Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 70: Chương 70: Tiểu bạch kiểm trên con đường “không đường về”.




Khi đèn xe chiếu thẳng vào, Tô Tiểu San lập tức cảm giác được ánh mắt của mình bị ngăn cản, không khỏi giảm tốc độ, sắc mặt thay đổi.

Tiêu Dương vừa dứt lời, Quân Thiết Anh cũng vô thức mà nhìn về phía trước.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Ánh mắt Quân Thiết Anh trầm xuống như nước.

Phía trước, một loạt xe đặt song song trên đường, ngăn cản không cho xe tiến lên phía trước.

Bị chặn.

Quân Thiết Anh liền liên kết nó với chuyện Quân Thiết Anh đến tối nay.

- Là Quân Thất mang người đến?

- Quân Thất, bây giờ gã còn chưa lo nổi cái mạng của mình.

Tiêu Dương lắc đầu, nhìn hàng xe phía trước:

- Hơn nữa, cho dù Quân gia phái người đến, có lẽ không cần quy mô như thế này đâu.

- Không phải Quân gia?

Quân Thiết Anh cau mày.

- Là người của Đằng Ưng Thụy.

Lúc này, Tô Tiểu San đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía trước.

- Đằng Ưng Thụy làm phản, những người trung thành với ông ta trong Thanh Diễm Xã cũng làm phản theo. Bây giờ bọn họ tìm tôi, tất nhiên là muốn báo thù cho lão đại của mình.

Tô Tiểu San giảm tốc độ xe đến mức giới hạn, cách đoàn xe phía trước chưa đến trăm mét.

- Lui.

Thanh âm quyết đoán của Tiêu Dương vang lên, đồng thời thắt dây an toàn cho Quân Thiết Anh, ánh mắt mang theo ba phần nhu hòa, bảy phần cương nghị nói với Quân Thiết Anh:

- Đại tiểu thư, trước khi nàng đứng lên, ta tuyệt không rời khỏi nàng. Tuyệt đối không.

Ngữ khí bá đạo của Tiêu Dương khiến lòng Quân Thiết Anh lại gợn sóng.

Cô biết, Tiêu Dương không rời khỏi cô, hắn nhất định sẽ bị Quân gia làm khó dễ mọi cách. Thậm chí ảnh hưởng đến tính mạng.

Két.

- Ngồi cho thật vững.

Tô Tiểu San thắng mạnh xe, không chút do dự, đảo mạnh tay lái.

Thanh âm bánh xe ma sát với mặt đất vang lên, phát ra tia lửa.

Mấy chiếc xe ở trong ngõ hẻm đột nhiên xông thẳng ra, ngăn cản đường lui của Tô Tiểu San.

- Không ổn rồi.

Tô Tiểu San lập tức cả kinh, cắn răng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm phía trước.

Nhấn ga thật mạnh.

Vèo.

Chiếc xe bay thẳng đến.

Trong tình huống trước mắt, nhân số của đối phương đã lên đến hàng trăm. Tô Tiểu San hiểu, đối phương đã triệt để phong kín đường lui của mình. Như vậy, hậu quả sẽ không chịu nổi.

Cô không thể không liều.

Chiếc xe màu đỏ như lưu quang bắn thẳng ra.

Khí thế hung mãnh.

Phanh.

Dứt khoát va chạm vào thân một chiếc xe.

Tô Tiểu San nắm chặt tay lái. Sau cú va chạm, thân xe nghiêng sang một bên. May mà có dây an toàn giữ chặt, nếu không thì cả người bay ra ngoài rồi.

Người chặn xe không ngờ Tô Tiểu San lại quyết đoán đụng vào thân xe. Tuy chiếc xe đã nhanh chóng đứng vững, nhưng đã bị đụng thành một lỗ hổng.

Phía trước không còn đường, chỉ là một bãi cỏ.

Tô Tiểu San cắn răng, căn bản không cố nhiều được như vậy, trong thời gian ngắn đổi tay lái, chiếc xe lao thẳng lên bãi cỏ, đến trước mặt một chiếc xe.

- Đuổi theo.

- Đuổi theo mau.

- Đừng để cho cô ta chạy mất.

- Gái điếm thúi, để xem cô có thể chạy được bao xa.

Từng tiếng rống giận dữ vang lên, đèn xe đồng loạt mở ra. Một số đuổi theo Tô Tiểu San, một số thì thông qua con đường khác, ý đồ chặt đứt đường lui của cô.

Vèo vèo vèo.

Quá bối rối, Tô Tiểu San cũng không kịp chọn lựa đường đi. Sau khi qua hết bãi cỏ, đụng phải một con đường, cô nhanh chóng giẫm chân ga, chiếc xe giống như tên lửa bắn đi.

