Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 73: Chương 73: Nửa đêm có tiếng gọi cũng đừng quay đầu lại




Lăng Ngư Nhạn ngây người, ngơ ngác nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương đột nhiên rống ra mấy câu như vậy, quả thật làm cho Lăng Ngư Nhạn “khiếp sợ”.

Đôi má không khỏi ửng hồng, xoay mặt nghiêng đầu, tức giận nói:

- Anh nói bậy bạ gì đó?

Tiêu Dương nghiêm túc nhìn Lăng Ngư Nhạn, trầm giọng:

- Lăng cô nương, nàng cứ nằm xuống trước đi, ta sẽ giúp nàng xoa bóp.

Lăng Ngư Nhạn chần chừ hồi lâu, nhưng rồi giống như ma đưa lối quỷ đưa đường đến bên cạnh giường.

Thân hình nhẹ nhàng nằm xuống.

Tiêu Dương tiến lên.

Lăng Ngư Nhạn nhịn không được, mở miệng:

- Tiêu Dương, anh biết xoa bóp trung y sao?

- Hiểu biết một hai.

Tiêu Dương gật đầu:

- Lăng cô nương, khí sắc của nàng rất tệ, tuyệt không phải vì nguyệt sự đến.

Tiêu Dương bắt mạch cho Lăng Ngư Nhạn, cau mày:

- Lăng cô nương, sức khỏe của nàng rất yếu, gần như bị bệnh, vất vả mà thành bệnh. Nàng không yêu quý sức khỏe của mình rồi.

Lăng Ngư Nhạn cắn chặt môi dưới, không biết trả lời như thế nào.

Tiêu Dương nói là thật, nhưng cô không thể không an bài thời gian của mình dày đặc được.

Khi còn đang làm việc tại Đồ Thư Quán, cô đã cảm giác mình không được khỏe. Nhưng sau khi trở về phòng uống ly nước ấm, cô vội vàng đi xuống, chuẩn bị đến quán café làm tiếp.

Nửa đường gặp phải Tiêu Dương, mơ hồ bước vào phòng bảo vệ, lại còn nằm luôn trên giường.

Chuyện này dường như rất quỷ dị, nhưng Lăng Ngư Nhạn tựa hồ rất có niềm tin với Tiêu Dương, không hề có ý định bài xích.

Tiêu Dương nhìn thấy thần sắc của Lăng Ngư Nhạn, khẽ lắc đầu, thở dài nói:

- Lăng cô nương, nàng hãy nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, cái gì cũng đừng nghĩ.

Lăng Ngư Nhạn chần chừ một chút rồi nhìn đồng hồ:

- Tôi…muộn rồi.

- Mười phút là được.

Tiêu Dương biết mình không thể khuyên can Lăng Ngư Nhạn đừng đi.

Lăng Ngư Nhạn gật đầu, lông mi run rẩy, từ từ nhắm hai mắt lại.

Lúc này, Lăng Ngư Nhạn đúng thật cảm giác toàn thân được thả lỏng.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, Tiêu Dương trong lòng không có tạp niệm, hai tay từ từ đặt phía trên lông mi Lăng Ngư Nhạn.

Lòng bàn tay đụng vào da thịt, tinh thần Lăng Ngư Nhạn không khỏi run lên.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Lăng Ngư Nhạn cảm thấy có từng cổ nhiệt lưu bắt đầu dọc theo mi tâm của cô tràn đến toàn thân.

Một sự thoải mái trước đây chưa từng có.

Tinh thần gợn sóng của Lăng Ngư Nhạn cũng dần bình tĩnh lại, lẳng lặng hưởng thụ sự thoải mái khó có này.

Ngón tay Tiêu Dương lặng yên trượt ra một ngân châm, hơn nữa còn thôi động ngân châm đâm vào một vị trí đặc biệt.

Mười phút trôi qua, Tiêu Dương thu hồi ngân châm, cúi đầu nhìn gương mặt Lăng Ngư Nhạn, không khỏi ngây người.

Ánh mắt Lăng Ngư Nhạn cũng từ từ mở ra, vừa lúc chạm vào mắt Tiêu Dương.

Một cảm giác khác thường xuất hiện trong lòng.

Lăng Ngư Nhạn vội vàng ngồi dậy, không khỏi xẹt qua một chút kinh ngạc. Trên người cô giống như được tháo bỏ một bao cát, toàn thân nhẹ nhõm, tốt hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần, không khỏi kinh hỉ nhìn Tiêu Dương:

- Không nghĩ đến công phu xoa bóp của anh lại lợi hại như vậy.

Tiêu Dương lắc đầu:

- Lăng cô nương, ta chỉ trị liệu giúp nàng mà thôi. Nhưng vẫn có một câu không thể không nói, nàng đừng để cơ thể mệt nhọc. Điều này sẽ có hại rất lớn cho bản thân nàng.

