Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 42: Chương 42: Hắn tên Tiêu Dương




Tiêu Dương vừa nói xong, Bạch Tố Tâm lập tức nổi bão, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

-Chẳng có ý tứ. Anh nên an phận đi, đừng gây chuyện nữa.

Nghe xong, Tiêu Dương mờ mịt nói:

-Chuyện này có liên quan gì đến chuyện chùi đít?

……….

Đối với Tiêu Dương, Bạch Tố Tâm không có ý kiến.

-Nói sau…

Tiêu Dương cười mỉa, nhìn xung quanh:

-Ở đây…cũng không tiện cho lắm.

-Anh muốn đi đâu?

Bạch Tố Tâm cảm thấy hắc tuyến đang ầm ầm tuôn ra trên trán mình. Một luồng dự cảm không tốt bao phủ toàn thân.

Tiêu Dương nhìn Bạch Tố Tâm bằng ánh mắt biết rồi còn cố hỏi:

-Chùi đít còn không phải dùng giấy vệ sinh hoặc những vật phẩm khác thanh trừ phân và nước tiểu còn dính trên mông sao?

Tiêu Dương giải thích rất thông tục.

Ánh mắt Bạch Tố Tâm mở thật lớn, khóe miệng co rút lại, ngực giống như có một vật gì đó đánh trúng, cố nén cảm giác nôn mửa, mãnh liệt xông vào trong xe. Một lát sau, cửa xe hạ xuống, Bạch Tố Tâm nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

-Tôi sẽ gọi người đến kéo xe đi sửa. Anh mau lo tĩnh tâm lại đi.

Nhớ đến sắc mặt bình tĩnh của Tiêu Dương khi giảng giải hàm nghĩa của chùi đít, Bạch Tố Tâm nhịn không được cảm thấy sợ hãi, mãnh liệt nhấn ga vọt về phía trước.

Đây là một cảnh tượng cực kỳ mang tính hí kịch.

Vốn hai xe đang va chạm nhau cực mạnh, sau đó là ẩu đả kịch liệt. Nhưng trong thời điểm gay cấn, một cô gái sắc nước hương trời, dáng người nóng bỏng xuất hiện. Chỉ mấy câu đã khiến cho người đàn ông phải rút đi. Sau đó, cô ấy thấp giọng nói vài câu gì đó với Tiêu Dương rồi mang theo phẫn nộ rời khỏi.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Nhưng lúc này đã không còn náo nhiệt để xem, người vây xem cũng nhao nhao tản đi.

Tiêu Dương bước đến trước mặt Lâm Tiểu Thảo:

-Lâm huynh, huynh sao rồi?

Lâm Tiểu Thảo đang triệt để ngây người, nghe Tiêu Dương gọi, ánh mắt mới dần sáng trở lại, nhìn Tiêu Dương:

-Tiêu ca, anh đúng thật là chân nhân bất lộ tướng.

Trong mắt Lâm Tiểu Thảo, Bạch Tố Tâm xuất hiện tất nhiên là do Tiêu Dương gọi đến. Quan trọng hơn, dăm ba câu của Bạch Tố Tâm đã đuổi người đàn ông đi. Còn Tiêu Dương thì dăm ba câu đã đuổi Bạch Tố Tâm đi.

Tiêu Dương dở khóc dở cười:

-Ta đang hỏi huynh cảm thấy thế nào rồi?

Lâm Tiểu Thảo khoát tay:

-Chỉ là vài quả đấm. Không sao đâu, bọn họ đấu với tôi cũng chẳng chiếm được chỗ tốt.

Tiêu Dương nhẹ gật đầu, quay sang nhìn ba bảo vệ cổng còn lại. Tuy bọn họ không hẳn là tình nguyện đến, nhưng xác thực cũng đã đứng về phía hắn. Tiêu Dương đương nhiên phải tỏ lòng biết ơn. Ba người bảo vệ cổng khoát tay ra hiệu không có việc gì, nhưng mũi bị sưng to tuyệt đối không tránh được.

