Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 3: Chương 3: Nữ nhân thế giới này làm sao thế nhỉ?




Tất cả mọi người trong phòng đều trợn mắt. Lúc này, bên ngoài hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một giọng nói bức người vang lên:

-Nhanh, bắt về hết.

Đó là một giọng nữ.

-Bắt về hết?

Lúc này, tim Tiêu Dương đập mạnh. Ba chữ đó là ba chữ vang lên bên tai hắn nhiều nhất kể từ khi hắn bị tống vào thiên lao.

-Chẳng lẽ là người trong quan phủ?

Bịch, bịch.

Tiêu Dương vô thức lui về phía sau hai bước. Lúc này, tiếng bước chân dứt khoát kia đã gần ngay trước mắt. Tiêu Dương nhanh chóng nhìn qua.

Một bóng hồng lướt vào.

Một cô gái mặc trang phục cảnh sát màu trắng bạc, lộ ra dáng người uyển chuyển, mắt phượng nhướng lên, lông mày cau lại, ẩn chứa sự tức giận vô cùng.

Một cô gái có phương thức làm việc lôi lệ phong hành.

Tiêu Dương lập tức có kết luận, cũng không kịp nhìn dung mạo cô gái, vội quay người, trường bào bay lên, cơ thể phóng lên cửa sổ nhảy ra ngoài.

-Muốn chạy?

Ánh mắt Bạch Khanh Thành lạnh lẽo quét qua, nhanh chóng xông lên, nhưng đồng thời cũng hiện lên một sự kinh ngạc.

Cô bị giáng chức xuống làm tổ trưởng tổ truy quét tệ nạn xã hội. Bởi vì tức giận không có chỗ trút, cô thường dẫn đội nhiều lần xuất kích. Trong quá trình truy quét cũng gặp qua không ít trường hợp nhảy cửa sổ chạy trốn. Nhưng tất cả đều là đám đàn ông mới rời khỏi cơ thể gái làng chơi, động tác phần lớn đều không tiện. Hơn nữa, khi leo lên cửa sổ thì hai chân run rẩy, không người nào dám nhảy một cách gọn gàng như thế này.

Tuy đây chỉ là lầu hai, nhưng tuyệt cũng không thấp.

Bạch Khanh Thành nhảy vọt đến cửa sổ, quét mắt nhìn bên dưới, nhưng không tìm được bóng người nào.

-Trốn rất nhanh.

Bạch Khanh Thành hừ lạnh, ánh mắt hiện lên sự không cam lòng.

Đây là người đầu tiên thoát khỏi ma trảo của cô kể từ khi cô bắt đầu hành động truy quét tệ nạn đến nay.

-Trường bào kỳ quái.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Bạch Khanh Thành đối với Tiêu Dương.

-Thu đội.

Mắt phượng của Bạch Khanh Thành lạnh như băng, lập tức dẫn đội rời khỏi, không chút dây dưa.

......

-Đúng là nguy hiểm.

Tiêu Dương đi một mình trên đường lớn. Bên trái thì ngựa xe như nước, bên phải thì là những tòa cao ốc sáng đèn lóng lánh. Nhưng những chiêu bài bên trên mà Tiêu Dương có thể nhận ra được thì rất ít. Ví dụ như KFC, ngân hàng Trung Quốc, KTV...Thậm chí...

-Đồ dùng người lớn?

Tiêu Dương thật sự cảm thấy khó hiểu.

Thế giới này kỳ quái quá.

Bây giờ Tiêu Dương có thể xác định, bùn đất mà hắn đang giẫm dưới chân, tuyệt đối không phải là nơi mà hắn đã sống trước kia.

Nhớ lại cảnh tượng thiếu chút nữa bị bắt, Tiêu Dương càng thêm kỳ quái. Những người đến “tảo hoàng” có phải là người trong quan phủ không? Chỉ là, thực lực của bọn họ quá yếu đi.

Rất nhiều sự băn khoăn lượn lờ trong đầu Tiêu Dương. Tuy Tiêu Dương mặc trường bào, không hợp với quần jean, váy ngắn của những người chung quanh, nhưng ngoại trừ gương mặt quá đẹp trai, Tiêu Dương cũng không có nhiều điểm khiến người ta phải chú ý. Phải biết rằng, ở cái thế giới này, đừng nói mặc trường bào, cho dù ở truồng đi ra ngoài, trừ phi là mỹ nữ, nếu không thì nhiều lắm cũng chỉ tranh thủ được nửa giây nhìn của người khác mà thôi.

Tiêu Dương biết rõ mình đẹp trai không giống người thường, liền dùng mái tóc đang hỗn loạn mà che lại. Nhìn thoáng qua, đúng là mấy tên gia hỏa làm nghệ thuật.

-Thiệu lão sư, mong anh tránh ra.

Một thanh âm lạnh như băng bỗng vang lên bên tai Tiêu Dương. Tiêu Dương vô ý ngẩng đầu, thấy trước cửa một quán bar ánh đèn lập lòe, một người thanh niên mặc âu phục đang giang hai tay ra, cản đường của một cô gái, toàn thân đầy mùi rượu, gương mặt cũng có chút anh tuấn.

Gã thanh niên hai mắt nhìn chằm chằm vào cô gái. Có lẽ là mượn cảm giác say, không chút che giấu nhìn vào bộ ngực nhô cao của cô.