Lăng Ngư Nhạn cảm kích nhìn Tiêu Dương, nhẹ gật đầu.

A! Lăng Ngư Nhạn đột nhiên kêu lên, vội lên tiếng:

- Tiêu Dương, tôi bị muộn rồi, hôm nào sẽ cảm ơn anh sau.

- Đúng rồi.

Tiêu Dương dường như nhớ đến điều gì đó, nghiêm mặt nói với Lăng Ngư Nhạn:

- Lăng cô nương, gần đây có phát sinh vụ án mạng. Có lẽ nàng cũng có nghe qua. Một mình về muộn như vậy, nhớ cẩn thận.

Lăng Ngư Nhạn điềm tĩnh nói:

- Yên tâm đi, tôi chỉ làm thêm ở quán café cách trường học một con phố, đi bộ khoảng mười lăm phút là đến. Hơn nữa, buổi tối còn có đèn đường, ngẫu nhiên cũng có người qua lại, không có việc gì đâu.

- Ừm.

Tiêu Dương gật đầu, sắc mặt ngưng trọng:

- Lăng cô nương, nhớ kỹ một câu, nửa đêm có ai gọi cũng đừng quay đầu lại.

Lăng Ngư Nhạn rất nhanh đồng ý. Lúc này, cửa phòng bảo vệ vang lên lách cách.

- Tôi đi trước đây.

Lăng Ngư Nhạn quay người mở cửa.

- Tiêu…

Lâm Tiểu Thảo đứng ngoài cửa, ngạc nhiên nhìn Lăng Ngư Nhạn, rồi nghi hoặc. Đây không phải là chỗ của Tiêu ca sao? Lâm Tiểu Thảo lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn tấm bảng trên cổng bảo vệ. Lúc này, Lăng Ngư Nhạn cũng vội vã bước ra.

- Đúng rồi mà.

Lâm Tiểu Thảo cúi đầu, đột nhiên hoảng hốt:

- Tiêu ca, tại sao lại là anh?

Lúc này, Tiêu Dương đã đứng ngoài cửa.

- Không phải ta thì là ai?

Tiêu Dương cảm thấy khó hiểu:

- Lâm huynh, chẳng lẽ huynh không phải đến tìm ta?

- Vừa rồi…

Lâm Tiểu Thảo mơ hồ mở miệng.

- Huynh nói Lăng cô nương? Nàng ấy vừa mới đi.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Lâm huynh, huynh tìm ta có việc gì?

Lâm Tiểu Thảo a một tiếng, giơ cái túi trong tay, cười hắc hắc:

- Tiêu ca, hôm nay tôi không có ca trực, làm chút đồ ăn, đến uống với anh một chén.

Tiêu Dương không khỏi mỉm cười:

- Lâm huynh, mau vào đi.

Lâm Tiểu Thảo cầm rượu và thức ăn bước vào phòng trực. Tiêu Dương dọn dẹp lại bàn, Lâm Tiểu Thảo đặt thức ăn và rượu xuống, rồi mở nắp bình rượu ra.

- Thật là thơm.

Tiêu Dương không thể chờ đợi được, cầm đũa gắp một hạt đậu phộng.

Lâm Tiểu Thảo mở bình rượu, rót đầy hai cái ly.

Nhấp một ngụm rượu, Lâm Tiểu Thảo nhịn không được hỏi:

- Tiêu ca, vị mỹ nữ vừa rồi…

- Huynh nói Lăng cô nương? Sức khỏe nàng ấy không tốt, ta bảo nàng ấy vào nằm…

Nghe xong, đồng tử Lâm Tiểu Thảo không khỏi mở to, vô thức quay đầu lại, quét mắt nhìn cái giường đằng sau, ánh mắt rơi vào đống quần áo cuối giường, còn có chiếc áo ngực màu đỏ, áo lót nửa ngực…

Lâm Tiểu Thảo liền hiểu rõ, sùng bái nhìn Tiêu Dương:

- Tiêu ca quả nhiên sắc bén. Mỹ nữ vừa rồi tuyệt đối là cấp bậc hoa hậu giảng đường. Nhanh như vậy đã mượn được rồi.

- Mượn cái gì?

Tiêu Dương khó hiểu.

- Tôi hiểu rồi, Tiêu ca thích cái gì thấp thấp.

Lâm Tiểu Thảo nhấp một ngụm rượu, ý vị thâm trường nhìn Tiêu Dương, đột nhiên vỗ đầu:

- Ai da, xem tôi kìa. Đến không phải lúc, làm hỏng chuyện tốt của Tiêu ca.

…………

- Nhưng bây giờ mới hơn 10h, ngoài cổng ký túc vẫn còn có nhiều người trở về. Tiêu ca…rất kích thích phải không?

……………

- Tiêu ca không hổ danh là Tiêu ca. Tiểu Thảo bội phục vô cùng. Hoa hậu giảng đường ở Phục Đại tầng tầng lớp lớp, mà người thường xuyên gây sự như gã Chủ nhiệm phòng Giáo vụ Tôn Tư Minh không chỗ nào là không có.

