[Hồ Đoàn Tử Hệ Liệt] Tình Cảm Khó Giấu

Chương 4: Chương 4




Phó Phó Tinh Lãng, đám đệ muội xem hắn trở thành cứu tinh, cũng là thằng quỷ xui xẻo đáng thương nhất trên trời dưới đất lục giới. Từ khi lão cha y thần của hắn Phó Bùi Vi vì cầu mong đứa con trai độc nhất thành tài, mà đem hắn đóng gói gửi đến Kỳ phủ, thời gian thê thảm của hắn liền bắt đầu.

Đầu tiên, không nói Kỳ Ế giao cho hắn rất nhiều việc, vẩy nước quét nhà làm việc vặt hầu hạ trà dâng cơm giống như gã sai vặt hèn mọn nhất, còn suốt ngày bị lấy ra làm thí nghiệm thuốc, ghim kim, hiến máu dưỡng cổ, đám đệ muội nhìn thấy đều thay hắn đau cả trứng. Không thấy hắn rất nhiều lần đều ngất đi chưa, tỉnh lại còn phải đem bệnh trạng của mình nhớ lại ghi chép giao cho Tam ca, không biết còn cho rằng Tam ca và hắn có thâm cừu đại hận đây này đồ đáng thương…

Kỳ Ế kỳ thật không muốn để Phó Phó Tinh Lãng lưu lại, bởi vậy ngay từ đầu liền xuống tay độc ác muốn cho hắn biết khó mà lui còn y được thanh tĩnh. Ai ngờ đâu tiểu tử này vậy mà chống đỡ được những đối xử bi thảm mà các tiên đạo không làm được, không có việc gì liền dán sát bám chặt, bài vở hắn đều không quên, tìm tòi học hỏi chân thành và nghiêm túc khiến cho Kỳ Ế có chút cảm động.

“Đi theo ta, ngươi sẽ rất khổ, đi theo phụ thân ngươi, ngươi đồng dạng có thể học được thứ này thứ kia.”

“Phụ thân sẽ cưng chiều ta, nhưng sư phụ sẽ không, như vậy mới thật sự có thể học được thứ này thứ kia.” Phó Phó Tinh Lãng nghiêm túc nói.

“Đây là ngươi tự tìm.” Kỳ Ế giống như nhìn thấy con mồi, yêu mang trong mắt bắn ra, khiến cho thần tiên sợ hãi.

Phó Phó Tinh Lãng được chính thức ở lại. Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bị đạp tỉnh đuổi ra ngoài hái thuốc, trong vòng một canh giờ phải trở về, đồng thời giao ra bản vẽ vẽ tay dược thảo. Vừa mới bắt đầu Phó Phó Tinh Lãng còn chưa nghĩ thông dụng ý làm như vậy, về sau mới phát hiện khác biệt và bộ dáng chi tiết bức họa trợ giúp cho hắn nhớ kỹ dược thảo, hoàn toàn giải quyết tật xấu luôn không thể phân biệt rõ thảo dược. Vì thế hắn đối với Kỳ Ế là càng thêm sùng bái, đương nhiên chỉ đối lấy sự khinh thường cười nhạo của sư phụ hắn.

Các loại hoa cỏ dược liệu, đa số có thể trải qua hái hoặc gieo trồng dễ như trở bàn tay, nhưng có một số loại sinh trưởng trong hoàn cảnh đặc thù khó có thể tìm được, còn có rất nhiều khoáng thạch, động vật hoặc đồ vật trên người tiên yêu linh mới có thể lấy được, lông phượng hoàng, sừng kỳ lân, nước bọt rồng, răng bạch hổ… muốn lấy được là đều không thể nghĩ đến. Kỳ Ế vì lấy được những linh dược quý hiếm này, hoặc là chỉ vì do thám biết được sự tồn tại thật sự, liền thường xuyên vắng nhà xâm nhập các loại nguy hiểm, ngày về không xác định.

“Sư, sư sư sư phụ….chỗ này rất…lạnh…” Phó Phó Tinh Lãng vòng hai tay ôm mình, lạnh đếm mức hàm răng run lên.

“Ngươi có thể không cần theo tới.” Kỳ Ế mang theo Phó Phó Tinh Lãng đi vào hồ nước cực hàn, cầm đá đập vỡ mặt băng bên cạnh bờ, lấy ra bó dây thừng, một đầu vẫn luôn buộc trên lưng mình, một đầu khác vứt cho Phó Phó Tinh Lãng.

