Hỉ Doanh Môn

Chương 180: Chương 180: Lòng người (một)




Editor: Lovenoo1510

Minh Phỉ nhìn mái tóc bị cháy hơn phân nửa trước mặt, mặt xám mày tro, Bạch Lộ khóc thút thít ở bên cạnh Kim Trâm đang hôn mê bất tỉnh, tư vị trong lòng nàng không nói lên lời. Cung Tịnh Kỳ không đợi Minh Phỉ phân phó, trước sai ma ma nha hoàn bưng nước, tìm thuốc, mời đại phu.

Sắc mặt Cung Nhị phu nhân hết sức khó coi, bày ra bộ dáng uy nghiêm hướng về phía Cung Viễn Hòa nói: “Đây là cái gì? Để cho nàng nhận sổ sách, nàng liền đốt luôn phòng thu chi? May mắn là gian phòng này cách xa các phòng khác, nếu không thì Cung gia cũng bị nàng đốt rụi rồi! Sổ sách nhiều năm như vậy, ít nhiều quan trọng gì đó đều bị đốt sạch, ngươi nói nên làm thế nào chứ?”

Cung Viễn Hòa gắt gao nắm chặt tay Minh Phỉ đang đầy mồ hôi, lạnh nhạt nhìn Cung Nhị phu nhân đang giương nanh múa vuốt: “Theo ý thẩm nương, thì phải làm sao đây?”

Cung Nhị phu nhân nhìn dáng vẻ không chút để ý kia, liền hận đến cắn răng, Chu di nương ho một tiếng, nhìn Triệu ma ma đang hăng hái rướn cổ xem náo nhiệt, cười nói: “Phu nhân, Triệu ma ma đã lớn tuổi, lại đi đường dài đã lâu, chỉ sợ là đã mệt nhọc, tỳ thiếptrước đưa lão nhân gia đi an trí có được không?”

Cung Nhị phu nhân hung hăng trợn mắt nhìn bà ta một cái, “Cái này còn phải hỏi ta sao?” Suy nghĩ một chút lại ngăn Chu di nương lại, gọi Cung Tịnh Kỳ, “Con dẫn Triệu ma ma đi dùng cơm tối, phòng khách bên kia ta đã cho người thu thập xong rồi, tiếp đó là có thể đi đến được.”

Chu di nương chu môi, cười nhạt, đứng ở một bên, coi như không quan tâm tới chuyện này.

Cung Tịnh Kỳ đi tới trước người Triệu ma ma, khẽ đỡ bà ta, cười nói: “Tay chân nha hoàn trong nhà lóng ngóng, may mà chưa tạo thành đại họa. Làm ma ma kinh sợ rồi, thật sự xin lỗi. Xin ma ma theo ta đi xuống dùng cơm tối, cũng sớm an giấc một chút.”

Triệu ma ma còn chưa nhìn đủ náo nhiệt, nhưng biết mình về lý cũng không thể lưu lại chỗ này, liền hợp với tình hình thở dài mấy tiếng: “Nghiệp chướng a, nhưng may mắn là không tạo thành đại họa. Thân gia phu nhân cũng không cần quá mức để ý.”

Cung Nhị phu nhân thu hồi giận dữ trên mặt, nói: “Hạ nhân thất lễ, khiến ma ma chê cười rồi.”

Đợi đến khi bóng lưng Triệu ma ma vừa biến mất ở trong sân, bà ta lập tức cười nhìn Cung Viễn Hòa: “Nha hoàn hồi môn của tức phụ ngươi phóng lửa đốt phòng thu chi, ngươi hỏi ta phải làm thế nào sao? Ngươi là người làm quan, vừa là Nhất gia chi chủ, chẳng lẽ không biết nên làm thế nào sao?”

Cung Viễn Hòa cúi đầu khẽ cười một tiếng: “Chuyện bây giờ còn chưa tra ra, sao thẩm nương biết là do Kim Trâm phóng hỏa? Nàng ta đốt phòng thu chi làm cái gì? Chính nàng ta cũng suýt bị chết cháy, nàng ta bị điên sao?”

Cung Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Cái này còn phải hỏi? Trong lúc ấy cả vườn cũng chỉ có một mình nàng ta, không phải nàng ta thì còn là ai nữa?”

