Hỉ Doanh Môn

Chương 280: Chương 280: Huấn luyện chó.




Ngoài dự đoán của mọi người, Cung Viễn Khoa vốn được trông cậy rằng có thể trở lại giữ thể diện đến ban đêm còn chưa trở lại. Người phái đi truyền tin cũng không nói ra nguyên nhân, chỉ nói người trong thôn trang bảo chiều hôm qua có người đã lên đường đi tới một thôn trang khác, mà người của thôn trang khác lại không nhìn thấy người. Trước mắt, rốt cuộc Cung Viễn Khoa đi nơi nào, căn bản không ai biết.

Cung Tịnh Kỳ nghe lời thưa lại xong, liền níu chặt khăn, ánh mắt mơ mơ màng màng mà nhìn về phía Lý di nương. Trong lúc mấu chốt này, hướng đi của Cung Viễn Khoa lại thành một câu đố, không khỏi khiến người khác phải nghi ngờ.

Lý di nương khô khan mà nói: “Có lẽ là xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thôi, đợi thêm mấy ngày nữa xem sao.”

Cung Tịnh Kỳ không nói tiếng nào, rũ mắt xuống thầm nghĩ trong lòng. Xoay người len lén sai người đi lục soát phòng của Cung Viễn Khoa, phát hiện đồ bày biện đáng tiền trong phòng hắn ta vẫn còn, nhưng lại không thấy một chút vàng bạc châu báu dễ dàng lấy đi nào. Vì vậy gọi người giữ cửa tới dùng lời lẽ nghiêm khắc tra hỏi một lần, tất nhiên không hỏi ra cái gì, lại trói thông phòng Hàm Nhị kia của Cung Viễn Khoa đến bức cung, Hàm Nhị một mực chắc chắn không biết cái gì, còn tìm chết mấy lần. Cung Tịnh Kỳ sợ gây ra chút chuyện khác, cũng chỉ có thể giam người lại, sai người âm thầm chú ý động tĩnh các nơi, tạm thời giấu chuyện này xuống, không hề nhắc tới.

Một ngày, hai ngày, Cung Viễn Khoa chưa từng về nhà, không chút tin tức, thêm chuyện Cung Tịnh Kỳ cho người lục soát phòng Cung Viễn Khoa, ép hỏi Hàm Nhị cũng truyền ra ngoài, giữa người làm dần dần nổi lên lời đồn, cái gì cũng nói được. Lý di nương cùng Cung Tịnh Kỳ bị dọa, mượn cớ dạy dỗ hai người dẫn đầu lan truyền lời đồn, mới xem như bạo lực đè xuống. May mà Cung Viễn Hòa nhanh chóng trở lại.

Một khắc khi Minh Phỉ nhìn thấy bóng dáng của Cung Viễn Hòa xuất hiện trước mắt, kìm lòng không được mà thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng chàng cũng trở lại. Mấy ngày nay toàn bị người khác dày vò.”

“Người tới phúng viếng trong hai ngày qua này đã ít hơn? Thiệu gia cũng đã tới rồi hả?” Trên đường về Cung Viễn Hòa đã nghe người kể lại chuyện đã xảy ra một lần.

Minh Phỉ nói: “Khách ít đi, nhưng tam công tử không chút tin tức, cho nên lời đồn lại nổi lên. Thiệu gia đã tới, vội vã dâng nén nhang, để lại hai mươi lượng bạc liền đi rồi.”

“Hai mươi lượng bạc?” Cung Viễn Hòa lắc đầu: “Cũng được, dầu gì người ta đã từng tới.” Sau đó lập tức cho người đi tìm Cung Viễn Khoa. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đến cùng là có chuyện gì xảy ra, phải có một câu trả lời thỏa đáng mới được. Nếu Cung Trung Tố ở nhà, chuyện như vậy ngược lại không tới phiên hắn trông nom, nhưng hiện tại hắn chính là nam nhân trưởng thành duy nhất ở đây, hắn chính là không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Trong lòng Minh Phỉ đã nhận định chuyện như vậy chính là Cung Viên Khoa làm, nào có chuyện tốt đến như vậy lại có người nằm đất chờ chết? Vì vậy nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay Tiết tổng quản đã từng dẫn người đến nông thôn, tìm khắp ngõ ngách trong thành, căn bản không thấy tin tức của hắn. Ta cảm thấy, không tìm thấy người, hơn phân nửa là đã sớm ngồi thuyền rời đi. Lúc hắn vừa mới được thả ra, đã từng tới bến đò hỏi thăm về thuyên đi xa. Chỉ có thể thương hai nha hoàn cùng ma ma này, vô tội bỏ mạng.”

