Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 22: Chương 22: Ngươi có thể đứng lên hay không?




Ánh mặt trời chiếu xuống, hai hàng máu tươi chướng mắt phun ra.

Toàn trường yên tĩnh vô cùng, toàn bộ đều hóa đá.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm về phía đài hội nghị.

Ngây ra như phỗng.

Trong lịch sử Phục Đại, kể cả trong phạm vi toàn bộ các trường đại học trong cả nước, cũng tuyệt đối chưa từng phát sinh qua sự kiện ác liệt như vậy.

Đại đội trưởng đội huấn luyện viên quân sự, trong thời điểm biểu diễn quân sự cuối cùng lại bị người ta trực tiếp xông lên đài chủ tịch, đánh cho một quyền phun máu.

Mũi của Hạ Thiếu Uy sụp xuống một nửa, cơ thể lảo đảo ngã xuống đất.

Tất cả mọi người giống như nằm mộng.

Cả nửa ngày sau, thanh âm xôn xao phá vỡ sự yên tĩnh của toàn trường.

-Dừng tay.

Lúc này, chủ nhiệm Tôn Tư Minh cũng kịp phản ứng, hồn hển nói:

-Cậu là sinh viên của lớp nào? Tên gì? Tại sao lại dám làm càn như vậy?

-Lại là hắn?

Khi Phó Dịch Phong quay người nhìn thấy Tiêu Dương, nhịn không được lắp bắp kinh hãi, cơ thể vô ý thức rụt lại. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, lão nhân gia ông không muốn lần thứ ba bị tiểu tử này nói mấy lời nói xấu hổ.

Sau khi đánh Hạ Thiếu Uy xong, Tiêu Dương phủi nhẹ bụi trên người, gương mặt nở nụ cười vô hại:

-Tiêu Dương, Tiêu trong kiếm tiêu, Dương trong dương cương, cũng chẳng phải là sinh viên của lớp nào.

Tiêu Dương thành thật trả lời.

Lúc này, tiếng bước chân dồn dập xông lên đài chủ tịch. Các huấn luyện viên bên dưới đài chủ tịch thấy tình thế không ổn, lập tức vọt lên. Một người trong đó vội vàng vịn Hạ Thiếu Uy, đồng thời dùng khăn tay lau sạch vết máu cho y.

Mất một khoảng thời gian, Hạ Thiếu Uy mới bình tĩnh trở lại, ánh mắt lộ ra chi sắc hung ác, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Ánh mắt tất cả tân sinh viên đều tập trung trên đài hội nghị. Buổi biểu diễn huấn luyện quân sự đang êm đẹp, đột nhiên biến thành sự kiện bạo lực. Mọi người vừa khiếp sợ vừa hiếu kỳ với lai lịch của Tiêu Dương.

-Chủ nhiệm Tôn, hắn không phải sinh viên trường học các người?

Sau khi hoàn hồn, Hạ Thiếu Uy lên tiếng hỏi Tôn Tư Minh.

Nghe xong, Tôn Tư Minh không ngừng gật đầu, hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Tiêu Dương:

-Trường Phục Đại làm sao có thể xuất hiện ác đồ như vậy được chứ?

-Đã như vầy…

Hạ Thiếu Uy đứng vững thân hình, ánh mắt như điện, nhìn thẳng Tiêu Dương:

-Chuyện này giao cho chúng tôi giải quyết.

Hạ Thiếu Uy vừa dứt lời, hơn mười vị huấn luyện viên nhanh chóng tản ra, bao vây Tiêu Dương ở chính giữa.

-Lấy nhiều khi ít à?

Tần Mục mỉm cười, gảy nhẹ nếp áo bị quăn bên dưới, cũng không nói nhiều.

-Khoan đã.

Một giọng nói vang lên, Tiêu Dương nhìn sang, không khỏi giật mình. Người lên tiếng chính là giáo sư Phó Dịch Phong mà hắn đã khinh thường hai lần.

Ông ta không phải muốn bỏ đá xuống giếng chứ? Tiêu Dương quét mắt nhìn Phó Dịch Phong. Hành vi ác liệt như vậy, thật đúng là mất mặt.

Phó Dịch Phong nằm mơ cũng không nghĩ ra. Bản thân ông đã tránh không muốn bị xem thường lần thứ ba, vậy mà vẫn không tránh được. Biết hắn nói mấy lời như vậy, có đánh chết ông cũng không nhảy ra đâu.