“Sư…sư phụ…muốn xuống nước?”

“Không phải vậy thì ta mang ngươi tới đây dạo chơi sao? Mười lăm phút sau, nếu không thấy ta, liền đem ta kéo lên.” Dứt lời, cũng không để cho Phó Phó Tinh Lãng kịp phản ứng, liền từ khe hở băng lặn xuống dưới đáy hồ.

Phó Phó Tinh Lãng nhớ đến, lúc đi ra ngoài huynh trưởng Kỳ gia Kỳ Mặc vẫn luôn dặn dò hắn, lúc Kỳ Ế trăm tuổi bởi vì mất đi nội đan thân thể lại trúng kịch độc, mấy trăm năm qua vẫn là dùng đan dược luyện chế thay thế kéo dài tánh mạng, thể chất chỉ trên con người, dưới yêu quái, vô cùng yếu ớt. Nếu như nó có hành vi muốn chết, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản, thật sự không được hãy mau thi thuật gọi hắn, hắn sẽ lập tức chạy tới tiếp ứng.

Nơi rét căm căm như vậy, ngay cả hắn thể chất tiên linh đều cảm thấy khó chịu, đối với Kỳ Ế mà nói chẳng phải càng thêm thống khổ sao? Phó Phó Tinh Lãng khẩn trương đếm thời gian, cảm thấy thời gian sắp đến vội vàng dốc sức liền mạng kéo dây, kết quả lại cái gì cũng không kéo lên, nhìn đầu bên kia trống rỗng hắn trợn tròn mắt.

Lập tức, hắn đập phá hồ lô tùy thân gọi đi, chính mình đem dây thừng cột ở trên lưng, đầu bên kia quấn vào một tảng đá lớn, chính mình lập tức nhảy vào trong hồ. Đau đớn chui vào trong xương cốt lập tức chiếm chặt lấy hắn, khó chịu khiến hắn gần như không cách nào nhúc nhích, hắn lại càng không dám nghĩ đến tình cảnh bên kia của Kỳ Ế, vội vàng thúc dục linh nguyên của mình, khó khăn gian khổ dùng tứ chi chuyển động trượt về phía trước, tính toán ở trong khung cảnh tối tăm tìm được thân ảnh sư phụ nhà mình.

May mà Kỳ Ế không có chìm xuống dưới đáy, y sau khi bất tỉnh dán vào bên dưới mặt băng nổi, Phó Phó Tinh Lãng ôm lấy y kéo dây thừng bơi trở về trên bờ, đem Kỳ Ế ôm chặt vào trong ngực mình dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm y, thậm chí muốn đem nội đan của bản thân nhổ ra để cho y ngậm lấy chống đỡ một chút.

Kỳ Mặc đuổi tới trông thấy một tiên một yêu đều sắp đông lạnh thành hai khối băng, trước đưa hai người họ xách vào sơn động phụ cận, dùng pháp thuật đem cửa động đậy kín không để cho gió lùa vào, một tay dùng linh lực của bản thân rót vào trong cơ thể bọn họ.

Phó Phó Tinh Lãng là người đầu tiên tỉnh dậy, sốt ruột kiểm tra tình huống Kỳ Ế. Kỳ Mặc dùng ánh mắt ý bảo hắn đi qua một bên, dùng hai tay đưa linh lực vào cho Kỳ Ế, vẻ mặt nghiêm trọng kia khiến cho Phó Phó Tinh Lãng không dám lên tiếng, vừa tự trách áy náy vừa phỉ nhổ chính mình nhỏ yếu không có năng lực.

“A…”

Kỳ Ế rốt cục tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã bị ôm lấy, Kỳ Mặc mặt đen trừng y: “Về sau không có lệnh của ta, không cho phép ngươi ra ngoài xằng bậy.” Nói xong liền dùng tay khác đem Phó Phó Tinh Lãng xách đến, mang theo hai người bọn họ trở về.

“Sư phụ…sư phụ ngươi vẫn ổn chứ?” Tuy bị xách cổ áo có chút khó chịu, chẳng qua hắn còn không biết bay trên trời trốn dưới đất đành phải như vậy.

