Hỉ Doanh Môn

Chương 98: Chương 98: Sinh nở




Thủy Thành Phủ nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thật sự muốn nghe chút chuyện gì đó, cũng rất dễ dàng. Rất nhanh Minh Phỉ liền biết tại sao Cung gia và Viên gia lại thành ra như vậy.

Kể từ sau khi Cung Viễn Hòa xuôi gió xuôi nước thi đậu thứ cát sĩ, cái tiếng xấu trêu hoa ghẹo nguyệt kia của hắn đã danh vọng thành rồng được lão cha nhà mình bình định thành trẻ người non dạ, thỉnh thoảng hồ đồ, được giáo dục nhiều từ nay về sau thành thanh niên tiền đồ sáng sủa tốt đẹp. Cộng thêm gia tài bạc vạn, lại là trưởng tôn chánh phòng Cung gia, không có huynh đệ tỷ muội, không có bà bà chính thức, quả thật là thí sinh nữ tế kim quang lấp lánh.

Cung Trung Tố một lòng một dạ muốn vì hắn lựa chọn kỹ càng một cô nương danh môn vọng tộc làm thê tử, tất nhiên người dân trong vùng muốn bò lên không ít, nhưng cũng có người lo lắng Cung Nhị phu nhân quá lợi hại, những thế gia đại tộc chân chính kia, vẫn còn chưa xem trọng nhà ông ta. Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta nghĩ tới nhà Viên Hàn Lâm.

Hàn Lâm thanh quý (công minh liêm khiết), cái thanh này, thật ra thì có chút ý tứ nghèo nàn ở bên trong, quý, tất nhiên không phải là Hàn Lâm không vào nội các, nhưng có thể đi vào Nội Các Hàn Lâm lại có mấy người? Nhưng tốt xấu gì cũng mang danh tiếng. Nhân đinh (nhân khẩu) Viên gia đơn bạc, chỉ có hai nam một nữ, đại nhi tử thành thân không bao lâu liền chết trẻ, chỉ lưu lại một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, tiểu nhi tử không có tài danh công danh lại không thuận, trong ba tôn tử, hai đứa lớn một làm chức quan nhỏ ở kinh thành, một làm tiểu huyện lệnh ở nơi xa xôi, còn lại tôn tử thứ ba, tuy có tài danh nhưng cũng nổi danh là một ma bệnh.

Sau khi Viên lão gia tử về hưu, gia đạo kém xa ngày trước, không nói cái gì khác, tam tôn tử có tài danh kia của ông ta, thuốc bổ dùng mỗi ngày phải tiêu rất nhiều ngân lượng, nhìn lại những thứ giấy bút hắn dùng để vẽ tranh kia một chút lại càng thêm hao tốn không ít. Nhưng nhà bọn họ thích nhất chính là đốt bạc làm chuyện phong nhã, cứ như vậy thì có thể càng nghèo rớt mồng tơi rồi.

Viên gia sĩ diện nhưng không có lớp vải lót bên trong chống đỡ, Cung gia có lớp vải lót bên trong nhưng không có mặt mũi, Cung Trung Tố liền nghĩ, nếu có thể kết thân với một gia đình như vậy, theo như nhu cầu, chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao? Cung Trung Tố lập tức tìm người quen biết đi thăm dò ý tứ của Viên gia, kết quả Viên gia thật đúng là cảm thấy Cung Viễn Hòa không tệ. Cho rằng Cung Viễn Hòa trừ chuyện kia ra lại không có những tin đồn khó nghe khác truyền ra, trong nhà cũng không có thông phòng vân vân, nam tử phong lưu như thế nào, chỉ cần biết sai liền đổi là được, chủ yếu nhất vẫn là cách đối nhân xử thế và tiền đồ.

Nhưng mặc dù Viên gia có chút ý này ở bên trong, lại không tùy tiện nói trắng ra, chỉ nói đứa nhỏ còn nhỏ, còn chưa có định tính, cần qua một thời gian rồi hãy nói, thật ra cũng chính là ý tứ muốn quan sát cân nhắc. Nhưng thầm nói hai nhà cũng nên tăng cường lui tới.