Tuy xuất hiện tại nơi ăn chơi này, nhưng quần áo của cô gái lại rất truyền thống. Váy màu lam nhạt quá gối, bên trên là chiếc áo đơn giản. Nhìn hai hàng lông mày của cô cũng có thể thấy được, bình thường cô không quan tâm quá nhiều đến cách ăn mặc, nhưng cho dù là vậy, tố chất và dung nhan của cô vẫn đủ câu mất tam hồn lục phách của bất cứ gã đàn ông nào.

-Một cô gái đẹp như vầy, nếu nằm lên trên giường, tuyệt đối sẽ là một vưu vật khiến người ta khó mà kềm chế.

Gã thanh niên nuốt nước miếng, khóe miệng nhếch lên.

-Vô sỉ.

Tuy gã thanh niên không nói ra miệng, nhưng khoảng cách giữa hai người chỉ có 10m. Tiêu Dương khinh thường lắc đầu, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

Cô gái lui về phía sau một bước, lông mày cau lại, nghiêm nghị nói:

-Thiệu lão sư, mong anh tự trọng.

-Tố Tâm, tôi chẳng qua muốn tiễn em một đoạn đường mà thôi.

Người đàn ông nhẹ nhàng cười:

-Em cũng biết, mỹ nữ đi đường ban đêm sẽ rất nguy hiểm.

-Sau đó, anh sẽ bảo vệ tôi?

Thanh âm Bạch Tố Tâm rất thấp, hiển nhiên là đang cực lực áp chế lửa giận của mình.

Cô cũng được xem là tu dưỡng vô cùng tốt. Cho dù nói chuyện với người khác, cũng không dễ dàng tức giận. Nhưng đêm nay, Bạch Tố Tâm đã triệt để bị tên vô lại này chọc tức.

Người đàn ông cười ha hả:

-Đương nhiên, vì tôi là đàn ông.

Ánh mắt Bạch Tố Tâm hiện lên vài phần không kiên nhẫn, không nói thêm điều gì, nghiêng người tiến lên. Bóng người đàn ông lóe lên lần nữa, ngăn trước người Bạch Tố Tâm.

-Thiệu Lâm Phong, rốt cuộc thì anh muốn thế nào?

Giọng nói của Bạch Tố Tâm đã bất thiện, gọi thẳng tên người đàn ông.

Mượn cảm giác say, Thiệu Lâm Phong không tỏ ra phật lòng, nghiêm mặt nói:

-Tố Tâm, xin hãy tin tôi, tôi không có ác ý. Tôi chỉ muốn đưa em về mà thôi. Xe của tôi ở đằng kia, xin mời.

-Nhàm chán quá.

Từ xa, Tiêu Dương nhẹ lắc đầu. Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Người đàn ông vô sỉ như vậy, khiến Tiêu Dương cảm thấy mất mặt đàn ông trên đời này hết. Lắc đầu, nhưng hắn vẫn không có ý định quay người, vẫn bước về phía trước. Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, mặc dù Tiêu Dương không cố ý nhưng vẫn nghe được đoạn đối thoại giữa hai người.

-Xin lỗi, không cần.

Bạch Tố Tâm lạnh giọng trả lời.

Thiệu Lâm Phong mỉm cười:

-Rụt rè là thiên tính của phụ nữ, tôi có thể hiểu được. Tố Tâm, mời lên xe.

Ánh mắt Bạch Tố Tâm ánh lên tia giận dữ, thở sâu nói:

-Tôi đã nói không cần.

Nhìn người đàn ông trước mắt, Bạch Tố Tâm hiện lên sự chán ghét chưa bao giờ có, dứt khoát nói:

-Bạn trai tôi sẽ đến đón tôi.

Quả nhiên, Thiệu Lâm Phong liền kinh ngạc. Nhưng sau đó lại nhàn nhạt cười.

-Tố Tâm, em không cần gạt tôi. Tôi đã sớm điều tra được rõ ràng. Ở trường học, đàn ông mà nói chuyện vượt quá mười câu với em cũng không quá mười người.

Bạch Tố Tâm cau mày. Ý của cô đã rất rõ ràng, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn vô lại như vậy.

Thở sâu một hơi, Bạch Tố Tâm nghiêng mắt, liền nhìn thấy một thanh niên mặc trang phục làm nghệ thuật, mái tóc dài bay trong gió, đang bước về phía cô, lập tức khẽ động, cất bước tiến lên, động tác rất tự nhiên nắm cánh tay của “nghệ thuật gia”:

-Anh yêu, anh đến rồi sao?

Một khắc này, cả hai người đàn ông đều ngạc nhiên.

Toàn thân Tiêu Dương trở nên mất tự nhiên, rùng mình một cái, nhìn Bạch Tố Tâm kéo cánh tay của mình, cảm nhận được tình cảm ấm áp và một mùi thơm nhàn nhạt.

Phụ nữ thế giới này đều như vậy hết sao?

Quá điên cuồng đi.

Tiêu Dương lắc đầu thở dài. Hắn ở bờ hồ gặp được một cô gái trang điểm đậm, sau đó là một cô gái xinh đẹp muốn bắt hắn về. Còn bây giờ, hắn lại bị một cô gái kéo tay ngay trên đường cái, chiếm hết tiện nghi của hắn.

Quá điên cuồng, quá khi dễ người.

Tự đáy lòng Tiêu Dương cảm thấy bi thương. Một người thuần khiết như hắn, ở cái nơi tràn ngập sự thối náy này, áp lực sinh tồn nhất định phải tăng mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.