Hỉ Oa

Chương 18: Chương 18




Tang Thủy Lan đoán đúng hay không không quan trọng, bởi vì buổi sáng đó sau khi hai người dậy, Nghê Thần đã tuyên bố với cả nhà mối quan hệ của hai người, cái gọi là "hướng cả nhà tuyên bố" thực ra là nói cho một mình bác Lý nghe.

Tuy rằng bác Lý sống chết không nhận mình là cơ sở ngầm ông nội Nghê để lại, nhưng ai trong nhà cũng hiểu được, chỉ cần trong nhà có chuyện gì bác Lý chắc chắn sẽ thông báo cho ông chủ. Tang Thủy Lan trên danh nghĩa là đầu bếp của Nghê gia, nhưng mọi người từ lâu đã coi cô như người trong nhà, ông nội Nghê cùng Lý quản gia sớm đối với cô hoàn toàn vừa ý, chỉ là Nghê Thần không nhắc tới, bọn họ là trưởng bối cũng chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

Hiện giờ hai người trẻ đã khẳng định thừa nhận ý tứ lẫn nhau, Lý quản gia đương nhiên không quên thông báo với các thành viên trong Nghê Gia tin tức này.

"Sớm một chút thừa nhận tình cảm của mình không phải tốt hơn sao, thật không hiểu nổi chị vì sao rõ ràng là thích còn giả bộ rụt rè, cố ý giả ngu, cử chỉ khó hiểu."

Khi Hỉ Oa biết được ruốt cuộc cha tương lai của nó đã thu phục được mẹ tương lai của nó thì vô cùng vui vẻ, khoa chân múa tay vui sướng, hưng phấn không ngừng bám lấy Tang Thủy Lan, khiến cô tức đến nghiến răng dậm châm.

"Xú Hỉ Oa! Em tốt nhất khách khí với chị một chút, chọc giận chị, cẩn thận chị sẽ không sinh em ra..."

Nó cười hì hì, "Hi hi, chị muốn nhanh chóng trở thành mẹ em như vậy sao?"

"Em, bại hoại...."

Đồng thời với tiếng gầm của cô, cánh cửa bị đẩy ra, Nghê Thần vừa vặn bước vào, cô không kịp che dấu, cái bộ dáng giương nanh múa vuốt kia rơi vào tầm mắt anh.

Cô nhìn thấy trong ánh mắt anh có vài phần cười xấu xa.

"Em không phải lại định nói, em đang lẩm bẩm luyện kỹ năng nói chứ?"

Tang Thủy Lan trợn mắt há mồm, biểu tình giống như vừa nuốt phải con ruồi.

Nghê Thần nhìn xung quanh căn phòng, cuối cùng ngồi xuống trước mặt cô, bộ dáng như nói rõ dù thế nào cũng phải nghe cô nói cho rõ ràng.

Tang Thủy Lan khẩn trương nhìn Hỉ Oa đang ngồi cách đó không xa, đáy lòng do dự không biết có nên nói cho anh biết bí mật của cô không. Tuy cô rất muốn đem điều bí mật này giấu kín cả đời, nhưng nếu quả thực sẽ cùng anh cả đời sống bên nhau, dị năng của cô sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Thấy cô đứng im không nói gì, anh cười nói: "Phòng này trừ em và anh ra, có phải còn có người thứ ba không? Hoặc là nói... không phải là "người"?"

Nghe anh một mạch nói ra chân tướng, Tang Thủy Lan cùng Hỉ Oa vô cùng kinh ngạc bốn mắt nhìn nhau, đều bị câu nói như chắc chắn của anh khiến cho hoảng sợ.

"Anh..." Cô chần chờ mở miệng, "Anh có tin trên đời này có quỷ không?"

Im lặng một lúc lâu Nghê Thần gật đầu. Anh cũng không phải người theo thuyết vô thần, từ năm đó, khi mẹ anh nhận chiếc khuyên tai kia, dặn anh luôn mang nó theo bên người anh cũng đại khái biết trên đời này còn có sự tồn tại của một không gian song song khác.

"Vậy... nếu em nói, em có thể nhìn thấy những điều mà người thường không thể thấy như âm hồn chẳng hạn, anh... anh có coi em như quái vật, sau này sẽ không để ý em nữa?"

Nghê Thần nhẹ nhàng nhướng mày, giống như hứng thú với những gì cô sẽ nói tiếp sau.

Tang Thủy Lan nhìn qua Hỉ Oa, thấy nó gật đầu cổ vũ, cô nhăn nhó một lúc mới đem mọi chuyện ra nói cho Nghê Thần nghe.