Lẽ ra một mối hôn sự như vậy đối với hai nhà mà nói, đều vô cùng thích hợp chỉ có điều phải nổ lực duy trì thúc đẩy. Minh Phỉ nhìn tình hình giữa hai tỷ muội Cung Tịnh Du và Viên Mai Nhi kia, hình như cũng vui mừng hơn nữa, nhưng hành động đâm ngang ra cái gai Cung Nghiên Bích này liền ý vị sâu xa.

Đừng bảo là Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa không có gì, cho dù là có, nhà khác trước mặt con dâu tẩu tử tương lai chỉ có liều mạng che giấu, sợ sinh ra hiểu lầm gì đó, tạo thành tổn thất không thể vãn hồi, làm sao giống Cung Nghiên Bích vậy ba phen bốn bận lấy ra nói như thế? Bộ dạng giống như là muốn phá hoại.

Đúng! Hình như Cung Nghiên Bích muốn phá hoại. Cái ý nghĩ này nảy mầm ở trong lòng Minh Phỉ, nàng liên kết chuyện Cung Nhị phu nhân bức hôn và chuyện lần trước Cung Viễn Hòa chạy trốn tới kỹ viện lại với nhau, liền biết cửa hôn sự cùng Viên gia này, chính là Cung Trung Tố tự làm theo ý của mình, Cung Nhị phu nhân hoàn toàn không hài lòng.

Cung Nhị phu nhân bất mãn trong lòng, lại không thể công khai phản đối, hơn nữa còn phải làm ra vẻ hoàn toàn nguyện ý, ủng hộ. Cho nên đích nữ Cung Tịnh Du mới có thể cùng Viên Mai Nhi chung đụng thân thiết như vậy, Cung Nghiên Bích này là thứ nữ cái gì cũng tùy ý để đích mẫu nắm bóp ở trong tay mới có thể làm chim đầu đàn làm chuyện vạn người ghét này.

Lấy chuyện rõ ràng ra mà nói, cũng không phải vết thương trí mệnh gì, nhưng sau đó khẳng định còn có động tác khác. Nghĩ đến Viên Mai Nhi tự cho mình siêu phàm như thế, tính tình không coi ai ra gì, chỉ cần nhiều lần khiêu khích một phen, nhất định nàng ta không chịu tiếp nhận một mối hôn sự như vậy.

Mà sở dĩ Cung Nghiên Bích lớn mật như thế, có lẽ là bởi vì trong lòng hiểu rõ, được chỉ điểm, vì muốn lấy lòng đích mẫu; cũng có thể là vì bị uy hiếp, không thể không làm.

Nhưng dù có thế nào, chuyện thối nát của Cung gia bọn họ vì sao muốn làm liên lụy tới nàng? Chẳng lẽ phá huỷ thanh danh trong sạch của một tiểu cô nươngchơi rất vui sao? Sau này nàng gánh cái danh đó tới chỗ nào đều bị người ta cười nhạo. Minh Phỉ không khỏi nổi giận. Nàng vặn khăn đi đến chỗ của Trần thị, muốn nhìn xem Trần thị có ý gì. Chung quy chuyện nàng cũng có thể nghĩ ra được, lẽ nàoTrần thị còn không nghĩ ra sao? Xác định Trần thị có nguyện ý vì nàng ra mặt hay không.

Đến chánh phòng, Trần thị đang ngẩn người dưới cửa sổ, bên cạnh chỉ có một mình Dư ma ma hầu hạ. Ngọc Bàn nhỏ giọng nói cho Minh Phỉ: “Không biết tại sao, buổi sáng tâm tình rất không tốt, Tam Tiểu Thư nhìn xem có thể khuyên nhủ hay không.”

