Hỉ Doanh Môn

Chương 187: Chương 187: Tan vỡ (hai)




Editor: Lovenoo1510

Cung Viễn Trật thật dễ dàng bắt được bà mai ở cửa Thùy Hoa, hắn sai hai thô sử (Không thấy rõ) đồng loạt xông lên, đè bà mai xuống, từ trước ngực to mập của bà ta tìm ra canh thiếp của Cung Nghiên Bích, không để ý đến việc bà ta la to, đã đẩy bà ta ra ngoài, phân phó người khác cổng: “Từ nay về sau không cho phép để những người không đứng đắn này vào cửa! Phu nhân nơi đó muốn làm cái gì, trước tới báo ta!” Bệnh của Cung Nhị phu nhân không chuyển biến tốt, vì không thể để trong nhà xuất hiện loại sự tình này nữa, hắn không thể không quản lý gia đình, học lý trong khoảng thời gian này đoán chừng cũng không thể đi được.

Bà mai bị cự tuyệt tống ra cửa, còn bị người gác cổng sờ soạn ở trước ngực và mông hai cái, nghĩ tới bạc ở trong tay nháy mắt thả trôi sông, còn bị khó chịu lớn như vậy, không khỏi ghi hận trong lòng. Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười lạnh một tiếng, tiện tay gọi chiếc kiệu nhỏ tới, hướng về Tổng phủ mà đi.

Chu di nương đang dụ dỗ Cung Nghiên Bích, chợt nghe nói Cung Viễn Trật đã lấy canh thiếp trở về, trong nội tâm mừng thầm, ngẩng đầu lên hướng về phía Cung Viễn Trật hô một tiếng: “Nhị công tử…….” Nước mắt rơi như mưa. Cung Viễn Trật thấy bà ta khóc đến đáng thương, càng thêm đau lòng, liền đem chuyện đã xảy ra nói rõ một lần, Chu di nương nghe xong trợn mắt há mồm, không để ý tới bộ dáng rơi lệ đến đáng thương, than nhẹ một tiếng, nói: “Muốn chuyện xấu! Thì loại người Tam giáo cửu lưu, là không thể đắc tội được nhất. Ngài vác gậy đoạt lại, bà mai này nhất định là ghi hận ở trong lòng, khẳng định sẽ làm hỏng danh tiếng nhà chúng ta, bình thường phải trấn an mới đúng.”

(Tam giáo cửu lưu: Đủ loại hạng người)

Lời còn chưa dứt, Cung Nghiên Bích đã lớn tiếng khóc, “Ta không sống được nữa rồi!”

“Vậy ta nhanh chóng cho người đuổi theo?” Lần đầu tiên Cung Viễn Trật xử lý loại chuyện như vậy, còn tưởng rằng mình xử lý rất kiên quyết, nghe bà ta vừa nói thế, mới sợ đến mức xuất mồ hôi lạnh khắp người.

Chu di nương tính toán canh giờ một chút, từ cửa Thùy Hoa tới đây thời gian ước chừng cũng một ly trà, người đã sớm đi xa, tùy tiền ẩn núp ở xó xỉnh nào đó, làm sao có thể tìm được, không khỏi đau buồn: “Chỉ sợ người đã đi xa rồi, giờ này quan trọng nhất là nghĩ cách trấn an Phương gia” đáng hận là bà ta chỉ là loại thân phận này, không thể ra cửa, không thể chủ động giao thiệp cùng với người, bó tay bó chân, thật sự đáng hận. “Ta đi gặp Hòa đại ca đại tẩu nghĩ cách.” Người đầu tiên Cung Viễn Trật nghĩ đến là Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ, vừa mới xoay người, Cung Viễn Khoa đã tới, ủ rũ cúi đầu nói: “Đại ca và đại tẩu đã đi nông thôn từ sáng sớm, sẩm tối ngày mai mới trở về. Dù lúc này phái người đi mời, thì sớm nhất cũng phải giờ ngọ ngày mai cũng mới có thể trở về. Huống chi, có người biết thôn trang hồi môn của đại tẩu ở nơi nào đâu.”

