Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 93: Chương 93: Phản kích chiến của bảo vệ cổng (2)




Phanh! Phanh! Phanh!

Mười mấy người cơ hồ không kịp phản ứng, một nửa người đã bị đánh ngã.

- Không ổn rồi.

Lúc này, tất cả những người còn lại đều cả kinh.

- Là đến gây chuyện.

Vèo.

Những người còn lại muốn quay người xông vào, nhưng công kích sau lưng cũng đã đi theo. Sau vài cú đánh, toàn bộ mười mấy người đều ngã xuống.

Tuy động tác của Tiêu Dương rất nhanh, nhưng người ra vào quán bar cũng không ít. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tiếng thét chói tai liền vang lên, nháo nhào tránh xa, đồng thời cũng có một bộ phận rút vào trong quán.

Bịch bịch bịch.

Từng chiếc xe đậu trên phố mở cửa, từng bóng người cầm trong tay vũ khí xông ra.

- A, Thanh Diễm Xã.

- Là người của Thanh Diễm Xã. Xem ra, tối nay có trò hay để xem rồi.

- Vô thanh vô tức mà đến. Chẳng lẽ Thanh Diễm Xã muốn trong một đêm làm cho quán bar Thiên Đường đổi chủ?

- Không đơn giản như vậy đâu. Ngô Thiên Đức cũng đâu phải người ăn chay.

- Ồ, những người kia là ai?

Hai bên đường, không ít ánh mắt quét qua.

Trang phục dùng màu trắng làm chủ đạo, gần năm mươi bảo vệ cổng Phục Đại, tuy lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, tâm trạng có chút khẩn trương, nhưng lại có vài phần hưng phấn, cầm vũ khí trong tay. Làm công việc bảo vệ, người nào mà không có khí lực. Đêm nay sẽ là đêm liều mạng đầu tiên.

Lấy lại danh dự cho bảo vệ cổng Phục Đại.

Lâm Tiểu Thảo cầm trong tay một thanh đao thép, ánh mắt không che giấu nổi sự phấn chấn.

- Thanh Diễm Xã làm việc, ai không có phận sự, tránh ra hết.

Một tiếng quát nhẹ vang lên. Những bước chân từ trong quán bar Thiên Đường nhanh chóng vọt ra. Tin tức truyền đi rất nhanh. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ người trong quán bar đều biết người của Thanh Diễm Xã đến làm loạn.

Tuy không ít người muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng vì an toàn của mình, tất cả đều tránh né.

Tiêu Dương đứng chắp tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn hết thảy.

Cộp.

Tô Tiểu San bước ra, trở thành một phong cảnh xinh đẹp nhất trong trận doanh tràn đầy sát khí. Tư thái của cô khiến cho không ít con mắt xung quanh phải mở to.

- Năm phút.

Vệ Chính Tín vung tay lên, tất cả thành viên Thanh Diễm Xã nhanh chóng xông lên, đứng hai bên quán bar Thiên Đường.

Sau năm phút, chính thức phát động tấn công.

Ai nấy đều bối rối.

Tiếng nhạc cuồng loạn bên trong quán bar đã triệt để ngừng lại. Ngoại trừ những người chen chúc nhau chạy ra ngoài, đồng thời cũng có không ít thành viên còn lại của Bích Lân Đường tập trung lại trên sàn nhảy.

Lầu ba quán bar Thiên Đường, trong một căn phòng.

Một màn hình cực lớn đang trình chiếu một ca khúc, chiếu đến một ghế lô đen kịt.

Trên ghế salon, trong ghế lô, tiếng thở gấp không ngừng vang lên.

Trên mặt bàn ném hai cái áo, trên ghế, váy ngắn của cô gái đã được kéo lên, bộ ngực không gì che chắn lộ hết ra ngoài, điên cuồng rong ruổi trên người đàn ông.

Đang chuẩn bị đến lúc cao trào.

Lúc này, cánh cửa ghế lô vang lên tiếng gõ dồn dập.

- Thiên ca, A…a…

Tiếng nũng nịu của cô gái vang lên.

Sắc mặt Ngô Thiên Đức trầm xuống như nước, ánh mắt liếc nhìn cửa ghế lô, giận dữ hừ lạnh, sau đó ngồi dậy kéo quần lên, lạnh lùng nói:

- Vào đi.

Một người đàn ông vội vã đẩy cửa bước vào, ánh mắt thoáng ngây ngốc rơi xuống người cô gái.

Lúc này, gương mặt cô gái tràn đầy xuân quang, chiếc vén chỉ kéo qua bẹn đùi, còn y phục trên người chỉ được kéo xuống một nửa. Cô gái không thèm để ý, hai mắt nhu tình như nước tựa vào vai Ngô Thiên Đức, ánh mắt còn mang theo một tia ai oán.