Trần thị nghe tiếng động quay đầu lại trên mặt có chút phù thũng thoáng qua một chút mờ mịt. Minh Phỉ thấy trên mặt mày nàng ta tất cả đều là mỏi mệt, dưới hốc mắt có hai quần thâm, trong lòng biết là ngủ không được ngon giấc. Gả cho một người nam nhân như vậy, gặp phải một đám kế tử kế nữ và tiểu thiếp như thế, là con người đều sẽ khó chịu, mang thai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, không biết sinh ra là nam hay nữ, không biết có thể thuận lợi vượt qua cửa ải hay không, nghĩ đến giờ phút này nhất định Trần thị rất lo âu nhỉ?

Mặc kệ chuyện gì, để cho nàng ta thanh thản ổn định bình an sinh ra đứa bé này, vượt quan Quỷ Môn quan này mới là chuyện lớn. Minh Phỉ nghĩ đến chỗ này, liền dẹp bỏ ý đồ muốn thử dò xét Trần thị, khuyến khích Trần thị trút giận cho mình đi. Ngược lại khéo léo nở nụ cười đi lên trước thỉnh an, ngồi vào cái ghế đôn nhỏ bên cạnh Trần thị, nhẹ giọng hỏi Trần thị: “Mấy ngày nay mẫu thân cảm thấy có khỏe không? Tiểu đệ đệ vẫn ngoan chứ? Đường đại phu có tới bắt mạch hay không?”

Trần thị nặn ra một cười: “Cũng tạm.” Tiếp theo không có tiếng động gì khác.

Minh Phỉ có nhiều chuyện muốn an ủi nàng ta, thấy bộ dạng dầu muối không vào này của nàng ta, ngược lại không tiện mở miệng, không thể làm gì khác hơn nói: “Nữ nhi muốn đi Thanh Phong quán dâng hương một chút.” Ánh mắt của nàng quét qua bụng của Trần thị, “Cầu bình an cho người và tiểu đệ đệ.”

Trong mắt của Trần thị thoáng qua một tia sáng, ngay sau đó lại ảm đạm xuống, không hứng thú nói: “Muốn đi thì đi thôi.”

Minh Phỉ không biết rốt cuộc nàng ta gặp phải chuyện gì, lại không tiện hỏi, không thể làm gì khác hơn là dời ánh mắt nhìn sang Dư ma ma, Dư ma ma lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, ý bảo nàng để đó nói sau.

Trần thị hẳn là rất mê tín, Minh Phỉ suy nghĩ một chút, từ trong hà bao lấy ra cái gói vải đỏ hình tam giác kia, đặt ở trên bàn nhỏ trước mặt Trần thị, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, cái bùa bình an thủ chân tử này người mang theo đi.”

Trần thị kinh ngạc nhìn Minh Phỉ một cái, Minh Phỉ chỉ mong nàng ta cười lên.

Trần thị do dự một chút, nói: “Con vẫn nên cất đi.”

Minh Phỉ chân thành đẩy gói vải đỏ tới trước mặt nàng ta: “Mẫu thân, không có người cũng không có ba huynh muội chúng con hôm nay, con nguyện ý cho người, người bình an thì chúng con bình an.” Lời này của nàng không có hư tình giả ý, nàng không cho rằng đổi một kế mẫu khác sẽ tốt hơn Trần thị.

Ngược lại Dư ma ma một chút cũng không khách khí, cười híp mắt cầm lấy gói vải đỏ tới: “Một mảnh hiếu tâm này của Tam Tiểu Thư, phu nhân không nhận ngược lại không hay.” Tay cũng âm thầm bóp gói vải đỏ kia.

Minh Phỉ thấy rõ, mượn cớ cáo từ, tự đi an bài một chút chuyện vụn vặt không đề cập tới chuyện ngày đó.

Tới buổi chiều, Dư ma ma cười hì hì tới: “Không biết Tam Tiểu Thư chuẩn bị lúc nào thì ra cửa? Nô tỳ cũng đã an bài xong xe ngựa.” Hình thái so với lúc sáng sớm nồng nhiệt hơn rất nhiều.

Minh Phỉ vội vàng mời Dư ma ma ngồi, chân thành hỏi thăm bà ta sinh hoạt hàng ngày của Trần thị.

Dư ma ma nhất nhất nói ra, còn nói tâm tình Trần thị không tốt là bởi vì ban đêm nằm mộng, nội dung giấc mơ lại không chịu nói.