Nhưng Phó Dịch Phong hiển nhiên không suy nghĩ nhiều như Tiêu Dương. Sau khi đứng lên, liền trầm giọng nói:

-Đại đội trưởng Hạ, bây giờ đang ở trước mặt toàn thể tân sinh viên. Chỉ sợ không tốt lắm đâu.

Đa số các huấn luyện viên bao vây đánh một thanh niên, nếu truyền ra ngoài, không những tổn hại thanh danh của Phục Đại, mà ngay cả đám người Hạ Thiếu Uy cũng phải bị xử phạt.

Được Phó Dịch Phong nhắc nhở một câu, ngực Hạ Thiếu Uy phập phồng một lát, cố nén lửa giận ngập trời, ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Dương. Cảm giác đau nhức truyền từ mũi đến khiến y càng nghĩ càng biệt khuất. Y đường đường là một Đại đội trưởng, lại bị một tên tiểu tử đánh lén thành công. Không những như vậy, bây giờ còn không có biện pháp bắt đối phương.

Biệt khuất.

Đặc biệt, thậm chí Hạ Thiếu Uy còn không biết tại sao mình lại bị một quyền này.

-Chuyện ác liệt như vầy, chúng tôi tuyệt đối không nuông chiều.

Lúc này, Tôn Tư Minh lên tiếng, chỉ vào Tiêu Dương, hung hăng nói:

-Cậu không phải sinh viên trường chúng tôi, vì sao lại xuất hiện ở đây?

-Tại hạ là gác cổng ký túc xá nữ A, thuộc phòng bảo an trường Phục Đại.

Tiêu Dương thành thật trả lời.

-Gác cổng ký túc xá nữ?

Tôn Tư Minh giận tím mặt:

-Đúng là hồ đồ. Từ hôm nay trở đi, cậu bị đuổi việc.

-Cậu là bảo vệ mới đến làm, Tiêu Dương?

Một người đàn ông trung niên bên cạnh Tôn Tư Minh lập tức giật mình, nói nhỏ với Tôn Tư Minh vài câu. Ánh mắt Tôn Tư Minh hiện lên sự kinh ngạc, lông mày cau chặt, trầm ngâm một hồi, sau đó quay sang Hạ Thiếu Uy nói:

-Đại đội trưởng Hạ, việc này chi bằng đợi buổi diễn tập của tân sinh viên kết thúc, sẽ chuyển sang phòng Giáo vụ xử lý?

Hạ Thiếu Uy hiểu được ý tứ của Tôn Tư Minh, ánh mắt hung hăng. Chờ đến phòng Giáo vụ, hết thảy không phải do y quyết định sao? Lúc này mới nhẹ gật đầu.

-Tiêu Dương, cậu có nghe rõ không?

Tôn Tư Minh quát to với Tiêu Dương một tiếng.

Tiêu Dương không ngừng gật đầu, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự nghi hoặc:

-Xin hỏi, phòng Giáo vụ là ở chỗ nào?

-Tôi sẽ dẫn cậu đến đó.

Phó Dịch Phong vội mở miệng.

Trải qua việc hỏi đường đến Đồ Thư Quán, Phó Dịch Phong cảm thấy đau đầu với vấn đề “xảo trá” của tiểu tử này. Lần này không đợi Tiêu Dương “có không gian phát huy”, ông đã vội mở miệng trước.

Tiêu Dương gật đầu, bước xuống đài chủ tịch. Sau đó đột nhiên quay người, ngại ngùng cười với Hạ Thiếu Uy:

-Đúng rồi, các hạ có hai vị huấn luyện viên tìm ta luận bàn. Bây giờ còn đang nằm nghỉ ngơi bên cạnh Đồ Thư Quán đấy.

Nghe xong, sắc mặt Hạ Thiếu Uy càng thêm trầm xuống.

-Về phần vì sao ta đánh ngươi…

Tiêu Dương mỉm cười, thả người nhảy xuống đài chủ tịch, chậm rãi bước đến bên cạnh Quân Thiết Anh, ánh mắt hiện lên sự tự tin, đồng thời vỗ nhẹ lên vai Quân Thiết Anh, rồi bước ra đằng sau, một lần nữa nhìn lên đài chủ tịch.