-Các vị huynh đệ, chúng ta đi uống vài chén đi.

Tiêu Dương nghiêm túc vung tay lên, mang bốn bảo vệ cổng đến một tiệm cơm.

……….

………..

Chiếc Ferrari bị đụng nát đèn xe đang chạy trên đường lớn.

Sắc trời dần dần tối lại.

Trong xe không mở đèn, lờ mờ một mảnh.

Người đàn ông cố nén cơn đau ở mắt, đang suy nghĩ việc gì đó.

-Hai chị em Bạch gia trước giờ không nhúng tay vào chuyện gia tộc, hơn nữa còn che giấu thân phận của mình. Một người làm cảnh sát, một người làm giáo viên, làm việc từ trước đến nay đều cân nhắc. Tại sao hôm nay lại vì một bảo vệ cổng nho nhỏ mà ra mặt?

Người đàn ông nhàn nhạt nói với Quân Thất bên cạnh:

-Nhất định phải trong thời gian ngắn tra ra lai lịch của tên đó cho tôi.

-Bạch gia…

Quân Thất lên tiếng.

-Nghe ngữ khí của Bạch Tố Tâm, dường như cô ta không có ý trở lại Bạch gia. Cô ta bảo tôi rời khỏi cũng chỉ là quan hệ giữa tôi với cô ta mà thôi.

Người đàn ông nhẹ nhàng cười:

-Biểu tỷ của Quân Vô Ngân tôi đương nhiên phải nể mặt chứ.

Quân Thất không xen vào, im lặng lắng nghe.

-Quân thiếu, có tham gia bữa tiệc ở Vũ Phong Quán không?

Lúc này, thanh âm của lái xe truyền đến.

Ánh mắt Quân Vô Ngân lóe lên tinh quang. Nhưng vì hốc mắt đang đau, không khỏi hít một hơi khí lạnh, phóng thích cảm giác đau đớn.

-Bây giờ mà đến Vũ Phong Quán, chẳng phải để người ta chế nhạo tôi sao?

-Cái này…

Lái xe muốn nói rồi lại thôi.

-Coi như bản thiếu gia tặng cho Đạm Thai Diệc Dao một phần lễ vật.

Quân Vô Ngân lạnh nhạt nói:

-Không có Quân gia cạnh tranh, có lẽ không còn ai có thể so được với thủ đoạn của Đạm Thai Diệc Dao trên bàn rượu.

-Quân thiếu…

Quân Thất đột nhiên mở miệng, mang theo vài phần nghi hoặc:

-Chuyện này có phải Đạm Thai Diệc Dao…

Quân Vô Ngân nhướng mày, sau đó nhẹ lắc đầu:

-Đạm Thai Diệc Dao không thể đơn giản mời Bạch Tố Tâm đến diễn kịch được.

Mặc dù nói như vậy, nhưng ánh mắt Quân Vô Ngân vẫn hiện lên sự hoài nghi.

Được xem là thành phố hòn ngọc viễn đông, mức độ phồn hoa tất nhiên thành phố bình thường không thể so sánh được.

Tại một bệnh viện trong khu Dương Phổ.

Ngoài cửa bệnh viện đang có hơn mười sinh viên, là sinh viên lớp 3 của khoa Lịch sử, do Dương Hoàn Nghị dẫn đầu. Bọn họ hỏi thăm tại quầy lễ tân xong, liền bước về phía thang máy, mang theo lẳng hoa quả.

Thanh máy lên lầu sáu, phòng chăm sóc đặc biệt.

Tô Tiểu San đang đứng trước cửa thang máy. Mặc dù chỉ mới một ngày ngắn ngủi, nhưng thần sắc của Tô Tiểu San đã tiều tụy hơn rất nhiều. Máu tóc quăn màu vàng đã giãn ra, cũng không còn mang đôi giày cao gót, thay vào đó là đôi dép lê lông nhung.