Đám người kia theo sát đằng sau không bỏ, hơn nữa còn mỗi lúc một gần.

Mỗi lần Tô Tiểu San chuẩn bị thay đổi phương hướng, chiếc xe của đối phương sớm chặn ngang, Tô Tiểu San không thể không quyết đoán thay đổi.

Đuổi nhau trên đường lớn.

Rời khỏi khu phố xá sầm xuất, hướng ra vùng ngoại thành.

- Tiêu Dương, cậu gọi điện thoại cho Vệ tam thúc giùm.

Tô Tiểu San tranh thủ thời gian, móc điện thoại ném cho Tiêu Dương.

Trong tình huống trước mặt, Tô Tiểu San chỉ có thể chờ Vệ Chính Tín dẫn người đến cứu viện.

Tiêu Dương cầm điện thoại, suy nghĩ một chút rồi ném điện thoại lại cho Tô Tiểu San.

- Tiêu Dương, cậu…

Tô Tiểu San không khỏi gấp giọng:

- Cậu làm cái gì vậy?

Tiêu Dương bình tĩnh nhìn xung quanh. Lúc này bọn họ đã rời khỏi khu phố sầm uất, hai bên đường đều là cây cối cao lớn, ánh đèn có chút mờ ảo.

- Tô cô nương, chạy đến nơi vắng vẻ đi.

Tiêu Dương thấp giọng nói.

- Cái gì?

Tô Tiểu San giật mình. Cô không hiểu lời nói của Tiêu Dương. Trong tình huống trước mắt, nếu có thể thuận lợi trở về khu phố sá sầm uất, vậy thì sẽ có cơ hội thoát vây.

Nhưng Tiêu Dương lại đưa ra yêu cầu như vậy.

- Nghe lời ta đi.

Tiêu Dương nói, ngữ khí vô cùng tự tin.

- Đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa còn có chuẩn bị mà đến. Muốn thoát khỏi truy kích của bọn họ là không thể nào. Chi bằng dẫn bọn chúng đến nơi vắng vẻ.

- Nhưng mà…

Tô Tiểu San cau mày:

- Cho dù chúng ta đậu xe chạy thoát, chân Thiết Anh không được tiện cho lắm. Chúng ta căn bản không có thời gian chạy trốn.

- Các người đi trước đi, không cần phải mang theo tôi đâu.

Quân Thiết Anh lập tức nói.

- Trốn?

Tiêu Dương cười nhạt:

- Ta có nói là muốn chạy trốn đâu.

- Dưới tình huống lúc này, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tiêu Dương bình tĩnh nói, nhìn thoáng qua Quân Thiết Anh:

- Hơn nữa, ta muốn chứng minh một việc.

- Cái này…

Tô Tiểu San có chút do dự.

- Tô cô nương, hãy tin ta.

Tiêu Dương nói.

Két.

Tô Tiểu San cắn răng, mạnh mẽ nhấn ga, chiếc xe xông vào một con đường nhỏ.

Đèn đường càng lúc càng mờ, hơn nữa còn có cái bị hư.

Mặt đất đã bắt đầu có những cái hố.

- Đàn bà ngu xuẩn.

Bên trên một chiếc xe đuổi theo, một người đàn ông mặc áo khoác màu đỏ cười lạnh.

Y tên Liên Trạch Vũ, một đại tướng dưới trướng Đằng Ưng Thụy.

- Nếu cô ta còn muốn tiếp tục chạy, muốn chặn đứng cô ta quả thật có chút phiền toái. Nhưng cô ta đã chọn “bất quy lộ” (không đường về).

Ánh mắt Liên Trạch Vũ hiện lên ánh sáng lạnh.

Không đường về chính là biệt danh của con đường này.

Vắng vẻ, giao thông hẹp, nhiều ổ gà, quanh năm không được tu sửa. Cuối con đường này lại là một nghĩa địa.

Ngoại trừ những người đến cúng tổ tiên hoặc chôn người chết, trên cơ bản không có xe qua lại. Cho nên nó mới có danh xưng “không đường về”.

- Không đường về. Không đường về.

Liên Trạch Vũ lắc đầu thở dài, hai hàng lông mày như đao nhọn, ánh mắt nheo lại.

- Tô tiểu thư, chẳng lẽ đây là thiên ý, không để cho tôi buông tha cô?

Liên Trạch Vũ nhàn nhạt nói:

- Vậy thì phải xem, nếu Tô Thiên Nam biết cô rơi vào tay chúng tôi thì sẽ có hành động gì.

- Tăng tốc, mau chóng đuổi theo.

Liên Trạch Vũ dường như có chút không thể chờ đợi được nữa.

Vèo vèo vèo.