Chu di nương ôm Cung Nghiên Bích nhỏ giọng khóc thút thít: “Số Nhị tiểu thư thật khổ, nếu như người có chuyện bất trắc, di nương và người cùng đi là được.” Lúc này bà ta chỉ có thể ở trước mặt Cung Viễn Trật khóc lóc, cũng không có biện pháp gì. Nếu Cung Viên Hòa và Minh Phỉ ở đây, thì vẫn có thể tìm hai người họ đi Phương gia chu toàn, chỉ cần nói có bà điên lắm mồm, có lẽ người ta sẽ không so đo. Nhưng người đều không có ở đây, cũng chỉ có thể chịu khổ.

Cung Viễn Trật thở dài: “Ta cho người đi hỏi thăm tin tức, rồi tự mình hẹn Phương Thất công tử một chút ra nói chuyện, hắn là người đôn hậu, chỉ cần biết thật ra là do phu nhân bị bệnh nên hồ đồ, thì tất nhiên sẽ không so đo.” Ba mẫu tử di nương đem một tia hy vọng đặt trên người hắn, đỏ mắt chờ mong hắn chu toàn không đề cập tới. Thấy Cung Viễn Trật đi xa, Cung Nghiên Bích ôm cổ Chu di nương khóc ròng nói, “Di nương, ta không cam lòng. Tại sao con gái của bà ta là trời cao trăng sáng, còn ta lại là nước bùn dưới đất, ai cũng có thể đạp đá mấy cái chứ?”

Mặt Chu di nương âm trầm nói: “Người yên tâm, bất luận như thế nào, ta nhất định phải giúp ngươi đòi lại cái công đạo này!” Cung Viễn Trật thu thập thỏa đáng, cũng không đi An Nhàn đường chào hỏi, chỉ gọi Cung Tịnh Kỳ tới: “Nương càng ngày càng không phân rõ nặng nhẹ, thời điểm này còn gây ra cái tai họa loại này nữa, đối với ngươi nửa điểm cũng không có lợi. Ta đã nhanh chóng đem chuyện này xử lý, ngươi ở nhà coi chừng nương cho tốt, chớ để gây thêm chuyện rối loạn nào nữa, không cần gọi nương ra cửa, gọi người loạn vào nhà.”

Cung Tịnh Kỳ do dự một chút: “Nương không nghe lời ta thì làm thế nào?”

Cung Viễn Trật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nương bệnh rồi! Nơi nào hiểu được những thứ này? Không nhốt nương lại, chỉ sợ truyền ra những tin đồn đến tai Tô gia, đến lúc đó ngươi phải làm sao?”

Cung Tĩnh Kỳ rùng mình một cái: “Ta khóa cổng khóa sân An Nhàn đường lại được chứ?” Suy nghĩ một chút lại lắc đầu: “Không được, không được, nương mà khóc rống lên ta cũng không chống đỡ được, bệnh của nương, không bằng ta đem thuốc an thần lần trước phối cho nương uống vào, để cho bà có cảm giác buồn ngủ chắc cũng được chứ?”

Cung Viễn Trật do dự một chút, đi lại vài bước, cuối cùng quyết định, “Được! Cứ làm như thế đi! Ta trở lại sẽ viết thư cho phụ thân, nói bệnh tình của nương đã rất nặng, không thể giữ chức đương gia được nữa rồi.” Chuyện lần này do bà gây khó dễ, làm xảy ra chuyện lớn rồi.

Cung Nhị phu nhân không chịu thừa nhận mình có bệnh, thống hận uống thuốc, vì vậy Cung Tĩnh Kỳ cho bà uống thuốc an thần, không thể không nghĩ đến trên đồ ăn. Tự tay nấu một chén canh khổ qua, trong đó thả lượng thuốc an thần gấp hai lần, bưng tới cho Cung Nhị phu nhân, dụ dỗ bà dùng. Một lát sau Cung Nhị phu nhân liền cảm thấy mơ màng muốn ngủ, nghiêng người ở trên giường La hán, ngủ như chết.

Cung Viễn Trật dẫn theo gã sai vặt tùy thân tới tìm Phương Thất. Hắn không dám đến thẳng Phương gia, nghĩ tới Phương Thất thường xuyên ở Túy Lung Linh, liền tới Túy Lung Linh, quả nhiên từ xa đã nhìn thấy Phương Thất và mấy người thợ nấu rượu đang nói chuyện, vẻ mặt như rất vui vẻ, hòa khí. Dáng vẻ như của người không biết chuyện gì cả, hắn không khỏi thở dài nhẹ nhõm, tìm gã sai vặt mời Phương Thất tới đây nói chuyện.

