Hỉ Doanh Môn

Chương 298: Chương 298: Hợp tan




Từ lúc biết Đặng Cửu chờ trong phòng bếp mấy canh giờ sau khi mình sinh con xong, hiện tại Minh Phỉ cảm thấy Đặng Cửu có gì đó không đúng: “Hôm nay Cửu tỷ ở phòng bếp đợi nhất định là rất nhàm chán đi?”

Đặng Cửu đặt hà bao thêu chữ phúc lớn ở bên cạnh tã trẻ sơ sinh, cười nói: “Đâu có, Nghe Kim nương tử nói chuyện nấu ăn cũng rất có ý tứ.”

Minh Phỉ cầm hà bao lên nhìn kỹ, cười nói: “Là tỷ thêu sao?”

Đặng Cửu nói: “Thêu bừa thôi, nhưng dẫu sao ta làm cũng khá giống, có thể miễn cưỡng làm lễ ra mắt cho Niếp Niếp.”

Hà bao khá nặng, rõ ràng bên trong có chứa đồ, Minh Phỉ nói đùa: “Lúc này cho lễ, đến đầy tháng tỷ lấy cái gì tới đây?”

Đặng Cửu nghiêm mặt nói: “Lúc đầy tháng, ta và Sơn nhi cũng sẽ không tới.”

Minh Phỉ nghĩ thầm Sơn nhi thủ đại hiếu, loại trường hợp vui mừng này không đến là bình thường, liền nói: “Vậy để ta cho người chuẩn bị một bàn thức ăn đưa qua cho mọi người.”

Đặng Cửu trầm mặc chốc lát, nói: “Không cần, thật ra thì lúc này ta đã sớm muốn rời đi rồi, lúc trước là muốn chờ đại ca ta được trăm ngày, sau ngươi lại có bầu, ta không có năng lực làm gì cho ngươi, nên muốn ở lại chờ ngươi sinh xong, nhìn xem lúc đó có thể giúp được gì hay không. Hiện tại mẹ con ngươi đều bình an, ta cũng không có gì nhớ thương nữa, vậy nên muốn cáo từ. Rời khỏi nơi này, Sơn nhi mới có thể có cuộc sống tự do tự tại.” Minh Phỉ biết không lưu được nàng lại, nhưng vẫn không nhịn được khổ sở, liền nói: “Mắt thấy cũng sắp sang năm mới rồi, qua năm rồi đi nhé?”

Đặng Cửu cười nói: “Sớm muộn cũng phải đi, đi muộn không bằng đi sớm.”

Cung Viễn Hoà từ phòng ngoài đi vào: “Vội vàng như vậy làm gì?”

Đặng Cửu nhanh chóng đứng dậy làm lễ cùng hắn: “Cùng đường cữu của ta bên kia nói qua đó ăn lễ mừng năm mới rồi.”

Cung Viễn Hoà thở dài: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, huống chi chúng ta còn là tỷ đệ, ngươi làm sao phải khổ sở chạy xa như vậy?”

“Mặc dù là họ hàng xa, đại ân hắn không giúp được, nhưng chút ơn huệ này vẫn phải có.” Đặng Cửu kiên quyết đi, “Đã đặt xong thuyền, từ nay trở đi ta liền dẫn theo Sơn nhi cùng đi, sẽ không tới đây cáo biệt, tìm được nơi nào, sẽ viết thư báo bình an cho các ngươi.”

Lần sau gặp mặt không biết là khi nào, làm tất cả mọi người nhất thời có chút khó chịu.

Tiễn Đặng Cửu đi, Minh Phỉ mở hà bao ra, chỉ thấy bên trong là một khối ngọc trang sức Như Ý màu tím kết hợp với dây tơ tằm nhiều màu, nguyên liệu tốt, chạm trổ cũng rất tinh xảo, vô cùng xinh đẹp.

Cung Viễn Hoà nhíu mày một cái, nói: “Đây là đồ mà tỷ ấy thích nhất, sao lại cho Niếp Niếp?”

