Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 80: Chương 80: Đá




- Im miệng.

Sắc mặt Lê Quang Uy lập tức đỏ bừng, gào lên với Lê Mã Bích.

Cái này đối với Lê Quang Uy mà nói chói tai vô cùng.

Lê Mã Bích không nghĩ đến, người chú họ bình thường đối xử không tệ với gã đột nhiên lại hung dữ như vậy, không khỏi ngây người, ủy khuất lẩm bẩm.

- Cháu thật là Lê Mã Bích mà.

……..

Lê Quang Uy tức giận không nhẹ, ngực phập phồng, chỉ vào Lê Mã Bích:

- Cậu câm miệng cho tôi.

Lê Mã Bích rốt cuộc cũng ý thức được chú họ đã tức giận thật sự, liền vội im miệng.

Lê Quang Uy nhìn Tô Tiểu San, ánh mắt lộ ra vài phần sắc lạnh:

- Các người cố ý đến làm loạn?

- Chúng tôi đến bái phỏng ngài.

Lúc này, Tiêu Dương đứng sau lưng Lê Mã Bích một tay nhấc Lê Mã Bích sang một bên, nghiêng người bước ra, ánh mắt hờ hững nhìn Lê Quang Uy.

Nghe xong, Lê Quang Uy chỉ cảm thấy ót chấn động mạnh một cái.

Ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Tiêu Dương.

Lửa giận bắn ra, nhưng vì cố gắng áp chế lửa giận mà toàn thân run rẩy.

Là hắn.

Là hắn.

Một ác ma.

Tối hôm qua, chính hắn đã mang đến một ác mộng cả đời không quên cho ông ta.

Lê Quang Uy nhắm mắt lại liền nghe được tiếng cười khủng bố bên tai mình, phía sau ông ta, trên mặt ông ta, hai đạo thân ảnh nhanh chóng chạy nước rút.

Đó vĩnh viễn là một cơn ác mộng.

Đây không phải là lần đầu tiên Lê Quang Uy “chiến đấu” kiểu ba người, nhưng tuyệt đối lần đầu tiên chịu cảnh đêm qua. Bình thường, Lê Quang Uy là nhân vật chủ đạo. Thân là quản lý của quán café nằm dưới sự quản lý của Vũ Phong Quán, Lê Quang Uy có quá nhiều cảm giác về sự ưu việt.

Nhưng tối hôm qua, ông ta rốt cuộc lần đầu tiên thể nghiệm được cái gì là “ba người đi, chỉ có ta thua”.

Ông ta thảm bại, hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Đợi đến khi hai tên ác ma kia phát tiết xong, mấy chục phút sau ông ta mới kéo lê nổi thân hình về nhà.

Đối với người khởi xướng chuyện này, Lê Quang Uy tất nhiên là hận thấu xương.

Nếu không phải ông ta động sắc tâm mà gây chuyện, chỉ sợ ông ta đã báo cảnh sát rồi. Ông ta nhận ra đối phương mặc đồng phục bảo vệ của Phục Đại. Cho nên trong lòng liền có kế hoạch trả thù.

Không nghĩ đến, ở chỗ này lại gặp được người mà ông ta hận thấu xương.

Nộ khí sinh tâm, Lê Quang Uy nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

- Là cậu?

Tiêu Dương mỉm cười:

- Quản lý Lê, từ lúc chia tay đến giờ, không có vấn đề gì chứ?

Không có vấn đề gì?

Lê Quang Uy muốn hộc máu, ánh mắt trợn to, rống lớn với Tiêu Dương:

- Lên. Đánh chết tên tiểu tử này cho tôi. Đánh đến chết.

Tất cả mọi người chung quanh đều nằm mộng.

Trong ấn tượng của bọn họ, Lê Quang Uy từ trước đến nay đều là trung niên thân sĩ, nhưng bây giờ lại thất thố như vậy. Ánh mắt hận đến nỗi không triệt để xé xác người trước mắt.

Giữa hai người có thâm cừu đại hận gì sao?

Người đứng ngoài quan sát dường như có chút hiểu ra. Khó trách Lê Mã Bích lại bị đánh thê thảm như vậy.

- Quản lý Lê…

Một bảo an có vẻ do dự.

- Phế vật, không nghe lão tử nói sao?

Lê Quang Uy rống lên, âm lượng tăng thêm một bậc. Lúc này, Lê Quang Uy vẫn cảm giác mông của mình vẫn còn đau.

Lửa giận trong lòng càng thêm bành trướng.

- Lên.

Đám bảo an không dám chần chừ, lập tức lao đến Tiêu Dương.

Phanh.

Tiêu Dương một tay giữ Lê Mã Bích trên mặt bàn, tay còn lại chém ra một quyền, đụng vào gã bảo an xông lên đầu tiên.