- Nếu không có chuyện quan trọng, tự mày cân nhắc hậu quả đi.

Thanh âm lạnh như băng của Ngô Thiên Đức vang lên.

Nghe xong, người đàn ông giật mình tỉnh lại, vội vàng khom lưng nói;

- Thiên ca, không ổn rồi. Người của Thanh Diễm Xã đến gây rối.

Vừa nói xong, thần sắc của Ngô Thiên Đức cũng biến đổi, nhanh chóng đứng dậy. Một khắc này, tay của y buông ra, bộ ngực sữa của cô gái triệt để bạo lộ.

- Thật là một cô ả lẳng lơ đến mê người.

Người đàn ông phía trước lén lút nuốt nước miếng.

- Hừ, Thanh Diễm Xã hôm nay gia sự khó bình, vẫn dám đến ra tay với quán bar Thiên Đường à?

Ngô Thiên Đức cười lạnh, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Trong rạp, ánh mắt người đàn ông không nhịn được nhìn cô gái lần nữa, hai mắt sáng lên, nuốt nước bọt ừng ực. Cô gái nhẹ nhàng giơ chân lên. Trong nháy mắt, phong quang dưới váy hoàn toàn bạo lộ trước mặt người đàn ông.

Khó trách có lời đồn cô gái này ngoại trừ qua lại với Thiên ca, còn ngủ với không ít đàn ông khác. Thì ra đàn bà đúng là không bao giờ biết đủ.

Trong đầu người này xẹt qua một ý niệm, ánh mắt chạm vào ánh mắt như thủy triều mùa xuân của cô gái, lập tức kềm lòng không được, như sói đói gặp phải dê mà xông đến.

Tiếng cự tuyệt giống như tiếng mời chào lại biến thành tiếng thở gấp, rên rỉ.

Tại phòng khiêu vũ lầu một, Ngô Thiên Đức đầu đã đội một chiếc mũ xanh vô hình, cười lạnh cất bước đi xuống.

- Thiên ca.

- Thiên ca.

Lập tức có không ít người chạy ra chào đón.

- Tình huống bên ngoài như thế nào?

Ngô Thiên Đức trầm giọng hỏi.

- Vệ Chính Tín của Thanh Diễm Xã dẫn người đến, tổng cộng có ba trăm người. Ngoài ra…

Người nọ chần chừ hồi lâu:

- Còn có gần năm mươi người mặc trang phục bảo vệ cổng Phục Đại.

- Bảo vệ cổng Phục Đại?

Lông mày Ngô Thiên Đức cau lại.

- Hừ, có ba trăm người mà cũng dám đến quán bar Thiên Đường của ta giương oai.

Thần sắc Ngô Thiên Đức lạnh như băng, ánh mắt quét qua tất cả mọi người, đột nhiên hỏi:

- Đám người Vương Huy đâu?

- Vẫn chưa về.

- Thiên ca, tập hợp tất cả các huynh đệ trong ngoài quán bar có gần bốn trăm. Cộng thêm năm mươi người Vương Huy còn chưa về, chúng ta cũng có thể hung hăng quật ngã bọn chúng.

- Đúng, thừa cơ hội lần này bẻ gãy một cánh của Thanh Diễm Xã, xem chúng lấy cái gì đối nghịch với Bích Lân Đường chúng ta.

Ngô Thiên Đức khoát tay, tiếng nghị luận liền ngừng lại, tập trung vào người Ngô Thiên Đức.

Ngô Thiên Đức trầm ngâm hồi lâu, nhàn nhạt nói:

- Người tới là khách, chúng ta ra ngoài tiếp khách trước đã.

- Không cần ra ngoài nữa đâu.

Một giọng nói vang lên, hơn mười người bước vào quán bar Thiên Đường.

Quán bar Thiên Đường là nơi tụ tập quan trọng của Bích Lân Đường. Trình độ xa hoa của nó khiến cho người ta phải thán phục. Sàn nhảy cực lớn có thể chứa đến gần ngàn người mà không cần chen chúc.

Vệ Chính Tín cất bước đến, sóng vai cùng hắn là Tiêu Dương và Tô Tiểu San.

- Vệ Chính Tín…

Ngô Thiên Đức cất bước tiến lên:

- Vô sự không đến điện Tam Bảo. Thanh Diễm Xã quy mô đến đây như vậy, dù gì cũng phải có một lời giải thích chứ?

- Chỉ là một ổ gà mà thôi, tại sao lại gọi là điện Tam Bảo?

Ánh mắt Tiêu Dương hờ hững quét qua Ngô Thiên Đức.

- Cậu là ai?

Ngô Thiên Đức lạnh giọng hỏi.

- Tiêu Dương.

Nghe xong, trong lòng Ngô Thiên Đức chấn động:

- Bảo vệ cổng Phục Đại, Tiêu Dương?

