứng chắp tay, nhìn về phía trước, thần sắc bình tĩnh nhưng lại lạnh như băng.

Hắn nhìn lướt qua phòng bảo vệ bị phá thành mảnh nhỏ, lửa giận trong lòng còn lớn hơn.

Lâm Tiểu Thảo, lão Phương và Tiểu Vũ đều bị thương.

Tuy hôm nay đánh chó mù đường, nhưng lửa giận của tổ bảo vệ Phục Đại không cách nào tiêu trừ.

- Bắt bọn chúng đến cổng chính.

Tiêu Dương lạnh giọng nói.

- Vâng, Tiêu ca.

Một mình Tiêu Dương đánh hơn mười người, hình tượng của Tiêu ca lại càng sâu đậm trong lòng các bảo vệ Phục Đại.

Đám người Bích Lân Đường đều bị đánh đến máu chảy ròng ròng, ngoại trừ khản giọng kêu rên thì không còn nửa điểm phản kháng.

Đám người Bích Lân Đường bị lôi hết ra cổng chính.

Đại đa số bảo vệ cổng đều cầm ống sắt trong tay. Có mấy người không có thì cầm tạm chổi tìm được trong ký túc xá.

Lâm Tiểu Thảo bước đến bên cạnh Tiêu Dương.

Ánh mắt Tiêu Dương có chút kinh ngạc nhìn vũ khí trong tay Lâm Tiểu Thảo:

- Lâm huynh, anh tìm được mỗi cái đó thôi sao?

Trong tay Lâm Tiểu Thảo đang cầm một cái chảo, hùng hổ nhìn đám người Bích Lân Đường.

Nghe vậy, không khỏi có chút xấu hổ, sờ sờ mũi:

- Vũ khí đưa cho các anh em rồi. Khi tôi đến, đi ngang qua căn tin, chuẩn bị tìm dao, không ngờ chỉ tìm được thứ này.

Tiêu Dương nhìn cái chảo đen như mực:

- À, cũng được xem là tốt rồi.

- Biến ra đây.

Lúc này, Vương Huy bị đám người Thanh Diễm Xã đẩy lên, trên người vết thương chồng chất, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Gã từ từ bước về phía cổng chính.

Còn người của Thanh Diễm Xã thì đi đằng sau.

Đám người Lâm Tiểu Thảo thấy khí thế đám người Thanh Diễm Xã hung hăng như vậy, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần lo sợ. Tuy đám người này đã đánh tan bọn Vương huy, nhưng từ trang phục và khí chất trên người bọn họ, xem ra cũng là người cùng giới.

- Thanh Diễm Xã?

Khi đến gần, có một số bảo vệ cổng nhận ra lai lịch của bọn họ.

Ánh mắt lại càng khiếp sợ.

Thanh Diễm Xã và Bích Lân Đường đều là bang phái hắc đạo có tiếng trong vùng. Đêm nay đồng thời xuất hiện ở Phục Đại, không khỏi làm cho người ta khiếp sợ.

Tiêu Dương nhẹ nhàng cất bước tiến lên.

- Tiêu ca, coi chừng.

Tiêu Dương lắc nhẹ tay, hờ hững nói:

- Tại hạ Tiêu Dương, đa tạ các vị huynh đài xuất thủ tương trợ.

- Haha, Tiêu huynh đệ nói như vậy là quá khách khí rồi.

Một người trong đám người Thanh Diễm Xã bước ra.

- Vệ Tam thúc?

Tiêu Dương khẽ giật mình.

Người đến chính là tam đương gia Thanh Diễm Xã, Vệ Chính Tín.

- Là Vệ Chính Tín?

Lúc này, sắc mặt đám người Vương Huy đã tái nhợt, đồng thời có chút khó tin. Không người nào có thể nghĩ đến, chuyện hôm nay lại kinh động đến Vệ Chính Tín. Vì đám tiểu tốt của Bích Lân Đường mà đích thân ra tay, cái giá của một trong tam đại đầu xà của Thanh Diễm Xã không phải quá rẻ sao?

Khóe miệng Vệ Chính Tín nhếch lên, quét mắt nhìn đám người Bích Lân Đường bị đánh, không che giấu được sự khiếp sợ, khoát tay nói:

- Tiêu huynh đệ, xem ra, cho dù tôi không đến, đám người này cũng không tạo thành uy hiếp đối với cậu.

Tiêu Dương lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Vệ tam thúc, chuyện hôm nay còn chưa kết thúc đâu. Ta còn muốn mượn lực lượng của Vệ Tam thúc.

Nghe xong, Vệ Chính Tín liền giật mình, không hiểu ý của Tiêu Dương.

- Những người này là ai?

Tiêu Dương trầm giọng hỏi.

Vệ Chính Tín đáp:

- Là người của Bích Lân Đường?

- Bích Lân Đường?