“Về sau thấy chuyện như vậy, nàng tránh xa chút! Không có việc gì xem cái này làm gì? Cũng không sợ buổi tối gặp ác mộng.” Cung Viễn Hòa cau mày giáo huấn Minh Phỉ, mới nói: “Hàm Nhị còn không?”

Minh Phỉ sửng sốt: “Vẫn còn ở đó.” Một giây trước còn mắng chửi người, một giây kế tiếp liền hỏi tới thông phòng của Cung Viễn Khoa, tư duy thay đổi cũng quá nhanh đi?

Cung Viễn Hòa nói: “Vậy hắn tất nhiên sẽ không chạy.”

Minh Phỉ kinh ngạc nói: “Sao lại như vậy?” Nàng chỉ biết Hàm Nhị là thông phòng mà Cung Nhị phu nhân cho Cung Viễn Khoa từ khi hắn vẫn còn rất nhỏ, dẫn dụ hắn làm chuyện xấu, nhưng sau đó lại bị Chu di nương bản lĩnh cao siêu thu phục làm kẻ truyền tin, chẳng lẽ thật ra hai người này tình chàng ý thiếp rất hợp nhau?

Cung Viễn Hòa nói: “Vào lễ mừng năm mới năm nay, một ngày kia ta gặp phải Hàm Nhị, thấy mép váy cũ của nàng lộ ra một đoạn mép váy mới, chất vải là vải tốt chất vải, bên tai cũng đeo một đôi bong tai bạc Chu di nương thường đeo. Lúc ấy Chu di nương đã không còn, Tam đệ đang bị nhốt không được ra ngoài, chính là lúc tâm tình không tốt nhất, nếu như trong lòng hắn không có nàng ta, sao nàng ta có thể dùng những thứ đồ này trong lễ mừng năm mới?”

“Rất tốt, chàng không có chuyện gì làm liền đi xem người ta mặc váy gì, mang khuyên tai gì.” Trong lòng Minh Phỉ đã tin, liếc nhìn dáng vẻ nghiêm túc phân tích của người cũng ngồi ở chỗ đó, cố ý bĩu môi nói: “Có lẽ hắn là sớm có mưu tính trước, cho nên cố ý lấy những thứ tốt này tới mua chuộc nàng ta, khiến nàng ta khăng khăng một mực giúp hắn làm việc? Tâm tư của hắn rất thâm trầm, hắn nghĩ chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai, cố ý đợi đến khi công công cùng chàng đều không có ở nhà, hắn mới xuống tay, chính là phải một kích tất trúng, sau đó lại không ai đuổi theo bắt hắn lại.” 

Cung Viễn Hòa cưng chiều chỉ chỉ mũi, nói: “Được rồi, không ngoại trừ hắn có suy nghĩ này trong đầu, nhưng hắn vẫn không có vô tình đến như vậy. Hắn sớm có ý định này không phải giả, nhưng tại sao vẫn nhịn đến bây giờ? Ta nói một chút về tính toán của hắn thay hắn. Đầu tiên, hắn quả thật an táng Chu di nương vào nghĩa trang Cung gia, không tin sự uy hiếp của phụ than. Hắn một bộ nhất nhất phải nói ra những điều thiệt hơn là có mục đích, phải biết, phụ thân chính là người coi trọng thể diện nhất; tiếp theo, hắn muốn nhìn cảnh tượng Nhị muội muội xuất giá, xác định những ngày sau này của nàng ấy không tệ, hắn mới yên tâm, hắn cũng không sợ sau này phụ thân mặc kệ Nhị muội muội. Dù sao cũng là nữ nhi Cung gia, vứt là vứt thể diện của Cung gia; hơn nữa, sạch sẽ lưu loát mà cực kì dễ làm. Thừa dịp chúng ta đều không ở đây, mấy nữ nhân các nàng và trẻ con ở nhà, nhát gan sợ phiền phức, dù là có cạm bẫy gì, các nàng cũng không có can đảm chú ý tới. Chờ chúng ta tra tới, hắn đã sớm xử lý sạch sẽ tất cả mọi thứ rồi.