Sau khi cửa thang máy mở ra, tốp sinh viên xuất hiện trước mặt Tô Tiểu San. Nhận được lời hỏi thăm và lẵng hoa quả, tâm trạng vốn đang không vui của Tô Tiểu San rốt cuộc cũng đã thả lỏng vài phần, khuôn mặt cố mỉm cười.

Khi giáo viên gặp khó khăn, cũng không hy vọng được sinh viên của mình hỏi han. Đây quả thật là một sự an ủi tâm hồn rất lớn.

-Tô lão sư, cô yên tâm đi. Cha của cô nhất định sẽ sớm ngày khôi phục.

-Tô lão sư, các bạn trong lớp sẽ không để cho cô phải bận tâm nhiều đâu.

-Tô lão sư, chúng em chờ cô trở lại.

Sau khi Tô Tiểu San tiễn sinh viên của mình ra về, thang máy đóng lại, khuôn mặt đang mỉm cười rất nhanh trầm xuống, ánh mắt còn phủ một lớp sương.

Thân ảnh ngốc trệ đứng bất động cả nửa ngày. Lúc này, một quý phu nhân dung nhan xinh đẹp nhưng thần sắc vô cùng ảm đạm bước đến, khẽ nắm tay Tô Tiểu San. Tay Tô Tiểu San có chút căng cứng, nhưng cũng không rút ra.

-Tiểu San…

Phu nhân nói một câu, dừng lại một chút rồi nói tiếp:

-Hy vọng con đừng trách ba của con.

-Mẹ…

Thanh âm Tô Tiểu San mang theo vài phần run rẩy, nghẹn ngào nói:

-Chỉ cần cha có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này…

Tay hai mẹ con nắm chặt lấy nhau.

Thật lâu sau.

Tô Tiểu San đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi vị phu nhân:

-Là ai làm?

Nghe xong, vị phu nhân khẽ giật mình, lắc đầu cười khổ:

-Cừu gia của ba con còn thiếu sao?

Tô Tiểu San cắn môi dưới, lúc này những tiếng bước chân rất nhỏ từ trong phòng bệnh truyền ra, đồng thời cửa phòng bệnh nhẹ mở.

-Nghiêm lão tiên sinh.

Vị phu nhân kéo Tô Tiểu San bước đến, lo lắng hỏi:

-Như thế nào rồi?

Đây chính là hy vọng duy nhất của hai mẹ con Tô Tiểu San.

Thương thế của cha Tô Tiểu San, các bác sĩ của bệnh viện trung tâm đều lắc đầu bó tay. Thậm chí còn vận dụng sức mạnh của mình mời đến toàn bộ bác sĩ giỏi nhất của Thượng Hải, nhưng đều thúc thủ vô sách. Thần thoại của giới Trung y Thượng Hải, người sáng lập ra Diệu Thủ Đường Hồng Tịch lão tiền bối cũng được mời đến. Cũng nhờ ông châm cứu trị liệu mới tạm thời lưu lại được tính mạng cho cha Tô Tiểu San dừng bước trước Quỷ Môn Quan. Nhưng tùy thời vẫn có thể bước vào trong.

Bên cạnh Nghiêm Hồng Tịch là một nam một nữ, khoảng chừng bốn mươi tuổi. Người nam chính là Tuyết Minh Thành.

Lúc này, lông mày ba người đều cau chặt.

-Thương thế quá nặng.

Nghiêm Hồng Tịch lắc đầu, thần sắc ngưng trọng:

-Đầu của bệnh nhân bị một vật cứng đánh ít nhất mười cái. Thủ đoạn hung ác như vậy, quả thật muốn trực tiếp đưa người vào chỗ chết. Đúng rồi, Dương phu nhân, các người báo cảnh sát chưa? Nếu quả thật là trả thù, an toàn của mẹ con hai người…

Vị phụ nhân nhẹ gật đầu:

-Đã báo cảnh sát rồi.