Chớp mắt, Tô Tiểu San nhịn không được khóe miệng nhếch lên, có chút không đành lòng nhìn gã bảo an bị đấm.

Nhìn Tiêu Dương tối hôm qua, Tô Tiểu San có thể hiểu được thực lực của Tiêu Dương hơn bất cứ người nào ở đây.

Oành.

Gã bảo an lập tức cảm thấy một cảm giác đau đớn xâm nhập toàn thân, miệng hít một hơi khí lạnh, cơ thể lui lại vài bước, cánh tay buông xuống, vùng miệng vô cùng đau đớn.

Phanh! Phanh!

Cùng lúc đó, những bảo an còn lại cũng bị Tiêu Dương một cước đá bay.

Động tác vô cùng lưu loát.

Không mang theo bất luận dây dưa, dài dòng nào.

Tất cả mọi người chung quanh đều ngây người, ánh mắt kinh dị nhìn Tiêu Dương.

Lúc này, lửa giận trong mắt Lê Quang Uy càng lúc càng đậm.

Đám khách ngồi gần vội vàng tránh xa. Bấy giờ đã có thêm mười bảo an chạy đến.

Sự việc đã náo lớn rồi.

Lê Quang Uy hận Tiêu Dương thấu xương. Hiện tại thấy Tiêu Dương đứng trước mặt mình, tất nhiên không thể từ bỏ ý định.

Trương Hồng sau lưng ông ta nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có chút do dự, sau đó lặng yên lui về phía sau.

- Hừ.

Lê Quang Uy lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:

- Cậu rất biết đánh nhau đấy. Nhưng đừng quên, nơi này là quán café Thượng Đảo, là địa bàn của tôi.

- Cường long không áp nổi địa đầu xà.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Nếu như ta nói, ta là mãnh long quá giang, cho dù ai cũng không ngăn cản được thì sao?

- Hừ.

Lê Quang Uy tức giận vô cùng, đợi toàn bộ bảo an tập trung lại, liền sẵng giọng nói:

- Phế hắn đi.

- Rượu xái đến rồi.

Lúc này, bảo an được phái ra ngoài mua rượu xái đã bưng về hai chén rượu xái.

Sắc mặt Lê Quang Uy lại thấp hơn vài phần.

Bảo bảo an bưng rượu xái lên?

- Khốn kiếp.

Lúc này, Lê Quang Uy nhịn không được gào lên một câu:

- Mau trở vào.

Nghe xong, toàn thân gã bảo an nổi da gà, vội vàng đặt hai chén rượu xái xuống rồi lui gấp.

Nhìn hai chén rượu xái đặt trên bàn, Tiêu Dương lắc đầu than nhẹ:

- Rượu đúng là ngon, nhưng uống rượu thì phải có tâm trạng. Bây giờ đã không còn tâm trạng nữa.

- Đây chẳng phải là lãng phí sao?

Tô Tiểu San cau mày nói.

- Thế thì chưa hẳn.

Tiêu Dương mỉm cười, bưng một chén rượu xái đột nhiên vung đến Lê Quang Uy.

Xôn xao.

Lê Quang Uy còn chưa kịp chuẩn bị, thình lình bị ném trúng chén rượu xái. Rượu văng trúng mắt, lập tức truyền đến cảm giác cay nồng, nước mắt chảy ra ròng ròng, không ngừng ho khan.

- Uống rượu có thể say lòng người, nhưng làm rơi vãi rượu có thể tỉnh người.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Không biết quản lý Lê đã tỉnh chưa?

- Ta thảo...

Xôn xao.

Lại một chén nữa dội đến, cắt đứt thanh âm của Lê Quang Uy.

- Thảo không phải là để ngươi gọi.

Tiêu Dương nghiêm túc nói. Cũng không thể oan uổng cho Lâm huynh được.

- Lên.

- Phế hắn đi. Tiêu diệt hắn cho tôi.

Lê Quang Uy gần như điên cuồng, rống thật to, hận không thể xé Tiêu Dương thành mảnh vỡ.

Nếu trong tay Lê Quang Uy có thanh đao, ông ta tuyệt đối sẽ bổ Tiêu Dương làm hai mảnh.

Giận không thể kềm chế.

Triệt để nổi giận.

Ánh mắt Tiêu Dương hờ hững nhìn hết thảy, tiện tay nắm Lê Mã Bích lên, quăng về phía đám bảo an đang xông về phía mình, lập tức nện lui được vài người.

- Dừng tay.

Lúc này, một thanh âm trầm ổn quát lên.

Giống như kinh lôi oanh tạc.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều dừng lại.

Bịch bịch bịch.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía cầu thang.

- A, Tạ tiên sinh.

- Tổng giám đốc Tạ lại đến đây hôm nay?

- Chọc giận Tạ tiên sinh, chỉ sợ tiểu tử kia không chiếm được chỗ tốt rồi.