Thấy Phương Thất cười đến ôn hòa xấu hổ đi về phía mình, cả người Cung Viễn Trật hoàn toàn buông lỏng, nhất định có thể thông cảm nỗi khổ tâm của nhà mình chứ? Hắn cũng không dám gọn gàng dứt khoát nói sự việc rõ ràng, chỉ có thể nói đông một chút tây một chút, tính tình Phương Thất rất tốt, vẫn cười cùng với hắn nói chuyện phiếm, cho đến khi có một người ăn mặc như gia đinh đến tìm Phương Thất, vừa nhìn thấy Cung Viễn Trật, mặt liền trầm xuống, gọi Phương Thất ra nhỏ giọng nói mấy câu, mặt Phương Thất lập tức âm trầm.

Lúc này Cung Viễn Trật mới giật mình không thôi, vội vàng đứng dậy, Phương Thất đã đi tới, trầm mặt nói: “Phương gia chúng ta chính là người làm ăn buôn bán, không xứng với người trong phủ quan. Trong nhà ta đã sai người đi lấy lại thiếp canh của ta, Cung nhị công tử cũng không cần cảm thấy khó xử!”

Cung Viễn Trật bị sợ đến khoát tay lia lịa, không ngừng bày tỏ áy náy và bất đắc dĩ, hy vọng Phương Thất đại độ thông cảm. Phương Thất cười lạnh nói: “Vốn là ta si tâm vọng tưởng, với cao. Sớm kết thúc, sẽ tránh khỏi làm trễ nải tiến trình tiểu thư quý phủ.” Không muốn nói chuyện cùng hắn, nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi.

Cung Viễn Trật ủ rũ cúi đầu về nhà, Chu di nương canh giữ ở cửa Thùy Hoa, vừa nhìn thấy hắn vào cửa liền nghênh đón hắn với cõi lòng đầy mong đợi. Cung Viễn Trật nhìn ánh mắt Chu di nương đầy mong đợi nhìn mình, thì vẻ mặt gần như muốn khóc đến đáng thương, chỉ cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, than thở lắc đầu một cái, “Chỉ sợ người Phương gia chút nữa sẽ tới.”

Sắc mặt Chu di nương trắng bệch, lảo đảo muốn ngã, kêu rên một tiếng, “Nhị tiểu thư của ta thật đáng thương.” Bảy phần thật ba phần giả ở trước mặt Cung Viễn Trật hôn mê bất tỉnh.

Nơi này còn chưa chuẩn bị xong, Phương gia đã phái bà mai Đinh trước kia đến cầu hôn tới cửa, buộc thu hồi canh thiếp của Phương Thất, lúc này Cung Viễn Trật mới biết được thiếp canh của Phương Thất đã bị Cung Nhị phu nhân xé, không khỏi vừa vội vừa thẹn, hận không thể đụng đầu chết ở cửa chính.

Mặc kệ hắn gấp gáp như thế nào, chuyện này chung quy vẫn phải giải quyết, hắn chỉ có thể nói dối trong khoảng thời gian ngắn không tìm thấy, đợi đến khi tìm sẽ đưa trở lại cho người Phương gia, cố gắng kéo dài để chờ tới khi Cung Viễn Hòa về rồi hẵng nói.

“Đây là cái đạo lí gì? Đã không chịu gả con gái đi, lại cố chấp giữ canh thiếp của người ta không trả, đây thật là lần đầu tiên mới nghe thấy.” Bà mối Đinh cười lạnh, hai chân bắt tréo ngồi ở cửa lớn chi thứ hai của Cung gia, không đưa sẽ không đi.

Cung Viễn Trật đã dùng cả sọt lời ngon ngọt, chỉ trời chỉ đất, thề thốt, lại nhét bạc bồi lễ.

Bà mối Đinh mới nói: “Nhị công tử, thấy ngươi lương thiện đáng thương. Nên ta tạm thời tin ngươi một lần, chậm nhất cũng không quá chiều mai, nếu không thấy canh thiếp của Thất công tử chúng ta, thì đừng trách chính ta không cho các ngươi thể diện! Phương gia tuy là tiểu dân nhỏ mới lên, nhưng cũng nộp thuế đầy đủ, là gia đình trong sạch sống đạp đất đầu đội trời, không thể để cho người ngạo mạn vũ nhục như thế!”