Cung Viễn Hòa một bước cũng không nhường, “Ta cũng đang suy nghĩ cái vấn đề này, rốt cuộc là ai muốn đốt phòng thu chi đây? Nhiều sổ sách như vậy, đối với người nào đốt sẽ rất có lợi? Ta chưa bao giờ nhìn qua sổ sách, còn muốn nhìn rõ trương mục ghi chép tiền bạc một chút, xem ra nguyện vọng bản thân sẽ vĩnh viễn không thực hiện được rồi.”

Cung Nhị phu nhân như bị giẫm vào đuổi, chỉ vào hắn: “Ngươi là có ý tứ gì?”

Cung Viễn Hòa quay mặt tránh đầu ngón tay của bà ta, lạnh nhạt nói: “Thẩm nương cho là ta có ý tứ gì?”

Cung Nhị phu nhân giận đến phát run: “Người của ngươi đốt phòng ốc và bạc của nhà ta, xem ra là ngươi để ý tới? Hôm nay không đem tiện tỳ phóng hỏa giết hại chủ đánh chết ta sẽ không phải là người!”

Cung Viễn Hòa hí mắt cười lạnh: “Đánh chết nàng? Không biết thẩm nương có biết luật Đại Phong không? Coi như nàng ta là tôi tớ, luận tội đáng chết, cũng nên do quan phủ kết luận, người dùng thiết tư hình (hình phạt riêng), giết người bừa bãi, không sợ bị kiện sao? Sẽ không sợ liên lụy đến đệ muội ra cửa sao? Có muốn nhị đệ đọc cho người nghe một chút?” Mấy câu nói đã đem Cung Nhị phu nhân phách lối kiêu ngạo đánh xuống.

Cung Viễn Trật thấy chuyện này đang phát triển theo hướng không thể khống chế được, lại sợ phiền toái, vội chen vào nói: “Ai cũng không muốn nhìn thấy trong nhà xảy ra chuyện như vậy, cái này bất quá chỉ là xảy ra ngoài ý muốn thôi, Kim Trâm cũng không phải là đứa trẻ, chẳng có việc gì thì nàng phóng hỏa phòng thu chi làm gì? Lại không xảy ra án mạng, không phải chỉ là mấy gian phòng cũ, mấy tủ sổ sách cũ thôi sao? Tổng cộng lại cũng không đáng bao nhiêu bạc. Ầm ĩ cái gì! Không khéo lại để cho người ta chế giễu. Đại ca tạm thời nói vài lời, nương ngài bệnh còn chưa khỏi, nhanh về đi nằm thôi, ta mang người đi thu dọn một chút, quét sạch sẽ là được.”

Cung Nhị phu nhân không nói lại được Cung Viễn Hòa, lại không muốn cùng Cung Viễn Trật ồn ào, xoay đầu lại chỉ vào Minh Phỉ khóc mắng: “Ta có ý tốt để cho ngươi theo ta học tập làm sổ sách, tiện đem gia nghiệp giao trả cho ngươi, ai ngờ ngươi lòng dạ hiểm độc, không cẩn thận đem phòng thu chi đốt đi chứ? Ngược lại còn muốn trả đũa, muốn hại chết ta sao? Lương tâm của ngươi đều đi đâu rồi hả? Hiện tại ta chính là nhảy vào sông cũng rửa không sạch, đại lão gia a, người ở bên ngoài uy phong, làm sao lại để một cục diện rối rắm lại cho ta chứ, để cho ta làm trâu làm ngựa còn không khen lấy một câu, còn bị người khác hại. Ta không sống được nữa rồi!”

Cung Viễn Hòa tiến lên một bước đem Minh Phỉ chắn ở phía sau, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì Minh Phỉ đã giật nhẹ tay áo của hắn, thở dài nói: “Thẩm nương, nói Kim Trâm là người cố ý đốt phòng thu chi là ngài, nói nàng không cẩn thận đốt phòng thu chi cũng vẫn là ngài, giờ phút này còn nói ta muốn hại chết ngài, hãm hại ngài, thẩm nương như vậy, ta là vì cái gì mà muốn hãm hãi ngài đây? Ta hiểu rõ ngài chưa bao giờ yêu thích ta cả, cho nên khi ta mới vào cửa đã mặt nặng mày nhẹ với ta, không quan tâm ta hiếu kính ngài như thế nào, ngài luôn cảm thấy ta không có ý tốt, ba phen mấy bận làm chút chuyện nhỏ đều tìm cớ nói. Cái gì ta cũng nhịn, nhưng ngài cho chất nhi tức phụ tội danh này, chất nhi tức phụ thật sự không đảm đương nổi.”