Người này không phải là Lê Quang Uy nhờ y phế bỏ sao? Vương Huy đã đi lâu rồi, chẳng những không có tin tức, ngược lại bảo vệ cổng Phục Đại lại tìm đến quán bar.

Ngô Thiên Đức dường như ngửi được một khí tức bất thường.

- Ngô Thiên Đức, nếu muốn một lời giải thích, có lẽ anh nên giải thích với Tiêu huynh trước thì hơn.

Vệ Chính Tín lạnh nhạt nói:

- Nửa đêm đánh lén bảo vệ cổng Phục Đại. Ngô Thiên Đức, anh không phải nói mình đang nhàm chán mà cố ý kéo thù chứ?

Ánh mắt Ngô Thiên Đức nheo lại, rét lạnh nhìn Vệ Chính Tín:

- Anh vì chuyện này mà đến đây?

- Có thể nói như vậy.

Vệ Chính Tín cũng nghiêm túc đáp lại.

- Hừ, xem ra, bên trong bảo vệ cổng Phục Đại cũng che giấu một cái gai.

Ngô Thiên Đức ung dung nói:

- Đáng tiếc, trong mắt Ngô Thiên Đức tôi, từ trước đến nay không để gai đâm.

- Ngươi là Ngô Thiên Đức?

Tiêu Dương nhẹ giọng hỏi.

- Haha, mấy ngày rồi ngay cả anh cũng không nhận ra. Xem ra…A…

Người nọ còn chưa nói xong, một đạo ngân quang hiện lên, đâm thẳng vào mắt. Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

- Cậu…

Sắc mặt Ngô Thiên Đức đột biến.

- Ta không thích nói nhảm.

Vừa nói xong, thân ảnh Tiêu Dương đột nhiên bước nhanh đến, một quyền nặng nề đánh tới ót Ngô Thiên Đức.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, thân ảnh Ngô Thiên Đức lui về phía sau, rất nhanh tránh được công kích này.

- Đánh.

Lúc này, Vệ Chính Tín cũng hét lớn một tiếng, trong thời gian ngắn tranh thủ vọt lên.

Một ngựa đi đầu.

Sàn nhảy cực lớn, ánh đao trải rộng.

Sàn nhảy náo nhiệt như ngày thường, nhưng ít đi một chút mập mờ, nhiều thêm vài phần huyết tinh.

Điên cuồng chém giết.

Ngô Thiên Đức liên tục lui về phía sau. Tiêu Dương từng bước ép sát, đồng thời thuận tay quật ngã không ít những người ngăn cản hắn công kích Ngô Thiên Đức.

Hô! Hô!

Quyền phong đánh tới, quyền ảnh của Tiêu Dương phảng phất giống như thần binh, trực tiếp làm cho Ngô Thiên Đức không thở nổi. Hai mắt mở to như muốn nứt ra, hoảng sợ nói:

- Hư khí nhất vân? Cậu…đây chính là cảnh giới của hư khí nhất vân?

- Hư khí nhất vân?

Tiêu Dương cười lạnh, khóe miệng vểnh lên:

- Không nghĩ đến ngươi lại biết không ít. Hơn nữa còn chạm đến cánh cửa hư khí. Xem ra đầu óc của ngươi không đơn giản.

Ngoại trừ châm cứu, chỉ có những võ giả tu luyện cổ võ mới có cơ hội chạm đến hư khí.

Ngô Thiên Đức là người đầu tiên chạm đến cánh cửa hư khí mà Tiêu Dương biết khi đến thế giới này.

Ngay cả Vệ Chính Tín và Đằng Ưng Thụy đều không biết đến sự tồn tại của hư khí. Còn về phần Tô Thiên Nam đang nằm trên giường bệnh, Tiêu Dương cũng không để ý.

- Một cổ võ giả chạm đến cánh cửa hư khí, nhưng thể trạng lại yếu như vậy.

Tiêu Dương khẳng định, Vệ Chính Tín và hắn toàn lực đối bính cũng có thể chiến thắng Ngô Thiên Đức.

- Xem ra, tửu sắc đã lấy đi không ít sức mạnh của ngươi.

Tiêu Dương từng bước ép sát, thỉnh thoảng có người muốn ám toán Tiêu Dương, toàn bộ đều bị đánh ngã.

Thanh âm chém giết không ngừng vang lên. Ngô Thiên Đức liên tiếp lui về phía sau.

- Thiên ca, tiếp đao.

Lúc này, một giọng nói vang lên.

Một thanh đường đao sắc bén ném đến.

Một tay Ngô Thiên Đức bắt được đường đao, tâm trạng lo sợ giảm đi không ít, liếc nhìn Tiêu Dương:

- Tôi ngược lại muốn nhìn xem, một cổ võ giả hư khí nhất vân có thể địch lại đường đao của Ngô Thiên Đức tôi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.