Minh Phỉ suy nghĩ một chút, nói: “Ta thấy trạng thái tinh thần của mẫu thân không tốt cho lắm, như vậy đối với người cũng không tốt. Chúng ta còn nhỏ không hiểu chuyện, rất nhiều chuyện đều không thể nói với người, bằng không ma ma phái người đi Trần phủ mời Cữu mẫu tới đây trò chuyện cùng mẫu thân đi.”

Chắc hẳn lúc này người Trần thị muốn gặp nhất là mẫu thân thân sinh (mẹ ruột) của nàng ta, nhưng thân nương của Trần thị, từ lúc Minh Phỉ tới đến giờ chưa từng thấy qua. Cho dù là lúc đi chúc lễ mừng năm mới, cũng chưa từng gặp, chỉ thấy được đích mẫu của Trần thị, hay là người đã ở chỗ đó, chỉ là thân phận thấp kém không ai giới thiệu thôi.

Loại này thời điểm đặc thù này, cũng không biết Trần gia có chịu để cho bà ấy sang đây thăm Trần thị hay không?

Qủa nhiên Dư ma ma có chút dao động, suy nghĩ một chút, nói: “Cũng tốt, nô tỳ cũng nên bẩm qua phu nhân, phái người đi mời.”

Minh Phỉ lại hỏi: “Không biết đã mời bà đỡ hay chưa? Có muốn nói trước mấy ngày gần đó đến ở trong nhà hay không? Tốn thêm chút bạc cũng không sao cả, đừng đến lúc đó không tìm được người.” Nói xong lời này, ở trong ánh mắt nghiêm nghị của Hoa ma ma và ánh mắt phức tạp của Dư ma ma cúi đầu xuống thật sâu, dùng một giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói: “Lúc ở Ngô gia thôn đã từng......”

Thật ra Dư ma ma cũng không trách nàng: “Vốn là lúc nên hiểu được điều này. Tỉ mỉ chu đáo như vậy, phu nhân không có phí công yêu thương người. Người yên tâm, đã sớm nói xong, qua hai ngày liền đi đón người.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Dư ma ma an bài mấy gia đinh cao lớn vạm vỡ, lại chọn mấy ma ma tráng kiện lanh lợi đi theo, để Minh Phỉ ngồi xe ngựa mang theo ký hiệuThái phủ, long trọng, để cho nàng nở mày nở mặt đi Thanh Phong quán dâng hương.

Mặc dù hôm qua đã chào hỏi trước, Tôn Đạo cô lại không ra ngoài tiếp đãi Minh Phỉ, theo như lời nói của tiểu đạo cô, có khách quen biết tới, trong một lúc không tiện rút người ra được, sẽ tới sau.

Minh Phỉ không có nóng giận hay suy nghĩ gì mà quan chủ không đến tiếp mình chính là xem thường mình, nàng biết Tôn Đạo cô nhiều khách quý, vốn cũng không trông mong bà ấy đặt một tiểu cô nương như mình ở trong lòng, huống chi cũng chỉ là dâng hương, tận tâm là được, cũng không cần Tôn Đạo cô cùng đi toàn bộ hành trình. Thanh thản an nhàn đi vào đại điện dâng hương, cầu nguyện, lại cho tiền nhang đèn hậu hĩnh, coi như xong chuyện.

Ai ngờ tiểu đạo cô kia còn nhớ tới nàng, nhất quyết nói trong quan nàng làm cơm rất ngon, rất nổi tiếng, đúng lúc hôm nay làm nhiều phần, Minh Phỉ đã gặp đúng dịp, không bằng đi nếm thử một chút.

Minh Phỉ đã ăn xong điểm tâm mới tới, đối với cái này không có hứng thú, ai ngờ hai mắt đám người Hoa ma ma Kim Trâm đi theo nàng đều sáng lên, nói là thức ăn thanh đạm, có thể thấy được cơm Thanh Phong quán này làm quả nhiên nổi danh.