Nàng nhìn Cung Viễn Trật, “Nhị thúc, lửa này cháy không rõ ràng, còn chọc cho người trong nhà chúng ta bất hòa, ta phải báo quan thôi.

Nếu thật sự là lỗi của Kim Trâm, thì bồi thường như thế nào, ta sẽ bồi thường, cần phạt như thế nào, ta sẽ nhận! Nếu không phải là lỗi của nàng ấy, thì ta cũng muốn đem ác nhân mất nhân tính kia ra công lý! Nếu như mặc cho người này ở ngoài vòng pháp luật, chỉ sợ trong nhà sẽ không có ngày lành!” Nói xong lời này, thì Cung Viễn Hòa nắm chặt tay của nàng nhẹ nhàng lắc lư, ý bảo nàng nói lên đáy lòng của hắn, hắn cũng có ý tứ này.

Vụ này một khi đã kiện, không cần biết kết quả thế nào, đối với Cung gia đều không có chỗ nào tốt. Cũng Viễn Trật nhìn thấy mặt Cung Viễn Hòa xanh mét, vẻ mặt đập nồi dìm thuyền của Minh Phỉ, ánh mắt Cung Nhị phu nhân có chút sững sờ, trong lòng đại khái cũng rõ chân tướng chuyện gì xảy ra, than thở một hơi, bất đắc dĩ nói: “Tẩu tẩu, mẫu thân ta hồ đồ, ta thay bà chịu tội với ngài! Kính xin tẩu tẩu không để những lời nói hồ đồ vừa rồi của bà ở trong lòng.” Rồi vái chào một cái.

Minh Phỉ nghiêng người tránh thoát: “Nhị thúc, ‘Tam nhân thành hổ’ lời đồn nhiều người lặp đi lặp lại thì người nghe sẽ tin là thật, trăm người ngàn ý xấu tốt lẫn lộn, lời nói như vậy nói một lần hai lần sẽ không để bụng, nhưng nói đến lần thứ ba, lần thứ tư thì chính là lòng dạ ác độc, có ý nghĩa xấu rồi. Chuyện hôm nay, chân tướng còn chưa tra ra, ta không tiện nói nhiều, cũng xin thẩm nương không cần buông lời nói bừa.”

Cung Viễn Hòa nói: “Ngày mai ta sẽ tự mình cho người đi báo quan. Thiếu chút nữa xảy ra án mạng, lại đốt nhiều đồ quý báu quan trọng như vậy, đúng sai phải trái sẽ phải tra ra rõ ràng. Nhị đệ, khổ cực ngươi sẽ phải chịu đựng một đêm, trước đem tổn thất bày ra đây đi.” Cũng không quản Cung Nhị phu nhân và Cung Viễn Trật có vẻ mặt gì, dắt tay Minh Phỉ, sai người nâng Kim Trâm rời đi.

Cung Nhị phu nhân thấy bọn họ muốn khiêng Kim Trâm đi, vội vàng tiến lên ngăn trở: “Không cho đem tiện tỳ này đi! Các ngươi định thông cung sao?”

Cung Viễn Hòa cười như không cười nhìn bà ta: “Thẩm nương, người sợ cái gì? Nàng ta chính là người của chúng ta, nếu muốn thông cung cái gì, không phải đã sớm thông đồng thật tốt rồi sao? Sao phải đợi đến lúc này? Không ngờ Thẩm nương không đợi được, hiện tại đã muốn đi đánh trống kêu oan sao?”

Cung Viễn Trật vội vàng kéo Cung Nhị phu nhân lại: “Đại ca, tẩu tẩu, các người đi làm việc của mình đi, nếu dược liệu bất tiện, không có, thì cứ sai người tới lấy là được.”

Cung Nhị phu nhân ăn khổ mà không nói lên lời, trống ngực đập thình thịch, tròng mắt trợn lên nhìn phòng lớn dẫn người đi.

Cung Viễn Trật phất tay một cái, đem người làm xung quanh đuổi đi, đỡ Cung Nhị phu nhân trở về phòng, Chu di nương lặng yên không tiếng động đi tới: “Nhị công tử, để cho ta tới hầu hạ phu nhân đi?”