Tiêu Dương nhớ lại, đêm đó, trong khách sạn, Đằng Ưng Thụy cũng đã nhắc đến ba chữ Bích Lân Đường.

- Thì ra là bọn chúng.

Tiêu Dương lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả mọi người của Bích Lân Đường, cuối cùng rơi xuống người Vương Huy. Lúc này, Vương Huy đang quỳ rạp dưới đất, trên cổ là hai ống sắt, không cách nào nhúc nhích.

- Ai phái các người đến?

Thanh âm Tiêu Dương lạnh như băng.

Nghe xong, Vương Huy đột nhiên nổi da gà, ấp úng không trả lời.

- Nói.

Giọng nói mang theo nộ khí, còn có chút không kiên nhẫn.

- Tôi..

- Đánh.

Giọng nói của Tiêu Dương lại càng lạnh lại.

Phanh! Phanh!

Hai côn nặng nề đập vào lưng Vương Huy, thân ảnh lập tức ngã về phía trước.

Nền xi măng lạnh buốt, Vương Huy hộc ra một ngụm máu, mười ngón tay đau đớn, nước mắt rơi xuống.

- Nói…

Thanh âm của Tiêu Dương vang lên lần nữa.

Nghe xong, toàn thân Vương Huy triệt để rơi vào hầm băng, không ngừng rùng mình, khó khăn ngẩng đầu lên, giọng nói có chút hoảng sợ và bối rối:

- Tôi nói…tôi nói…

- Là Thiên ca, Thiên ca bảo chúng tôi đến.

- Y là ai?

Tiêu Dương cau mày.

- Là Ngô Thiên Đức?

Lúc này, Vệ Chính Tín ở một bên trầm giọng nói.

- Vâng…vâng…

Vương Huy không ngừng gật đầu.

Vệ Chính Tín xoay mặt nhìn Tiêu Dương:

- Y là người phụ trách một quán bar của Bích Lân Đường gần đây, tên là Thiên Đường. Mà nó cũng là điểm tụ tập của thế lực Bích Lân Đường trong vùng.

- Quán bar Thiên Đường?

Tiêu Dương ghi nhớ cái tên này.

- Vệ tam thúc, những người này giao cho thúc xử lý.

Nghe xong, đám người Vương Huy liền hoảng sợ, lập tức cầu xin tha thứ.

- Tôi cam đoan, bọn họ sẽ phải trả một cái giá gấp đôi.

Ánh mắt Vệ Chính Tín lộ ra tia hung ác.

Tiêu Dương gật đầu.

Đối với địch nhân, tuyệt đối không nương tay.

Ân oán với Bích Lân Đường đã không còn là tiểu đả tiểu nháo, mà là tranh đấu uy hiếp đến tính mạng.

- Quán bar Thiên Đường, Ngô Thiên Đức.

Tiêu Dương nhìn Vệ Chính Tín:

- Chỗ đó cách nơi này có lẽ không xa.

Vệ Chính Tín gật đầu:

- Tiêu huynh đệ, ý của cậu là…

Tiêu Dương nhìn Vệ Chính Tín, chiến ý trong mắt dần dần nhiều hơn.

Ý của hắn, Vệ Chính Tín đã hiểu.

- Quán bar Thiên Đường cách nơi này chỉ khoảng hai chục phút.

Vệ Chính Tín trầm giọng nói:

- Nhưng nơi đó là điểm tụ tập của Bích Lân Đường trong vùng, nhân số có đến mấy trăm. Hơn nữa còn là cứ điểm của bọn họ. Nếu chúng ta tùy tiện đến, chỉ sợ….

Tiêu Dương quay đầu nhìn cánh cửa Phục Đại, nói:

- Nơi này là nhà của chúng ta. Đêm nay, người bị thương có huynh đệ của ta.

- Thù này, ta nhất định phải báo. Hơn nữa còn phải lập tức báo.

Ánh mắt Tiêu Dương dần dần lạnh lại.

- Ta thề… tối nay…

- Nhất định sẽ để cho Thiên Đường biến thành Địa Ngục.

Chiến ý Tiêu Dương tràn ngập toàn thân, thầm nghĩ sẽ chiến một trận cho thống khoái, xả hết lửa giận trong lòng.

Trong đầu không ngừng nhớ đến cảnh tượng Lâm Tiểu Thảo bị người ta đuổi đến bước đường cùng. Còn có ánh mắt tuyệt vọng của hai người bảo vệ cổng trong phòng bảo vệ.

Địch nhân không kiêng nể gì, tất nhiên là vì đối phương quá yếu.

Đối phương không để bảo vệ cổng Phục Đại vào mắt.

Chỉ có chính thức lộ ra răng nanh mới triệt để chấn nhiếp.

Trong lòng Tiêu Dương chỉ có một ý niệm, phá Thiên Đường, tạo Địa Ngục.

Thống kích Bích Lân Đường.

Khai hỏa bảo vệ cổng phản kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.