Minh Phỉ nghĩ tới trong nhà không có chuyện gì, không bằng làm thỏa mãn tâm ý của mọi người, cũng liền đồng ý.

Quả nhiên bửa cơm làm rất tinh xảo, nhưng Minh Phỉ cũng chỉ thoáng nếm qua chút mùi vị cho có, bởi vì phải chờ những người đi theo dùng cơm, tiểu đạo cô kia lại nói: “Mấy ngày nay hoa ở trong rừng trong quan chúng ta nở rất đẹp, tiểu thư không ngại đi xem một chút? Đi một vòng trở lại các ma ma cũng ăn xong rồi.”

Kim Trâm nghe vậy, vội vàng nuốt cơm trong miệng, đứng dậy: “Nô tỳ đi theo hầu Tam Tiểu Thư.”

Minh Phỉ bèn đi theo tiểu đạo cô kia đi hậu viện. Qủa nhiên ở hậu viện có nguyên một viện cây hoa hồng, trắng hồng xen lẫn, lung lay sinh động. Tiểu đạo cô này tránh phía sau Kim Trâm, nói nhỏ: “Thật ra là có thư gửi từ trong kinh tới, sư phụ phân phó nói muốn giao cho ngài.” Từ trong tay áo lặng lẽ nhét lá thư tới đây, Minh Phỉ nhìn sang, nhận ra là nét chữ của Thanh Hư, cũng liền giấu vào trong tay áo, cười khen hoa cây hoa hồng kia một hồi.

Chợt nghe một trận tiếng nói chuyện từ từ truyền tới, Minh Phỉ quay đầu lại nhìn qua, liền thấy Tôn Đạo cô cùng với mấy người phụ nhân đi tới, người dẫn đầu tóc trắng xoá, đôi mắt đuôi mày hiền lành, một người khác hơn bốn mươi tuổi, thanh tú hòa khí, còn có một người mười bốn mười lăm tuổi, vóc người đã hiện rõ lung linh, một đôi mắt to tròn nhìn qua ngạo khí mười phần, không phải là Viên Mai Nhi sao? Thật là oan gia ngõ hẹp.

Tiểu đạo cô thấy Minh Phỉ nhìn về phía người tới, cười giới thiệu: “Đó là gia quyến Viên Hàn Lâm. Vị kia là Viên lão phu nhân trước đây có đại ân với sư phụ ta, đúng lúc bọn họ tới, cho nên sư phụ......” Cho dù một bên là ân nhân, Thanh Phong quán cũng không muốn đắc tội nữ quyến nhà Tri Phủ.

Minh Phỉ cười nói: “Không sao, có quen biết.” Lập tức tiến lên hành lễ vấn an Viên lão phu nhân và Viên Nhị phu nhân, cũng không quản vẻ mặt của Viên Mai Nhi có bao nhiêu khó coi, cười khanh khách cũng đều hoàn thành hết lễ số.

Viên lão phu nhân và Viên Nhị phu nhân đều nhận lễ của nàng, lại lôi kéo tay của nàng nhiệt tình hỏi lung tung này kia, giống như hôm đó nàng cho Viên Mai Nhi chút khó chịu kia hoàn toàn không có phát sinh qua, hai nhà chính là thông gia tốt. Trên mặt Minh Phỉ trước sau vẫn tươi cười, hễ hỏi thì đáp. Khi hai nữ nhân biết được nàng tới dâng hương thay Trần thị, cầu xin cho Trần thị mẫu tử bình an, trong mắt lại mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu cùng cảm thán.

Viên Mai Nhi ở một bên phiền chán, nói: “Con đi xem Tam ca xong chưa.” Nói xong quay người chạy đi vào trong rừng hoa.

Không phải nói Thanh Phong quán không tiếp đãi khách nam sao? Nét mặt Minh Phỉ có chút ngây ra. Nàng không ngờ vừa rồi Viên Tam cũng ở trong rừng hoa hồng đó, uổng công nàng chỉ dẫn theo một mình Kim Trâm, đứng nơi đó bình luận cả buổi, lại cùng tiểu đạo cô nhận thư nói chuyện. Cũng không biết có bị Viên Tam nhìn thấy không?