Cung Nhị phu nhân không nhìn thấy bà ta còn may, vừa nhìn thấy đã không khỏi tức giận nhảy lên, đưa tay quăng cho bà ta một cái bạt tai: “Tiện nhân ngươi! Xem náo nhiệt như vậy có phải thấy rất vui không? Lúc trước ta bảo ngươi ở phòng bếp chuẩn bị cơm tối cẩn thận, người lại đi khắp nơi làm loạn cái gì? Là ngại trong nhà này chưa đủ loạn sao?”

Chu di nương ủy khuất che mặt: “Phu nhân, tỳ thiếp chỉ nghe nói ngài muốn mời đại nãi nãi đi bồi Triệu ma ma, đoán không ra, nên lúc này mới tốt bụng thay ngài đi một lần, thỉnh cầu bất quá là để khiến ngài vui vẻ thôi……..”

Cung Nhị phu nhân giận dữ, nhưng lại không dám ở trước mặt Cung Viễn Trật kêu ra ngoài, huống chi chuyện lần này cũng là gạt Chu di nương, nói nhiều tất hớ, không thể làm gì hơn là mắng: “Ngươi còn dám mạnh miệng?”

Cung Viễn Trật không nhịn được nhìn chằm chằm Cung Nhị phu nhân: “Người là như thế nào vậy? Sống một ngày thật tốt người không qua, lại làm cả ngày ầm ĩ như vậy có thấy phiền hay không?”

Cung Nhị phu nhân giận đến ngã ngửa: “Được, cả ngươi cũng vậy…….”

Cung Viễn Trật phiền chết đi được, quăng tay một cái, cũng không đỡ bà nữa, quay đầu về phía Cung Viễn Khoa nói: “Phu nhân lại làm ra cử chỉ điên rồ rồi, đỡ di nương xuống dưới đi, tìm dược bàng tử bôi mặt đi, uống chút canh an thần, rồi ngủ sớm một chút.”

Đợi Chu di nương và Cung Viễn Khoa đi xa, hắn nhíu mày nhìn Cung Nhị phu nhân, nhỏ giọng giận dữ hét lên: “Khuyên người nên có lòng khoan dung, được tiện nghi còn khoe mẽ, nếu thật sự xảy ra án mạng thì ta xem người kết thúc như thế nào! Chẳng lẽ người thật sự muốn giày vò cái nhà này đến tan nát người mới vui vẻ sao? Người làm trưởng bối như vậy sao? Người nói, phòng thu chi có phải là người sai người đi đốt hay không?”

Cung Nhị phu nhân nhìn đứa trẻ luôn cuộn tròn trong ngực mình làm nũng, về sau lớn lên căn bản lại không thể nào tâm sự cùng với mình, hiện tại con trai mình lại đang nghiêm lời chỉ trích mình, biết không thể lừa gạt được, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đau buồn, che mặt nói: “Ta đây cũng là vì ai chứ? Ngươi cho rằng ngươi mềm lòng buông tha bọn hắn, thì bọn hắn sẽ mềm lòng bỏ qua cho chúng ta sao? Ta cho ngươi biết……….” Từ trong hàm răng bà rít gào nặn ra mấy chữ, “Không chết không được!”

Cung Viễn Trật sững sờ, ngây người bất động, hàm răng không bị khống chế run rẩy, chạm vào “cầm cập” lên tiếng vang dội, nghỉ ngơi một chút thật tốt mới nói: “Rốt cuộc người đã làm gì? Tam tỷ nàng có biết những thứ này không?”

Cung Nhị phu nhân lau nước mắt: “Chỉ có ngươi là ngu ngốc, là ta đối đãi với ngươi quá tốt rồi. Để ngươi cái gì cũng không hiểu, ta cho ngươi biết, trước có sói, sau có hổ, nếu ta không ra tay, cũng chỉ có chờ chết. Ngươi đừng sợ, bọn họ chỉ là dọa ngươi một chút, căn bản cũng sẽ không đi kiện, mặc dù đi kiện thì cũng không sợ, ta nếu dám làm, cũng sẽ không để lại nhược điểm.”

Một hồi lâu sau Cung Viễn Trật mới nói: “Ta thấy, không phải là người ta không chịu buông tha cho người, mà chính là người không chịu buông tha cho chính mình! Nếu như người muốn ta chết, thì cứ trực tiếp nói với ta một tiếng là được, không cần kéo người khác tới chôn cùng!” Nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Cung Nhị phu nhân ngẩn ngơ, nhìn Cung Tịnh Kỳ đứng ở cách đó không xa, khóc ròng nói: “Cái nghiệt súc này, hắn làm ta tức chết đi được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.