Vốn năm nay Nhị đệ có thể tham gia thi Hương, kể từ đây sẽ không thể tham gia, Tam muội cũng không thể xuất giá. Đạt được mục đích, hắn vẫn còn trong sạch, sau đó sẽ tìm cớ gây náo loạn, cầm đồ Chu di nương đẻ dành nhiều năm, đến những nơi khác làm ăn, tương lai áo gấm về nhà, tức chết bọn lão gia cùng nhị đệ. Tình cảm của hắn đối với Chu di nương cùng tỷ tỷ đều rất sâu, giống vậy, đối với Hàm Nhị ban đầu từng trợ giúp hắn mà nói, chưa chắc hắn không có chân tình ở đây. Trong kế hoạch của hắn, tất nhiên có một chỗ cho Hàm Nhị. Hiện tại hắn đột nhiên biến mất, nhất định là xảy ra vấn đề ở đâu đó. Cho nên ta phải đi tìm người.”

Minh Phỉ đưa tay sửa sang lại áo cho Cung Viễn Hòa, giả vờ lơ đãng mà đến gần mặt hắn, không yên lòng nói: “Phân tích rất có đạo lý, rất phù hợp tính cách của hắn. Giỏi về mưu tính, lại giỏi về che giấu, sau khi đè nén cực độ liền đại bạo phát, nhiều năm sau thứ tử thành công khoe khoang trước mặt đích tử kết quả cuối cùng chính là thiếp thất chiến thắng chính thất. Như vậy, chàng định đi nơi đâu tìm hắn đây?”

“Chỉ cần hắn đi qua nơi nào đó một lần, luôn có dấu vết lưu lại.” Hiểu thê chi bằng phu [hiểu vợ sao bằng chồng], Cung Viễn Hòa vừa nhìn động tác nhỏ của Minh Phỉ cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, mặt mày hớn hở thuận thế giữ đầu nàng, dùng sức dán lến trên mặt nàng, vừa dán vừa nói: “Từ tối hôm qua đến bây giờ ta vẫn không rửa mặt, mặt đầy mồ hôi dầu, vốn là muốn tắm giặt trước, nhưng ta thật sự nhớ nàng, cho nên không nhịn được, nàng có ngại hay không?”

Trời nóng như vậy. . . . . . Hắn nói chưa dứt lời, Minh Phỉ vừa nghe hắn nói, hoảng hốt cảm thấy, khuôn mặt đụng tới gương mặt mình quả nhiên vừa dầu vừa dính, còn phải cố gắng nở nụ cười, dùng giọng điệu ngọt đến phát ngán nói:

“Không chê, thê không chê phu bẩn [vợ không chê chồng bẩn]. . . . . .”

Cung Viễn Hòa ranh mãnh cười một tiếng, nói: “Thật sự không chê? Vậy hôn hai cái?”

Minh Phỉ qua loa “Bẹp” một cái lên mặt hắn: “Ta cho người chuẩn bị nước tắm cho chàng, trời nóng như vậy, đổi bộ quần áo sạch liền thoải mái.”

Cung Viễn Hòa cười mắng: “Ai. . . . . . Trong miệng nói đến dễ nghe, thật ra thì vẫn là ghét bỏ ta!”

Hai người ăn điểm tâm thật vui vẻ, một đường đi đến trước linh bài của Cung Nhị phu nhân bái tế xong, khi trở lại Cung Viễn Hòa ra lệnh Minh Phỉ vẫn luôn không ngừng lôi kéo hắn nói chuyện cùng nằm xuống nghỉ trưa. Mắt thấy nàng ngủ say, liền nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, gọi Hoa ma ma đến chỗ không người, nhỏ giọng hỏi: “Tự sau khi xảy ra chuyện, trong nhà có động tĩnh gì kì lạ hay không?” 

Hoa ma ma bị dọa nhảy dựng lên, không vui nói: “Phúc khí của đại gia cùng phu nhân rất tốt, nào có thứ không sạch sẽ gì dám đến? Nếu thật sự dám đến, để lão đạo trưởng Thủ Chân Tử dùng một lá bùa thu phục nàng!”