- Thảo.

Tiêu Dương rốt cuộc nhịn không được, mắng một tiếng.

Lâm Tiểu Thảo sợ run lên, nhưng không hề có ý hối cãi:

- Người nhà cũng gọi tôi như vậy. Gọi một tên một so với cái tên Tiểu Thảo thì êm tai hơn nhiều. Tiểu Thảo vừa ấu trĩ, hoàn toàn khác với Thảo. Đơn giản mà bá khí. Tiêu ca, anh cảm thấy thế nào?

………..

…………

…………

Đến 12h khuya, tại một bệnh viện nào đó.

Trong một phòng bệnh, một người bàn tay bọc vải trắng, còn có hai bên lỗ tai.

Quân gia, Quân Thất.

Lúc này, khuôn mặt Quân Thất tràn đầy dữ tợn và không cam lòng.

Bị phế.

Gã bị người ta phế đi một tay.

Tuy đã kịp thời được đưa đến bệnh viện, nhưng năm ngón tay không thể phẫu thuật lại được, triệt để bị phế đi.

Từ trước đến nay chỉ có gã gọi món, còn lần này, lại bị người ta gọi món. “Năm ngón tay luộc” đã trở thành ác mộng vĩnh viễn của Quân Thất.

- Tao không cam lòng.

Quân Thất nghiến rắng.

Cửa phòng bệnh được đẩy ra, một khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn bước vào.

- Quân thiếu.

Quân Thất vội vàng lên tiếng, toàn thân không nhịn được mà run rẩy.

- Nói rõ hơn chuyện xảy ra tối nay.

Quân Vô Ngân trực tiếp mở miệng.

- Vâng.

Quân Thất lập tức thuật lại chuyện từ lúc Tiêu Dương xuất hiện trên trần xe của gã cho đến khi gã bị gọi hai món ăn.

Thần sắc Quân Vô Ngân trầm thấp, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Nửa ngày sau.

- An tâm dưỡng thương đi.

Quân Vô Ngân nhàn nhạt nói:

- Việc này tôi không bỏ qua như vậy đâu.

Đêm dài yên tĩnh.

Tiêu Dương và Lâm Tiểu Thảo uống rượu nói chuyện phiếm cho đến rạng sáng. Sau khi thấy toàn bộ phòng ngủ đã tắt đèn, Lâm Tiểu Thảo nấc lên một cái, rời khỏi phòng trực ban.

Tiêu Dương mở cửa phòng trực, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài cánh cổng sắt lạnh như băng, một mảnh đen kịt.

- Lăng cô nương còn chưa trở lại.

Tiêu Dương cau mày, thò tay vào túi lấy ra sáu miếng đồng tiền. Sáu đồng tiền này có thể nói là một trong những vật phẩm đi theo Tiêu Dương từ Tống triều đến hiện tại.

Ngồi trước bàn, Tiêu Dương tay cầm sáu đồng tiền, thở sâu một hơi, đột nhiên buông lỏng tay, đồng tiền rơi xuống mặt bàn.

Tiêu Dương nhìn xuống.

Sắc mặt đại biến.

…………

…………..

Gió đêm gào thét, khí lạnh xâm nhập. Vừa qua khỏi 12h, nhưng bên ngoài vẫn còn rất náo nhiệt.

Khoảng chừng 12h20p, trước cửa một quán café, một cô gái mặc quần áo đơn giản xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng ánh mắt đã lộ ra sự mệt mỏi.

Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh đột nhiên thổi tới khiến Lăng Ngư Nhạn không tự chủ rùng mình một cái, bước chân vội vàng nhanh hơn.

Két.

Một chiếc xe đột nhiên dừng ở bên cạnh Lăng Ngư Nhạn, cửa xe hạ xuống, một gã đàn ông trung niên hói đầu mỉm cười nói:

- Ngư Nhạn, để anh đưa em về nhé.

Lăng Ngư Nhạn lắc đầu:

- Không cần làm phiền quản lý. Tôi đi vài phút nữa là về đến trường học rồi.

Lăng Ngư Nhạn cũng không nhiều lời, bước chân lại càng nhanh hơn.

Qua khỏi con đường này, đi thẳng là đến cổng trường Phục Đại.

Cửa hàng bên đường cũng đã đóng cửa, đèn đường có chút lờ mờ.

Gió lạnh quét xuống, Lăng Ngư Nhạn nắm chặt túi xách, bước chân dồn dập.

- Tiểu thư.

Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng Lăng Ngư Nhạn.

Còn có tiếng bước chân rất nhỏ.

Sắc mặt Lăng Ngư Nhạn biến đổi, trong đầu nhớ lại câu nói kia của Tiêu Dương.

Nửa đêm có ai gọi cũng đừng quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.