-Nghiêm lão tiên sinh, vậy thì…

Tô Tiểu San có chút không dám hỏi nữa:

-Cha của tôi…

Nghiêm Hồng Tịch thở dài, lắc đầu nói:

-Người bệnh bị tổn thương não rất nghiêm trọng. Đầu giống như muốn bị đập nát, máu tụ bên trong, đè lên dây thần kinh. Đầu chính là bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể. Tình huống trước mắt của người bệnh, trừ phi gặp được chuyên gia cực kỳ nổi tiếng về não, tiến hành giải phẫu não, loại trừ máu bầm thì may ra còn có thể sống sót. Nhưng vẫn là câu nói kia, tình huống quá nghiêm trọng. Y thuật trong nước chỉ sợ không bệnh viện nào có thể làm được.

Sắc mặt Tô Tiểu San trắng bệch, bước chân lảo đảo, suýt nữa té xuống, nước mắt như muốn trào ra.

-Đáng tiếc…lão phu học nghệ không tinh.

Nghiêm Hồng Tịch thở dài:

-Nếu như kỹ thuật châm cứu của lão phu sâu hơn một chút, có thể còn có biện pháp thông qua châm cứu loại bỏ máu bầm cho người bệnh.

Tâm trạng của hai mẹ con giống như chìm xuống đáy cốc, mắt nhìn về phía phòng bệnh, nhịn không được mà cảm thấy tuyệt vọng.

-Tôi có thể giúp cho thương thế người bệnh trong vòng một ngày không chuyển biến xấu.

Nghiêm Hồng Tịch nhẹ giọng an ủi:

-Kỳ sĩ trong nhân gian có rất nhiều. Có thể còn có biện pháp cứu được gia chủ thì sao?

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Lúc này, Tuyết Minh Thành đứng bên cạnh Nghiêm Hồng Tịch đột nhiên sáng mắt:

-Đúng rồi.

Vừa nói xong, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung đến.

-Lão sư…

Ngữ khí Tuyết Minh Thành mang theo sự kích động:

-Con biết có lẽ còn có một người có thể cứu được bệnh nhân.

-Là ai?

Tuyết Minh Thành há miệng, nhưng sau đó lại cau mày:

-Con không biết thân phận của cậu ta. Nhưng…

Tuyết Minh Thành rất khẳng định:

-Với y thuật của hắn, nếu như có thể tìm được hắn, tuyệt đối sẽ có vài phần hy vọng.

-Minh Thành sư huynh, tại sao huynh lại khẳng định như vậy?

Người phụ nữ trung niên bên cạnh lên tiếng hỏi.

Tuyết Minh Thành trầm giọng nói:

-Bởi vì huynh đã thấy người này thi triển tuyệt kỹ Khí châm. Còn nữa, hắn còn biết Quỷ Y Thất Khấu Châm đã thất truyền từ lâu.

-Cái gì?

Nghiêm Hồng Tịch nhịn không được phải chấn động, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Tuyết Minh Thành:

-Con không nhìn lầm chứ? Có người này sao?

Tuyết Minh Thành gật đầu thật mạnh.

Nghiêm Hồng Tịch xoay mặt nhìn mẹ con Tô Tiểu San:

-Nếu có thể tìm được người này, xác thực còn có hy vọng.

Loại cảm giác sắp chết đột nhiên có cọng rơm cứu mạng, Tô Tiểu San nhịn không được nắm chặt tay, vội vàng hỏi Tuyết Minh Thành:

-Vị cao nhân đó ở đâu?

-Cậu ấy không nói.

Tuyết Minh Thành vốn định nói hắn là bảo vệ cổng Phục Đại, nhưng nghĩ lại điều này không có khả năng, cho nên không nói ra.

-Biển người mênh mông, làm sao tìm được người này?

Thần sắc người phụ nữ lại ảm đạm trở lại.

-Tôi biết tên của cậu ấy. Người cùng tên có lẽ sẽ nhiều, nhưng chúng ta cứ thử xem.

-Tên gì?

Tô Tiểu San vội hỏi.

-Hắn tên Tiêu Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.