Mấy chiếc xe xông tới.

- Con đường này là …không đường về?

Lúc này, Tiêu Dương cũng từ trong miệng Tô Tiểu San biết được danh xưng của con đường, khóe miệng không khỏi nhếch lên:

- Ngược lại cũng rất phù hợp.

- Không đường về, ai dám đến? Ai có thể về?

Tiêu Dương bình tĩnh nhìn phía trước.

Lúc này, ánh mắt Quân Thiết Anh lại gợn sóng, phức tạp đến cực điểm.

Tiêu Dương vừa nói một câu, cô đã hiểu ý tứ của hắn. Hắn muốn chứng minh một việc, và việc đó tất nhiên là có liên quan đến cô.

Quân Thiết Anh cắn chặt môi, lúc này không phải là lúc lên tiếng.

- Phía trước hết đường rồi.

Xoạt.

Tô Tiểu San thắng mạnh xe, ánh mắt có chút hoảng loạn.

Phía trước là một con đường uốn lượn, xe không thể qua được. Con đường nhỏ này thông đến nghĩa trang.

Đậu xe, đồng nghĩa với việc trực tiếp cứng đối cứng với kẻ địch.

Tô Tiểu San tất nhiên không có khả năng thúc thủ.

Sau lưng cũng truyền đến tiếng phanh xe. Nếu là ban ngày, tuyệt đối sẽ nhìn thấy cảnh khói xe bay lên.

Ánh sáng vốn lờ mờ, nhưng nhờ đèn xe chiếu xuống, lại sáng đến cực điểm.

Trên những chiếc xe, những người đàn ông mặc quần áo màu xanh, khuôn mặt lạnh lùng bước ra, có người tay không, có người cầm ống sắt trên tay, cũng có người cầm dao bầu.

Trên áo có thêu hình một ngọn lửa khiến người khác phải chú ý.

- Đám phản đồ này vẫn còn dám mặc trang phục của Thanh Diễm Xã.

Tô Tiểu San thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng đằng sau, khuôn mặt lạnh lùng, cởi dây an toàn, đang định đẩy cửa ra.

- Tô cô nương.

Lúc này, Tiêu Dương lên tiếng:

- Nàng không cần ra ngoài.

Nghe vậy, Tô Tiểu San lập tức kinh ngạc, quay đầu nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười ôn hòa, quay sang nhìn Quân Thiết Anh:

- Ta đã nói rồi, đêm nay ta muốn chứng minh một việc, ta có thể tự bảo vệ mình, càng có thể bảo vệ nàng.

- Tiêu Dương…

Ánh mắt Quân Thiết Anh nhấc lên con sóng ngập trời, thanh âm run rẩy nhìn Tiêu Dương.

Hắn chính là muốn dốc sức liều mạng?

Nếu không phải vì lời nói của cô vừa rồi, có lẽ hắn sẽ không lựa chọn phương thức cực đoan này.

- Một mình cậu?

Tô Tiểu San nhịn không được mà lên tiếng.

- Đúng, chỉ một mình ta.

Tiêu Dương nhìn Tô Tiểu San:

- Tô cô nương, cô hãy ở lại trong xe chăm sóc cho Thiết Anh là được.

- Cái này…

- Cứ quyết định như vậy đi.

Tiêu Dương quyết đoán đẩy cửa xe ra.

Bịch.

Khi hai chân Tiêu Dương đạp xuống mặt đất, hai người trong xe đều cảm giác trong lòng run lên.

Rầm.

Tiêu Dương đóng cửa xe lại.

Thân hình thon dài dưới ánh đèn xe chiếu xuống lại càng kéo dài hơn.

Khuôn mặt Tiêu Dương phủ lên một tầng sương lạnh, từng bước một tiến lên.

Đám người phía trước đông nghịt, vượt quá trăm người.

Liên Trạch Vũ mặc quần áo màu đỏ, nổi bật hơn so với người khác. Ánh mắt Tiêu Dương tập trung vào y trước tiên.

Lúc này, Liên Trạch Vũ dừng bước, nhìn thẳng Tiêu Dương, khóe miệng xẹt qua nụ cười chế nhạo:

- Thì ra trên xe của đại tiểu thư còn che giấu một tên tiểu bạch kiểm.

Thần sắc Tiêu Dương vẫn không thay đổi, đứng chắp tay, ngữ khí đạm mạc.

- Đúng vậy, ta chính là một tiểu bạch kiểm trên con đường “không đường về”.

Nghe xong, Liên Trạch Vũ khẽ giật mình, mỉm cười trêu tức:

- Tiểu bạch kiểm, đã biết rõ tên con đường, vì sao lại muốn chui vào?

- Nhưng cũng may là các người cũng vào theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.