Cung Nghiên Bích nghe vậy, lại náo loạn đòi treo cổ trên cây, một đêm này, chi thứ hai của Cung gia trôi qua trong gió lạnh bi thảm. Mẹ con Chu di nương ba người không cần phải nói, Cung viễn Trật lo lắng trầm trọng, Cung Tĩnh Kỳ lại lo lắng chuyện này bị truyền đi, Tô gia sẽ không buông tha, vừa nóng vừa giận, cả đêm cũng không ngủ, chỉ có duy nhất Cung Nhị phu nhân uống thuốc an thần là ngủ say xưa, còn có người không ai trông nom, tự do tự tại chạy chơi đùa một ngày Cung Viễn Quý.

Ngày hôm sau, Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa ăn điểm tâm, rồi rảnh rỗi đi một vòng trong vườn gần đấy, tính canh giờ không sai biệt lắm, sắp xếp đào, dưa hấu, đậu cove, cà mới hái, trứng gà vào xe, sau khi từ biệt Kiều Đào, thì chậm rãi hướng Thủy Thành phủ đi.

Đến Thủy Thành phủ, cũng không vội về nhà, trước tiên đưa Minh Bội và Thái Quang Hoa về Thái gia, đem dưa hấu và trái cây vật phẩm chia cho Thái gia một phần ba, lại ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm một hồi, đang muốn ở lại ăn cơm thì Cung Viễn Khoa hỏi thăm được tin tức đã tự mình đuổi tới cửa.

Cung Viễn Hòa cũng không trì hoãn, lập tức phân phó Minh Phỉ mau về nhà, còn chính hắn cùng Cung Viễn Khoa đi tìm Phương Thất thuyết phục.

Minh Phỉ trở về nhà, trước đi rửa mặt thay quần áo, thuận tiện nghe Đan Hà và Kim Trâm nói qua việc trong nhà một lần nữa, thăm dò rõ tình hình, mới sai người cầm dưa ngon và trái cây đi sát vách. Cung Viễn Trật mặt ủ mày chau đón Minh Phỉ, than thở cả ngày: “Đều là do ta không có kinh nghiệm cư xử, đợi đến lúc nghe di nương nhắc nhở, đã quá muộn, con ngựa này trái lại cũng không thể thành, nhưng Phương gia nhất định cũng thất bại. Ta cũng không biết nương ta sao lại trở nên không có đạo lý, nhẫn tâm như vậy nữa.” Trong lời nói, có ảo não và oán giận đối với Cung Nhị phu nhân không nói ra lời.

Minh Phỉ nhẹ nhàng an ủi hắn: “Nhị thúc không nên tự trách, đây cũng không phải là lỗi của ngươi, ngươi đã cố hết sức, di nương và nhị muội tất nhiên sẽ không trách ngươi. Thẩm nương là bị bệnh nên hồ đồ, đợi ta đến khuyên nàng một chút sẽ tốt lên thôi.”

Mặt Cung Viễn Trật hơi đỏ, nói: “Nương không thoải mái, đã đi ngủ rồi.”

Minh Phỉ thấy vẻ mặt của hắn trong lòng biết có khác thường, cũng thuận theo bỏ qua, “Vậy thì ta không đi quấy rầy nữa. Trước đi xem Nhị muội một chút.”

Nửa đường nàng bị Cung Tịnh Kỳ ngăn lại, vô cùng lo lắng: “Tẩu tẩu, chuyện này sẽ không truyền tới Tô gia chứ?”

Minh Phỉ cầm tay nàng ta: “Không phải sợ, không phải ca ca ngươi đã đi tìm Phương gia rồi sao? Chỉ cần nhà hắn không ầm ĩ, thì mọi chuyện sẽ vô sự.”

Trên cổ Cung Nghiên Bích có vết tím bầm ứ đọng thật dài, đang nằm ở trên giường rơi lệ, thoáng thấy Cung Tịnh Kỳ đi vào, liền nhắm mắt giả bộ ngủ, không nói một lời, tức giận tới mức tay chân đều run lên.

Chu di nương che dấu không tồi, trừ rơi lệ uất ức ra, thì cũng không nói gì làm gì quá giới hạn cũng không làm vẻ mặt khó coi gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.