Minh Phỉ nói: “Thiếp cũng không biết là cái này, lúc ấy không tiện mở hà bao ra xem. Sớm biết, thế này thiếp cũng sẽ không nhận của tỷ ấy. Nếu không, chàng cầm trả lại đi?”

Cung Viễn Hoà nói: “Ta không có ý này, nếu nàng ấy đưa ra, thì chính là chân tâm thật ý. Chúng ta mang trả lại, tất nhiên nàng ấy sẽ khó chịu, cảm thấy chúng ta xem thường nàng ấy. Thôi, nếu nàng ấy cảm thấy như vậy sẽ dễ chịu, thì để cho nàng ấy đi đi.”

Minh Phỉ nói: “Thiếp đang muốn thương lượng với chàng, với tính tình của nàng ấy, tất nhiên nàng sẽ không chịu ở nhà của người thân, bên cạnh lại không có tiền dư, có nhận tiền hay không, phải nói chuyện như thế nào? Chàng đi tìm Song Thọ hoặc Lưu ma ma, lặng lẽ đưa họ ít ngân phiếu để dùng khi có việc gấp.”

Cung Viễn Hoà cười đỡ nàng nằm xuống, đem Niếp Niếp đang ngủ say đặt bên cạnh nàng, dịch chăn cho nàng, nói: “Ta sớm đã nghĩ đến rồi, tự ta sẽ an bài, nàng đừng lo nghĩ, ngủ một giấc đi.” Minh Phỉ nói: “Chàng đặt tên lâu như vậy, rốt cuộc có cái nào thích hợp không? Cứ gọi Niếp Niếp, Niếp Niếp, cẩn thận mà gọi thành tên đó.”

Cung Viễn Hoà có vẻ hơi phiền não, cào cào tóc: “Gấp cái gì, tên là đại sự cả đời, trước hết nghĩ cái nhũ danh đã.”

Đang nói, Cẩm Vân ở sau mành nói: “Tam tiểu thư tới.”

“Tẩu tẩu và Niếp Niếp đều tốt chứ?” Cung Tịnh Kỳ cười híp mắt đi vào, đưa một tấm thiệp cho Cung Viễn Hoà: “Phụ thân đưa thiệp đặt tên cho Niếp Niếp, đại tẩu và đại ca cùng xem một chút có vừa ý không?”

Cung Viễn Hoà sững sờ, không tình nguyện nhận lấy thiếp, mở ra nhìn, hai mắt mới nhìn, chân mày liền nhíu lại, tên bình thường như vậy, hắn nhìn lướt qua nữ nhi đang ngủ say, thế nào cũng cảm thấy không xứng. Chậm một chút Thái Quốc Đống lại thò một chân vào thì làm thế nào đây? Phải nhanh chọn lấy một tên thôi.

Minh Phỉ nhìn dáng vẻ rối rắm của hắn, cho là tài nghệ Cung Trung rất tệ, liền cười nói: “Lấy tới cho thiếp xem nào.”

“Dù sao cũng đã chọn, cũng không cần xem lại.” Cung Viễn Hoà đem thiệp để vào trong ống tay áo, làm như thật hướng về phía Cung Tịnh Kỳ nói: “Ta đã đặt tên cho đứa bé rồi, gọi là Thư Mi, cũng đã thỉnh Lão đạo trưởng Thủ Chân Tử nhìn qua rồi, cái tên này rất hợp với nó.”

Thấy Minh Phỉ kinh ngạc nhìn hắn, hắn mất tự nhiên vuốt ve tay áo, nhướng lông mày uy hiếp Minh Phỉ, chẳng lẽ không dễ nghe sao? Không dễ nghe cũng là do nàng đặt, không chẳng nhẽ để tổ phụ đặt, Minh Phỉ người chọn khẽ mỉm cười, tròng mắt khẽ lướt qua khuôn mặt nhỏ bé của nữ nhi: “Tiểu Mi, cô cô tới rồi.”