Viên lão phu nhân nhìn ở trong mắt, cười nói: “Tôn tử kia của ta ốm yếu từ nhỏ, cũng chỉ thích những chuyện vẽ tranh hoa cỏ này, hắn nghe nói rừng hoa hồng trong quan này rất nổi danh, nhưng không tiếp đãi khách nam, cho nên năn nỉ ta, lòng ta thương yêu hắn yếu ớt lại hiếm khi mở lời, đành phải buông tha tấm mặt mo này đi cầu Tôn Quan chủ. Ngược lại quấy rầy thanh tịnh của mọi người, đều là lão già này không tốt.”

Người ta đều đã nói hết ra rồi, huống chi hai người cũng không đối mặt, Thanh Phong quán này cũng không phải là nhà nàng, nàng có thể mượn Thanh Phong quán này gặp Thanh Hư, đương nhiên tôn tử người ta cũng có thể đi vào ngắm hoa. Minh Phỉ vội vàng cười bày tỏ không sao.

Viên phu nhân lại nói: “Chuyện ngày đó ta cũng đã nghe nói, đều tại chúng ta quá nuông chiều Mai Nhi, tính khí quá tệ, không hiểu chuyện. Chúng ta đã trách mắng nàng, cháu là người hiểu chuyện, vẫn hi vọng không cùng nàng so đo.”

Minh Phỉ liên tục nói không dám, tìm lấy cớ muốn rời đi.

Nào biết mới đi được mấy bước liền gặp phải Viên Mai Nhi và Viên Tam công tử. Hôm nay khí sắc Viên Tam công tử tốt hơn ngày đó nhiều, bên cạnh cũng không có gã sai vặt đi theo đỡ, nhìn thấy Minh Phỉ, ôn hòa khẽ mỉm cười.

Minh Phỉ cúi thấp đầu không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng thi lễ. Viên Mai Nhi lại nói: “Minh Phỉ, hai ngày nữa ta tới nhà ngươi chơi được không?”

Minh Phỉ kinh ngạc nhìn Viên Mai Nhi, đôi mắt của Viên Mai Nhi trong suốt, đôi môi mím chặc, bộ dạng hoàn toàn không cho phép cự tuyệt.

Lại chưa hoàn toàn trở mặt, mẫu huynh (mẹ và anh trai) người ta lại khoan dung như vậy, coi như vạn phần không muốn, nàng cũng không thể nào cự tuyệt. Minh Phỉ liền cười gật đầu: “Được. Ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Viên tỷ tỷ tới chơi.”

Viên Mai Nhi lại nói: “Mấy ngày nay lúc nào thì ngươi rãnh?” Giống như rất gấp không thể chờ đợi được.

Minh Phỉ thật sự muốn nói nàng lúc nào cũng không rãnh, huống chi Trần thị chẳng mấy chốc sẽ sinh rồi, trên mặt bất tri bất giác biểu lộ ra vẻ khó xử.

Viên Tam vội giật khẽ ống tay áo của Viên Mai Nhi, nói: “Nào có như muội vậy? Thái gia muội muội không giống muội, nàng phải quản gia.”

Viên Mai Nhi không cho là đúng, thái độ gây sự: “Có phải ngươi vẫn còn tức giận ta hay không? Không muốn ta tới nhà ngươi? Ngươi nói rõ ra xem.”

Minh Phỉ nhíu mày nói: “Ta không phải người hẹp hòi. Chỉ là mấy ngày nay trong nhà của ta thật sự có chuyện. Chờ qua khoảng thời gian này, ta lại gửi thiếp mời cho tỷ được không?”

Viên Mai Nhi còn muốn nói gì nữa, Viên Nhị phu nhân gọi nàng tới, nhỏ giọng trách cứ mấy câu, Viên Tam xin lỗi nói: “Muội ấy bị làm hư rồi, một chút cũng không hiểu chuyện. Ngươi có chuyện đi trước đi, mặc kệ muội ấy.”