-Bảo vệ cho đại tiểu thư là chức trách của ta. Bất luận kẻ nào làm tổn thương nàng ấy, ta sẽ đánh người đó.

Lúc này, Tiêu Dương đã thay đổi phương châm “giảng đạo lý” thành hành động, ánh mắt sắc bén lườm Hạ Thiếu Uy, sau đó cúi đầu cười ôn hòa, đẩy chiếc xe lăn chậm rãi rời khỏi sân vận động.

-Rất đẹp trai.

-Nếu có trai đẹp nào nói với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ yêu người đó.

-Tiểu tử này thật đúng là cuồng vọng.

Sinh viên năm nhất đã có không ít người nhớ kỹ cái tên Tiêu Dương. Tiếng nghị luận càng lúc càng nhiều.

Bị Tiêu Dương can thiệp như vậy, buổi biểu diễn quân sự chỉ có thể qua loa chấm dứt. Sau đó Hạ Thiếu Uy trực tiếp dẫn hơn mười huấn luyện viên thẳng đến phòng Giáo vụ.

Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh không nhanh không chậm đi về phía ký túc xá.

-Tiêu Dương, phòng Giáo vụ không phải hướng này.

Im lặng hồi lâu, Quân Thiết Anh lên tiếng nói.

-Để ta đưa nàng về phòng ngủ trước đã.

-Không cần đâu.

Quân Thiết Anh ý bảo Tiêu Dương dừng đẩy xe lại, từ từ quay chiếc xe đối diện với Tiêu Dương:

-Chuyện ngày hôm nay tôi cũng có vài phần trách nhiệm.

-Ta nhìn ra được, y nói câu đó chính là có ý làm nhục nàng. Ta phải có nghĩa vụ đứng ra.

Với tư cách là một thư đồng tận tụy, nhất là sau nhiều lần được Bạch Tố Tâm dặn dò, Tiêu Dương lại càng thêm tinh tường chức trách của mình.

Không để cho người ta khi dễ Quân Thiết Anh ở trường.

Nghe xong, ánh mắt Quân Thiết Anh mang theo vài phần dị sắc, đánh giá Tiêu Dương vài lần:

-Biểu hiện của anh hôm nay thật sự vượt quá dự liệu của tôi. Tại sao anh lại động thủ với Đại đội trưởng Hạ như vậy? Không phải anh vẫn một mực dùng nguyên tắc giảng đạo lý sao?

Tiêu Dương mỉm cười:

-Giảng đạo lý chia làm hai phương thức. Thứ nhất là dùng tài hùng biện, thứ hai tất nhiên là dùng nắm đấm rồi.

Tầm mắt Quân Thiết Anh xẹt qua sự lo lắng:

-Anh đánh lén Đại đội trưởng Hạ, chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Quân Thiết Anh xem ra, Tiêu Dương có thể đánh bại được Hạ Thiếu Uy là do đánh lén.

-Yên tâm đi, ta có thể đánh lén y một lần, có lẽ còn có thể đánh lén được lần thứ hai.

Tiêu Dương tự tin mười phần.

………

Lần đầu tiên Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương có khuynh hướng bạo lực như vậy.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ sau lưng.

-Giáo sư Phó.

Quân Thiết Anh quay người, gật đầu chào.

Phó Dịch Phong gật đầu mỉm cười với Quân Thiết Anh, sau đó nhìn Tiêu Dương, cau mày nói:

-Chàng trai, cậu làm việc quá xúc động rồi. Bây giờ không chỉ Đại đội trưởng Hạ, ngay cả Chủ nhiệm Tôn cũng đang triệu tập không ít bảo vệ cổng, đang chờ cậu ở phòng Giáo vụ.

Phó Dịch Phong có thể tưởng tượng, nếu Tiêu Dương thật sự bước chân vào phòng Giáo vụ, chuyện gì sẽ phát sinh.

Chỉ sợ cục diện khó tránh khỏi huyết tinh.

-Giáo sư Phó, xin dẫn đường.

Tiêu Dương nhàn nhạt nói. Tuy Quân Thiết Anh ngồi trên xe lăn cau mày, hai tay đẩy hai bên xe lăn. Nhưng dường như bị sự tự tin của Tiêu Dương lây sang, Quân Thiết Anh cũng không nói thêm điều gì.