Cung Viễn Hòa dở khóc dở cười, đây đều là nghĩ cái gì? Cái gì cùng cái gì? Lại cũng chỉ phải chậm rãi nói: “Không phải ta chỉ cái này. Người chết giống như đèn tắt, sẽ còn lại cái gì? Ta là hỏi, đồ trong nhà, ví dụ như thức ăn vân vân, có đột nhiên biến mất hay không? Trong phòng bếp bị mất trộm? Chó sẽ sủa loạn?”

Hoa ma ma hả hê nói: “Nào có? Phòng bếp chính là nơi được phu nhân coi trọng nhất, những người không có nhiệm vụ trong phòng bếp không dễ dàng tới được, mẫu nữ Kim nương tử đều là người có thể tin.

Con chó kia mỗi ngày đều phải tuần tra viện mấy lần, có tên trộm nào dám đi vào? Chính là đêm xảy ra chuyện, Tiết tổng quản mang đám nam nhân đi cứu hỏa, trong nhà chỉ giữ lại mấy gã sai vặt cùng chúng ta ở nhà, phu nhân cũng sắp xếp nhân thủ [nhân viên] mang chó đi tuần đâu vào đấy, chỉ sợ có người đục nước béo cò.”

“Đây cũng là do ma ma có năng lực, chỉ dựa vào một mình phu nhân các người sao có thể làm đượcchu đáo như vậy? Ma ma cực khổ.” Cung Viễn Hòa khen ngợi Hoa ma ma một trận, mới nói: “Rất lâu rồi ta không có huấn luyện chó, thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, ta rảnh, phu nhân cũng ngủ thiếp đi, ta liền thả chó ra, ma ma canh viện cho kĩ, chớ sai bọn nha đầu đi ra ngoài, để tránh bị dọa sợ.

Phu nhân có dậy cũng phải giữ nàng, đừng cho nàng đi ra ngoài.”

Huấn luyện chó, thả chó, tất nhiên gã sai vặt cũng phải đi, Hoa ma ma nói: “Đại gia muốn gọi cả gã sai vặt đi cùng sao?”

Cung Viễn Hòa cười nói: “Chính thế.”

Hoa ma ma nói: “Ngài yên tâm, nô lập tức gọi hết người vào viện, không cho bọn họ đi loạn.”

Hoa ma ma đi không được mấy bước, Cung Viễn Hòa lại gọi nàng lại: “Hoa ma ma, nghe phu nhân các ngươi nói tháng sáu trong ngươi liền đầu năm mươi? Trước đó vài ngày ta đã bảo Tiết tổng quản mua một mảnh đất tốt hướng về phía mặt trời ở thành Nam, lúc rãnh rỗi ngươi bảo Tiết tổng quản đánh xe đi với ngươi xem một chút xem có vừa lòng hay không.”

Hoa ma ma sững sờ, ngay sau đó run đôi môi, cảm kích nói: “Đại gia. . . . . .” Đã sớm muốn tìm một nơi chôn cất cho chính mình, bạc không phải chuyện lớn, vấn đề là một nô tỳ nho nhỏ như bà căn bản không thể mua được một chỗ tốt, nhưng không nghĩ đến đại gia bình thường không hề quản các nàng vậy mà lại lặng yên không một tiếng động làm xong chuyện này. Người đã già, hậu sự của bản thân quan trọng nhất, bảo nàng sao có thể không cảm kích?

“Các ngươi đối tốt với phu nhân, trong lòng ta vẫn luôn nhớ.” Cung Viễn Hòa gật đầu với nàng một cái, sải bước đi ra ngoài.

Hoa ma ma đổi mặt lạnh, nghiêm trang đi ra ngoài, đều sắp xếp đâu vào đấy.

Nàng kỷ luật nghiêm minh, chỉ trong phút chốc, các nữ nhân tiến vào chủ viện, cửa bị đóng kín, bọn nha hoàn ma ma cửa đều ngồi ở dưới mái hiên yên tĩnh mà thêu thùa may vá. Trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng chó hăng hái sủa gâu gâu cùng tiếng các nam nhân nhỏ giọng quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.