“Chưa chết…”

Kỳ Ế không để ý tới hắn, chính mình thì thào nói, sau đó ngẩng đầu quan sát Kỳ Mặc ôm ngự kiếm của hắn mà bay, bỗng nhiên tươi cười nhàn nhạt, đem mặt dán lên trong ngực của hắn. Nụ cười kia vô cùng đẹp, khiến cho trong lòng Phó Phó Tinh Lãng càng thêm khó chịu.

Từ đó về sau Kỳ Ế bị cấm túc một khoảng thời gian ngắn, sau này ra cửa đều phải trước báo cáo mục đích phương hướng định đi ngày trở về với Kỳ Mặc, mỗi lần vượt quá thời gian Kỳ Mặc nhất định tự mình đến tìm. Kỳ Ế không ít lần phàn nàn Kỳ Mặc quản quá nhiều, để cho y rất nhiều chỗ cũng không thể đi, nhưng lại thật sự không tiếp tục đi đến những nơi có tình cảnh nguy hiểm nữa.

“Sư phụ, đợi công lực của ta tăng lên, nhất định có thể theo ngươi đi.” Phó Phó Tinh Lãng hứa hẹn, Kỳ Ế lại từ chối cho ý kiến.

Ở bên cạnh Kỳ Ế, Phó Phó Tinh Lãng học được làm độc dược làm thuốc trên trời dưới đất lục giới hầu như không gì không thể, chỉ nhìn ngươi phối hợp như thế nào và có gan dám sử dụng hay không, trong lúc này tự nhiên là đủ loại thử nghiệm không ngại làm phiền người khác. Kỳ Ế dạy hắn, chẳng qua là phương pháp nền móng nhập môn, tiếp sau tinh tiến học tập đều phải dựa vào hắn tự mình nhận thức, kể cả bản thân sư phụ hắn cũng không ngừng thí nghiệm và học tập.

“Ta không có gì có thể dạy ngươi.” Không biết Phó Phó Tinh Lãng ở Kỳ phủ bị đối đãi nóng lạnh bao nhiêu, một ngày nào đó Kỳ Ế đột nhiên nói như vậy.

“Ôi? Sư, sư phụ…nhưng là ta cảm thấy ta còn chưa học đủ…”

“Chuyện đó không liên quan đến ta, cút đi.”

Kỳ Ế không để cho hắn có chỗ trống do dự, mấy người hầu liền đem hắn đuổi ra ngoài. Lúc này Phó Tinh Lãng mới phát hiện, tuy trong miệng hắn gọi sư phụ, nhưng là hắn cũng chưa từng chính thức bái sư, Kỳ Ế chẳng qua là dùng tâm tính chăm sóc hậu bối mới để hắn ở lại lâu như vậy. Hiện tại hắn cũng không có lý do tiếp tục ở lại, nhưng khoảng cách của hắn và y cách xa như vậy, Kỳ Ế như cũ ở vị trí phía trước là người hắn không thể đuổi kịp.

Trở thành y thần. Trở thành y thần thiên giới, có lẽ đến lúc đó sư phụ sẽ sẵn lòng liếc nhìn hắn một cái, dù sao hắn là ở dưới tay sư phụ thành tài…

Tuy hắn là con trai độc nhất y thần thiên giới, nhưng con đường trở thành thần không phải dễ như vậy, bản thân hủ tục thiên giới đứng đầu lục giới, là nơi quy cũ điều lệ nhiều nhất,đối với “thần” có rất nhiều yêu cầu nghiêm khắc. Rời khỏi Kỳ phủ, giẫm châm vào con đường thành thần, đủ loại khảo nghiệm ba hồn bảy vía giống như lăng trì, quả thực là không đem người bức điên liền không bỏ qua, hắn hao tổn thời gian 500 năm, rốt cục tu thành chính quả trở thành y thần mới.

Hội nghị trên mây tứ phong thần cách, Phó Phó Tinh Lãng ngóng trông có thể nhìn thấy sư phụ mà hắn tâm niệm, chẳng qua một tộc Kỳ thị chỉ có lão đại Kỳ Mặc và Kỳ phụ thân Kỳ Vân đế quân

“Đã lâu không gặp, Phó Tinh Lãng, ừm, Phó thần y.” Kỳ Mặc nhìn thấy hắn liền tiến đến cùng hắn chào hỏi.

“Kia….sư phụ….y khỏe không?”

Kỳ Mặc nhíu mày sau đó cười khổ: “Tiểu Ế nó vẫn như cũ.”