Tạ Chấn Vinh vô cùng tức giận, từng bước một đi xuống. Phía sau ông ta là Trương Hồng.

Hiển nhiên, Trương Hồng đã đi lên, báo lại tình huống cho Tạ Chấn Vinh.

Nếu cứ để mọi việc tiếp diễn, danh dự của quán café Thượng Đảo sẽ bị ảnh hưởng.

Tiếng hét phẫn nộ của Tạ Chấn Vinh khiến Lê Quang Uy thanh tỉnh không ít, giương mắt nhìn thoáng qua, giống như bị gáo nước lạnh dội xuống, ánh mắt mang theo hận ý nhìn Tiêu Dương, sau đó vội chạy đến:

- Giám đốc Tạ…

Tuy cũng là quản lý, nhưng quản lý của quán café làm sao mà so với Tổng giám đốc của Vũ Phong Quán.

Tạ Chấn Vinh muốn phế ông ta chỉ bằng một câu nói.

Ngoại trừ Chủ tịch thần bí của Vũ Phong Quán, Tạ Chấn Vinh có thể nói là người có quyền cao chức trọng nhất của Vũ Phong Quán.

Tức giận nhìn Lê Quang Uy, Tạ Chấn Vinh chậm rãi tiến lên, đang định mở miệng.

Lúc này, Tiêu Dương từ từ xoay người lại, ánh mắt nhìn Tạ Chấn Vinh, cười khẽ:

- Tạ tiên sinh, thật là trùng hợp.

Lời nói vừa dứt, bao gồm Tô Tiểu San bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc.

Người này quen biết với Tạ Chấn Vinh?

Hai người có giao tình?

Sắc mặt Lê Quang Uy bỗng nhiên thay đổi.

Tạ Chấn Vinh cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Dương, gương mặt giận dữ liền vui mừng, bước nhanh đến:

- Tiêu huynh đệ, là cậu sao?

Nghe xong, thần sắc khiếp sợ của mọi người lại càng đậm.

Tiêu huynh đệ?

Tạ Chấn Vinh xưng hô thân thiết với Tiêu Dương như vậy, càng khiến cho mọi người giật mình.

Tạ Chấn Vinh đã bốn mươi tuổi, còn Tiêu Dương trước mặt bất quá cũng chỉ hai mươi. Với thân phận và địa vị của Tạ Chấn Vinh, vậy mà lại xưng huynh gọi đệ với kẻ này?

Sắc mặt Lê Quang Uy trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy. Ông ta dường như có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, ánh mắt hoảng sợ lẫn bối rối.

Tiêu Dương nhìn Tạ Chấn Vinh, cau mày:

- Tạ tiên sinh, quán café này là của ngài?

Tạ Chấn Vinh mỉm cười:

- Chuẩn xác mà nói, nó là một dịch vụ của Vũ Phong Quán.

- Tiêu huynh đệ, chuyện ngày hôm nay có phải đã có hiểu lầm gì không?

Tạ Chấn Vinh dò hỏi.

- Hiểu lầm?

Tiêu Dương cau mày, nhìn Lê Quang Uy:

- Quản lý Lê, nếu không, tự ngươi nói chuyện ngày hôm qua đi. Còn nữa, chuyện phát sinh ở tổ bảo vệ Phục Đại.

Nghe xong, sắc mặt Lê Quang Uy thoáng cái trắng bệch, thân ảnh lui về phía sau vài bước.

Ánh mắt Lê Quang Uy cực kỳ uy nghiêm nhìn Lê Quang Uy:

- Anh đã làm chuyện gì?

Lê Quang Uy hoảng hốt, vội vàng lắc đầu:

- Giám đốc Tạ, đừng tin tiểu tử này nói bậy.

- Hừ, xem ra ông có chết cũng không thừa nhận.

Lúc này, Tô Tiểu San nhịn không được cũng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lê Quang Uy.

- Tôi không biết cô đang nói cái gì.

Lê Quang Uy vẫn giữ nguyên lập trường của mình. Hai người tối hôm qua đã sớm bị ông ta đuổi đi. Việc nào làm lớn cũng chẳng có chỗ tốt gì. Nhưng ông nằm mơ cũng không ngờ, tên bảo vệ cổng này lại có giao tình với Tổng giám đốc Tạ Chấn Vinh.

Bốp, bốp.

Tô Tiểu San nhịn bạo lực cả buổi, rốt cuộc không kềm chế được, mạnh mẽ bước đến trước vài bước, một cước hung hăng quét ra.

Trước khi đến đây, cô ở trong phòng trực bảo vệ đã nói một câu. Loại bại hoại như vậy, cô hận không thể tự mình đá một cước.

Bốp.

Tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết vang lên.

Có đá bể hay không thì không biết, nhưng tất cả mọi người đều kinh hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.