Sau khi cô nói ra toàn bộ sự việc, anh run sợ hồi lâu, tâm tình trở nên trầm lặng. Không biết qua bao lâu, anh mới chậm rãi ngẩng đầu nói: "Nói cách khác, lúc trước em xuất hiện ở quán cafe thổ lộ với anh, là cố ý giữ chân anh lại, không để anh gặp phải tai nạn thang máy kia?"

Cô gật đầu.

"Khi anh bị bệnh, em giả vờ bị mộng du chạy đến phòng anh..." Anh ngừng một chút, "Là vì có sắc quỷ bám theo anh?"

Cô lại gật đầu.

"Mà người nói cho em những chuyện này, là... con anh?"

"Là con tương lai của anh."

"Như vậy..." Anh hoài nghi nhìn khắp căn phòng, "Hiện giờ nó ở đâu?"

Tang Thủy Lan nhìn về phía Hỉ Oa, chỉ thấy lúc này khuôn mặt của Hỉ Oa có chút kích động.

Người quỷ khác biệt, nó theo Nghê Thần từ khi anh chín tuổi đến bây giờ, ngày ngày ngóng trông anh trưởng thành, kết hôn, sinh con, nhưng người được bảo hộ này lại không hề biết đến sự tồn tại của nó...

Giờ phút này, nhìn thấy cha tương lai hai mắt chăm chú tìm mình trong chăn phòng, Hỉ Oa khó tránh trong ánh mắt dâng lên chút lệ.

Tang Thủy Lan thấy thế, kéo tay Nghê Thần miêu tả ngũ quan của Hỉ Oa.

"Nó có khuôn mặt rất tròn, đôi mắt to, làn da trắng sáng, trên người có mặc áo yếm màu đỏ, còn buộc một chỏm tóc trên đầu... Vóc dáng chỉ cao thế này thôi, nhưng mông lại tròn lẳn, đáng yêu, người khác nhìn thấy đều muốn véo một cái..."

Hỉ Oa chu miệng, hai tay lập tức che đi mông mình, hướng Tang Thủy Lan làm mặt quỷ.

Nghê Thần nghe Tang Thủy Lan miêu tả, trong đầu anh dần dựng lên hình ảnh của đứa con hơn mười năm nay luôn theo bảo hộ mình, cảm giác thật sự rất kỳ diệu.

"Nó có gì muốn nói với anh không?"

Tang Thủy Lan nhìn về phía Hỉ Oa, nghe thấy tiểu tử kia chúm chím miệng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Cô cười, ghé vào tai anh nói: "Nó gọi anh là Cha."

Nghê Thần ngẩn ra một lúc sau lại hỏi: "Vậy nó có nói mẹ tương lai của nó có phải em không?"

Cô đỏ mặt nhìn anh, "Chuyện này... chuyện này nó cũng ko biết."

Hỉ Oa vội nói: "Con biết con biết, chị chính là mẹ em mà."

"Không được nói hươu nói vượn!" Cô mắng khẽ.

Hỉ Oa bĩu môi: "Em có nói gì sai đâu, chẳng lẽ chị không muốn trở thành mẹ em sao?"

Thấy Tang Thủy Lan mặt càng ngày càng hồng dù không nghe được đứa con tương lai đang nói gì Nghê Thần cũng đoán được đến bảy tám phần.

Anh khẽ cười vươn tay kéo cô vào lòng, cười nói: "Anh đột nhiên rất muốn nhanh một chút nhìn thấy con chúng ta... Thủy Lan, hai chúng ta cố gắng một chút nhanh chóng sinh nó ra đi."

"Việc này không phải là chuyện hôm nay cố mai có thể sinh được ngay... ah, em còn phải chuẩn bị nấu cơm, anh buông em ra..."

Hỉ Oa vội lấy tay che mắt, vừa cười vừa nói: "Cho dù hai người muốn nhanh chóng sinh con ra, loại chuyện này cũng không nên làm trước mặt trẻ nhỏ chứ..."

---

"Nói cách khác, cậu thật sự cùng tiểu Lan Lan chính thức bên nhau?"

Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam trong tình huống ngoài ý muốn mà biết được bạn thân của mình đang yêu.

Một hôm đêm đã khuya, Sở Bác Nam đột nhiên nhớ ra có chuyện cần bàn bạc với Nghê Thần, không để ý thời gian mà gọi điện thoại đến số di động của Nghê Thần.

Kết quả khi điện thoại thông, người nhận điện thoại lại không phải là bạn tốt mấy chục năm của anh, mà là Tang Thủy Lan bị Nghê Thần bắt nghe điện thoại giúp.