Như cũ sao? Cũng tốt…không, làm sao sẽ tốt…ta muốn khiến cho y vui vẻ một chút…

Tính tình của Kỳ Mặc và Phó Phó Tinh Lãng coi như hợp ý, hai thần rất nhanh kết làm bạn tri kỷ tâm đầu hợp ý. Kỳ Mặc cũng nhiều lần mời hắn vào phủ, đang tiếc hồ ly mà Phó Phó Tinh Lãng muốn gặp lại hầu như không thấy, cho dù đụng phải Kỳ Ế cũng chỉ là nhấc mí mắt liếc nhìn hắn một cái liền không hề phản ứng.

“Sư phụ, ta…” Ta thích ngươi.

“Ai là sư phụ ngươi? Ta cũng không có bản lĩnh và phúc phận như vậy làm sư phụ y thần.” Kỳ Ế nhíu mày, rất nhanh lại giống như vừa nghe thấy chuyện cười gì đó cười ra tiếng, sau đó hung hăng trừng mắt Kỳ Mặc liền rời đi không thấy thân ảnh.

Vì cái gì khoảng cách chúng ta vẫn là xa như vậy? Vì cái gì ngươi vẫn là không để cho ta đến gần ngươi, sư phụ của ta.

“Vẫn là như vậy, âm trầm cổ quái.”

“A a, là Phó Phó Tinh Lãng.”

“Phó Phó Tinh Lãng, Phó ca ca, ngươi trở về rồi oai oai oai.”

Mấy đệ muội nhìn thấy hắn, thoáng cái toàn bộ vội chạy tới, quay quanh bên cạnh hắn ngao ngao kêu khóc, móng vuốt hồ ở trên ống quần hắn nắm đến nắm đi.

“Làm sao vậy?” “Nhiệt tình” hoan nghênh như vậy hắn chưa từng dự đoán được.

“Phó ca ca, ngươi trở về theo chúng ta sống đi, Tam ca y thật đáng sợ ta không muốn thử thuốc cho Tam ca ô ô ô…”

Ờ, hóa ra là hoan nghênh hắn trở về làm dược đồng. Chẳng qua, khiến cho hắn nghĩ đến một lý do mới, có thể lại lần nữa tiếp cận Kỳ Ế.

“Phó Phó Tinh Lãng, ngươi là y thần, không phải ta.” Kỳ Ế đối với việc Phó Phó Tinh Lãng đến cửa xông thẳng vào “Thỉnh Ích” dược lư của y, thật sự là phiền không chịu nổi.

“Đó là sư phụ khiêm tốn không khoe khoang, hoặc là ngại vị trí này phiền toái, nếu không như thế nào đến phiên đồ nhi ngồi vị trí này?”

“Vậy cũng là việc không liên quan đến ta.”

“Ta luyện ra dược mới, sư phụ không muốn xem sao?”

“…”

“Phụ thân ta còn truyền cho ta y điển cất giấu kỹ của ông, phía trên có rất nhiều bài thuốc sư phụ ngươi nhất định còn chưa từng thấy, hiện tại có thể theo ngươi đi.”

“…Đừng gọi ta sư phụ, ta cũng không có đồ đệ ngu xuẩn như ngươi.”

“Ta đâu thể giống Mặc huynh, gọi sư phụ là Tiểu Ế sao.”

“Ngươi lớn hơn ta sao?”

“Chỉ là xưng hô, hoặc là tiếp tục để cho ta gọi ngươi là sư phụ.”

“Tùy ngươi, nói nhảm nhiều quá, đem dược lấy ra cho ta nhìn.”

Sư phụ….Tiểu Ế, ta có thể nghĩ, kì thật ngươi không quá chán ghét ta? Đối với ta có hứng thú? Ta còn có thể lại gần hơn chút nữa…gần hơn chút nữa….

“Phó Phó Tinh Lãng, ngươi không cần ở trên người ta lãng phí thời gian.”

“Hửm?”

“Thứ ngươi muốn, ta đã sớm không thể cho ngươi.”

t

Không, không phải không cho được, chỉ là không muốn cho ta mà thôi. Vì cái gì không thể cho ta cơ hội, cũng cho ngươi cơ hội? Nhưng là không quan hệ, chỉ cần ngươi để cho ta tới gần ngươi một chút, luôn sẽ có một ngày, luôn sẽ có một ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.