Minh Phỉ quả thực cũng không muốn dây dưa nhiều với Viên Mai Nhi, lại hành lễ một cái, vịn Kim Trâm vội vã rời đi, trước mặt gặp được đám người Hoa ma ma ăn cơm xong đang đi ra ngoài tìm nàng, cả đám vây quanh nàng rời khỏi Thanh Phong quán.

Mười chín tháng tư, sau khi Trần thị chịu khổ ba canh giờ, rốt cuộc bình an sinh ra một nam anh (con trai) nặng tám cân (4 kg) khỏe mạnh. Mấy nhà vui mấy nhà buồn, Thái Quốc Đống rất vui mừng, lo lắng nhiều người tới cửa thăm viếng, có phu nhân nhà quan, phú hộ, thương nhân lớn, loại người gì cũng có, tuy rằng Minh Phỉ thông tuệ giỏi giang, suy cho cùng vẫn còn nhỏ không thể chủ trương đại sự, lại không thể dựa vào Trần Tam phu nhân chỉ huy, liền tự mình đi mời Phan thị tới trấn giữ.

Minh Phỉ là lần đầu tiên cùng vị Tộc trưởng phu nhân trong truyền thuyết kiêm bá tổ mẫu (bác gái của cha) nọ tiếp xúc thân mật, có thể làm thủ hạ làm việc dưới tay vị lão nhân thông tuệ này, khó tránh khỏi mang theo mấy phần cẩn thận và lo lắng.

Vậy mà vị Phan thị này lại vô cùng hòa ái, rất dễ thân cận. Đa số thời gian đều dẫn nàng theo bên cạnh, chỉ cần không phải việc cấp bách gấp rút, cũng sẽ để cho Minh Phỉ nói ra ý kiến xử lý trước tiên. Minh Phỉ không dám lộ rõ tài năng, chỉ thoái thác mình còn nhỏ không hiểu chuyện, tất cả đều nghe bá tổ mẫu an bài.

Phan thị lại cười nói: “Chuyện của con ta ít nhiều cũng nghe nói một chút, mẫu thân con và ca ca của con đều ở trước mặt ta khen con hiểu chuyện giỏi giang, thông minh hiếu học, thời gian hơn một năm ngắn ngủn đã thành bộ dạng này, thật sự là khó được. Hôm nay con biểu hiện tốt một phen cho ta xem, để ta biết bọn họ không phải giữ thể diện thay con.”

Minh Phỉ nghe vậy không khỏi thất kinh, ngước mắt lên nhìn về phía Phan thị, chỉ thấy đôi mắt Phan thị sáng rạng rỡ, lóe ra vô số khôn khéo và lợi hại. Nhìn về phía ánh mắt của bà ấy không có ác ý. Minh Phỉ thở phào nhẹ nhõm, càng ngày càng cẩn thận, trung quy trung củ lấy lời Trần thị chỉ bảo lúc thường ra xử lý một chút chuyện nhỏ, còn cố ý làm sai vài chuyện không quan trọng, chờ Phan thị sửa đúng lại cho nàng.

Sau cùng Phan thị cho nàng một lời đánh giá, cái tuổi này mà nói, coi như vô cùng thông mẫn có hiểu biết, nhưng kinh nghiệm làm việc vẫn chưa đủ, tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi làm việc không kỹ càng, còn cần trui luyện thêm. Lại ngay trước mặt Thái Quốc Đống hăng hái khen Trần thị một trận, nói nàng có phương pháp giáo dục tốt, không riêng Minh Phỉ, ngay cả hai đứa con khác đều hiểu chuyện có năng lực rất nhiều.

Trần thị bình an vượt quan ngày ở cữ, dần dần thu lại chuyện nhà vào tay, nhưng không có ý tứ thu hồi chút quyền hạn trong tay Minh Phỉ, ngược lại thích dẫn nàng theo hơn, tay cầm tay chỉ dạy.

Trong tháng sáu, Viên Mai Nhi lại thông qua người trung gian nhắc nhở Minh Phỉ, kéo lâu như vậy, nên gửi thiếp mời cho nàng ta mời nàng ta tới chơi chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.