Nếu cô muốn yên bình học tập ở đây, chuyện hôm nay nhất định phải có một kết thúc.

Phó Dịch Phong nói nửa câu liền dừng lại, khẽ thở dài, sau đó mang hai người đến phòng Giáo vụ.

Ba người xuyên qua một đại sảnh rộng rãi, sau đó bước vào một gian phòng.

Cửa được mở rộng. Khi ba người xuất hiện, hơn mười ánh mắt bên trong liền lia đến.

Phó Dịch Phong đi đầu tiên, Tiêu Dương bình tĩnh đẩy Quân Thiết Anh tiến vào sau.

Phòng Giáo vụ rất rộng. Ngoại trừ Hạ Thiếu Uy và hơn mười huấn luyện viên, sau lưng Tôn Tư Minh còn có hơn mười thanh niên mặc trang phục bảo vệ của Phục Đại.

Chính người này đã một quyền đánh Đại đội trưởng Hạ xịt máu mũi? Lúc này, thần sắc hơn mười bảo vệ cổng không khỏi kinh nghi vài phần.

Nhìn thân ảnh thẳng tắp của Tiêu Dương, nhất thời mọi người đều cảm nhận được sức mạnh cường đại ẩn chứa trong cơ thể gầy yếu đó.

-Tiêu Dương, chuyện ngày hôm nay, cậu định giải trình như thế nào?

Tiêu Dương vừa mới dừng lại, thanh âm hùng hổ dọa người của Tôn Tư Minh đã vang lên.

-Là y làm nhục Thiết Anh trước.

Tiêu Dương lời ít ý nhiều trực chỉ Hạ Thiếu Uy.

Hạ Thiếu Uy hừ lạnh một tiếng, ra hiệu một gã huấn luyện viên đóng cửa phòng Giáo vụ, sau đó tiến lên vài bước, cười lạnh:

-Tôi làm nhục cô ta? Tôi chẳng qua chỉ hỏi một câu cô ta có thể đứng lên hay không mà thôi.

Tiêu Dương nheo mắt lại, nhìn Hạ Thiếu Uy cách hắn hai mét:

-Nếu như người ngồi chỗ này là ngươi, ngươi có thể tiếp nhận bị người ta dùng ngữ khí từ trên cao nhìn xuống, trước mặt toàn thể tân sinh viên để hỏi vấn đề như vậy không?

Câu hỏi của Hạ Thiếu Uy tương đương với việc nói trước toàn thể sinh viên, lớp 3 khoa Lịch sử có một tân sinh viên bị liệt.

Cho dù Quân Thiết Anh từ nhỏ đã quen nhìn ánh mắt như vậy, nhưng ngày đầu tiên nhập học đã bị đối xử như thế, nếu lúc đó không có Tiêu Dương xông ra, chỉ sợ Quân Thiết Anh cũng không biết trả lời như thế nào. Chẳng lẽ trực tiếp trả lời tôi không thể đứng lên? Cả đời này của Quân Thiết Anh khó mà tiếp nhận đáp án đó.

-Là tôi?

Ánh mắt Hạ Thiếu Uy nhìn lướt qua Quân Thiết Anh:

-Tôi hỏi cô ta đấy.

-Ngươi biết rõ mà còn cố hỏi?

Tiêu Dương nghiêm mặt nói.

-Tùy cậu nghĩ thế nào thì nghĩ.

-Vậy thì ta thích làm gì thì làm.

Tiêu Dương nói xong, thân ảnh bỗng nhiên vọt lên.

Oành.

Một quyền nặng nề đánh xuống, đầu gối giống như phản xạ có điều kiện hung hăng đá lên.

Loảng xoảng.

Hạ Thiếu Uy lập tức bị té ngã xuống đất.

Không đợi bất luận kẻ nào kịp phản ứng, Tiêu Dương tùy thời giơ một cái ghế dựa bên cạnh, nhanh như thiểm điện, hung hăng đánh xuống.

Oành.

Răng rắc.

Thanh âm gãy xương vang lên.

Tiếng kêu thảm thiết của Hạ Thiếu Uy vang vọng khắp phòng. Đồng thời một thanh âm ôn hòa vang lên bên tai của y.

-Ngươi có thể đứng lên hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.