Sở Bác Nam lập tức kêu lên trong điện thoại, vì từ trước đến nay, anh đều biết Nghê Thần tuyệt đối không để người khác tùy tiện động vào điện thoại của mình, huống chi, lúc đó là hai giờ sáng.

Sau khi cúp điện thoại, Sở Bác Nam lập tức trở thành bà tám đem tin tức này báo cho Kiều Dĩ Thâm, không chỉ thuật lại còn thêm mắm muối, gia tăng tình tiết cho nồng đậm. Thế nên, ngay hôm sau, Nghê Thần đã được hai người bạn triệu tập đếp club, nhưng Nghê Thần từ lúc đến đều thảnh thơi ném phi tiêu, không để ý đến thẩm vấn của hai người kia.

Đến lần phi thứ sáu trúng hồng tâm, anh mới xoa xoa tay tìm chỗ ngồi xuống, cầm ly rượu nhấm nháp chất lỏng bên trong.

"Này, cậu nói thật xem, cậu với tiểu Lan Lan có phải đang yêu nhau không? Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cậu yêu thì yêu không được lừa bọn tớ."

Nghê Thần lười biếng liếc Sở Bác Nam một cái: "Cậu không phải không biết chuyện sao, vậy mà lại có thể miêu tả cụ thể tình huống lúc đó, mình thật sự hoài nghi cậu liệu có gắn máy quay trong phòng mình hay không, nếu không làm sao cậu có thể kể tỉ mỉ như vậy được."

Sở Bác Nam cười hắc hắc, "Tùy tiện xâm phạm đời tư của người khác là vi phạm đạo đức, A Thần cậu không cần đa nghi, tớ chỉ là quan tâm bạn bè thôi."

Nghê Thần hừ một tiếng, tiếp tục uống rượu.

Anh và Tang Thủy Lan có tình cảm hay không không liên quan đến người ngoài, còn bí mật đôi mắt âm dương của cô, anh nhất định sẽ giúp cô giấu kỹ.

Anh hiện giờ rất vui vẻ, vì Tang Thủy Lan đã nói với anh mọi chuyện, cô đã không còn tâm lý đề phòng với anh nữa, anh thích cô hoàn toàn tin tưởng anh như vậy, anh càng cảm thấy tuyệt vời hơn khi cô nói với anh - anh sẽ có một đứa con, mà đứa trẻ này sau khi sinh ra sẽ trở thành phúc tinh của anh.

Nghê Thần không tự giác chạm lên chiếc khuyên tai màu đỏ, khóe miệng khẽ nhếch đến anh cũng không phát hiện mình cười hạnh phúc thế nào.

Lúc này, cửa phòng bị mở ra, xuất hiện trước mặt bọn họ là Tống Dao Dao quần áo hoa lệ. Trước khi tới đây, cô đã gọi điện nói chuyện với Sở Bác Nam, đương nhiên tên bà tám kia không quên kể chuyện hành vi tình ái Nghê Thần cùng Tang Thủy Lan cho cô nghe, cô tức giận ngắt điện thoại vội đi tới đây. Từ sau khi vì Tang Thủy Lan mà mang bực tức rời khỏi Nghê gia, đã lâu cô không gặp Nghê Thần.

Cô là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, trên mọi phương diện từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cô muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vậy mà Nghê Thần lại đối với cô chưa từng rung động. Lúc trước cô thực sự tức giận, bởi vì cô không nghĩ tới Nghê Thần vì một người con gái khác lại coi thường cảm nhận của cô, cô vốn muốn chờ Nghê Thần nói xin lỗi, kết quả, Nghê Thần gọi điện đến lại là vì muốn cô bán lại căn nhà cho Tang Thủy Lan.

Cô thực sự phát hỏa, trong điện thoại mắng Nghê Thần một trận, nhưng Nghê Thần cũng không để ý cô, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Nếu em nhất định như vậy, đừng trách anh không nể giao tình bao nhiêu năm giữa chúng ta."

Khi đó, cô bị giọng nói lạnh lùng của anh dọa sợ, từ nhỏ đến lớn, cô hiểu rõ, Nghê Thần là người như thế nào --

Bề ngoài tao nhã, nhưng nội tâm lãnh khốc. Người như vậy một khi cáu giận, thủ đoạn sẽ rất tàn nhẫn.

Cô không dám vượt qua giới hạn của anh, cho nên chỉ có thể ôm hận không cam lòng không làm khó Tang Thủy Lan.

Nhưng cô ngàn lần không nghĩ tới, mới qua vài ngày, Sở Bác Nam đã nói với cô Nghê Thần và Tang Thủy Lan đang yêu nhau. Biết bọn họ đều đang ở câu lạc bộ, cô lấy hết dũng khí tìm tới nơi, bước vào cửa thấy Nghê Thần ung dung ngồi bắt chéo chân, yên lặng một góc, bao nhiêu lời chất vấn đều như nghẹn lại trong cổ họng.

"Dao Dao? Sao em lại tới đây?"

Kiều Dĩ Thâm thực sự kinh ngạc, chỉ có Sở Bác Nam là đoán được cô sẽ tới.

Nghê Thần nhìn cô, mỉm cười cũng không nói gì.

Không để ý tới câu hỏi của Kiều Dĩ Thâm, Tống Dao Dao đi đến trước mặt Nghê Thần, do dự một lúc rốt cuộc mở miệng: "Anh thật sự cùng Tang Thủy Lan yêu nhau?"

"Chú ý đến thái độ của em đi, anh không phải tội phạm chịu thẩm vấn, hơn nữa anh cũng không muốn bạn gái của anh bị người khác nói đến bằng giọng đó."

"Bạn gái anh?" Cô bất mãn cười khẩy, "Ánh mắt của anh sao lại tệ như vậy rồi? Có thể đem một kẻ quê mùa như vậy để vào trong mắt? A Thần, chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, anh vì cô ta một lần lại một lần không để ý đến cảm nhận của em, rốt cuộc anh coi em là gì hả?"

"Bạn bè."

"Nhưng em không muốn chỉ là bạn của anh."

"Dao Dao, em bình tĩnh đã." Thấy không khí căng thẳng, Sở Bác Nam nhỏ giọng khuyên can.

Tống Dao Dao vẫn kích động, hét lên với Nghê Thần,"Anh muốn em phải bình tĩnh thế nào? Chúng ta đã chơi với nhau bao nhiêu năm, ai cũng biết em thích anh. Em luôn cho rằng chúng ta sẽ là một đôi, vậy mà anh vì cô ta hết lần này đến lần khác tổn thương em..."

"Em xem lại cho anh, từ trước đến giờ anh đã làm gì tổn thương em, nếu em nhất định gắn cho anh cái tội đó, thì em quá đáng rồi đó."

"A Thần, trước kia anh không đối xử với em như vậy, anh đã thay đổi rồi."

"Anh không thay đổi, thay đổi chính là em, bời vì từ trước tới nay, anh chưa bao giờ thừa nhận em là bạn gái anh."

Những lời này rất có trọng lực, đả kích hoàn toàn tâm trạng của Tống Dao Dao, đối mặt với bộ dạng hờ hững của Nghê Thần, cô tức giận hét lên: "Anh biết rõ em thích anh!"

"Em cũng biết rõ, anh không thích em."

"Anh...."

Nghê Thần liếc nhìn cô một cái, "Em đừng ở đây hét lên nữa, anh không muốn cãi nhau với em, lại càng không muốn vì em mà làm hỏng tâm trạng của anh." Anh nâng ly nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói tiếp: "Nếu em còn lý trí, ngồi xuống chúng ta cùng uống một ly, còn nếu em vẫn muốn tiếp tục tức giận, anh chỉ có thể mời em ra khỏi đây."

Tống Dao Dao giận run người, trước ánh mắt của hai người kia, xoay người bước đi.

Đi tới cửa, Nghê Thần gọi cô lại, cô xoay người, ánh mắt đầy chờ mong.

"Chúng ta quen nhau đã mười mấy năm, em hẳn là hiểu tính anh, anh không những không công bằng, mà còn rất ghét người quan trọng với anh bị tổn thương, nếu em không muốn chọc tức anh, thì đừng làm điều gì dại dột." Lại nhấp một ngụm rượu rồi chậm rãi nói: "Anh nói hết rồi, em có thể đi."

Sau khi Tống Dao Dao đi một lúc, Sở Bác Nam mới hỏi nhỏ: "A Thần, cậu tuyệt tình với Dao Dao như vậy sao?"

Nghê Thần cười cười, "Nếu tớ không đối xử với cô ấy dứt khoát như vậy sao có thể chặt đứt tâm tư của cô ấy?"

"Nhưng cho tới giờ cậu cũng chưa từng thích cô ấy sao?"

"Nếu thích, thì mười mấy năm trước đã thích rồi."

"Vậy thì sao cậu không sớm nói với cô ấy đi?"

"Tớ đã nói rồi, là cô ấy cố tình không hiểu."

"Haizz, hỏi thế gian tình ái là chi...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.