Cung Tịnh Kỳ cũng không để ý, cười nói: “Vui vẻ không lo âu, tên này không tệ. Lát ta sẽ trở về nói với phụ thân là được.”

Minh Phỉ nhỏ giọng nói: “Công đa sẽ không tức giận chứ?”

Cung Tình Kỳ liếc Cung Viễn Hoà một cái, cười nhẹ nói: “Ông đã sớm biết có thể sẽ như vậy. Nói tất nhiên đại ca sẽ kén cá chọn canh, nhưng nếu ông không viết đưa tới sẽ lại oán giận nói ông không coi trọng tôn nữ, tốt xấu gì cũng viết mấy cái tên rồi cho người đưa qua.”

Minh Phỉ nghe thấy buồn cười, Cung Viễn Hoà nhìn Cung Tịnh Kỳ nói: “Ta muốn ra cửa.”

Cung Tinh Kỳ không rõ chân tướng, chỉ cười nói: “Đại ca tự đi, ta sẽ trông coi tẩu tẩu.”

Minh Phỉ lại biết là hắn sợ Cung Tịnh Kỳ quấy rầy mình nghỉ ngơi, liền đuổi hắn đi: “Chàng đi chết đi, không cần lo cho ta nơi này.”

Cung Viễn Hoà đứng bất động, nói: “Không phải nàng vừa nói mệt mỏi sao, có buồn ngủ không?”

Cuối cùng Cung Tình Kỳ cũng nghe hiểu ý tứ của hắn, vội vàng đứng dậy nói: “Đột nhiên nhớ tới, nhà còn có việc, tẩu tẩu ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào ta lại tới xem ngươi.” Nói xong không ngừng vội vàng rời đi.

Cung Viễn Hoà nhanh chóng chạy tới hôn trên mặt Minh Phỉ và đứa bé một cái, cười nói: “Ta đi tìm Song Thọ, tối sẽ trở về ăn cơm cùng nàng.”

Gần tối Cung Viễn Hoà trở ề, lại nói: “Song Thọ không cầm, nói sợ Cửu tỷ tức giận, ta liền bảo hắn đưa cho Lưu ma ma cầm, hắn không cự tuyệt.” Nói xong nở nụ cười khổ, “Trong lòng hắn vẫn còn oán ta, nên một câu hữu ích cũng không nói.”

Minh Phỉ nói: “Tính hắn bướng bỉnh, so đo với hắn làm gì. Chúng ta cũng không phải là vì hắn, chỉ cần làm chuyện mình nên làm là được.”

Cung Viễn Hoà nói: “Là cái lý này. Đúng rồi, vừa nãy có tin, cữu cữu và mợ mấy ngày nữa sẽ tới thăm nàng và hài tử, ở đây đến khi hài tử đầy tháng mới đi.”

Minh Phỉ cười lên: “Vậy còn không mau kêu người đi quét dọn viện đi? Lúc trước Kiều Đào tới, mang theo hai mươi con gà Ô Cốt nuôi ở thôn trang tới, để cho bọn họ nuôi thật tốt, cho cữu cữu mang mấy con về đưa cho thập thanh muội muội nấu canh đi.”

Cung Viễn Hoà nói: “Cũng không phải là vật quý hiếm gì, có phải không mua được đâu?”

Minh Phỉ nói: “Đây là Kiều Đào vì thiếp mà tỉ mỉ nuôi, bên ngoài sao có thể sánh bằng?”

Cung Viễn Hoà làm bộ không kiên nhẫn: “Biết, chuyện của nữ nhân các nàng rất nhiều. Một con gà cũng chia tốt xấu.” Nói qua rồi lại không nhịn được cong khoé miệng lên lấy lòng nói: “Nếu là gà tốt, buổi tối nàng ăn nhiều một chút nhé? Ta nghe Tiết Minh Quý nói khi đại nhi tức nhà hắn sinh con, ăn hết một con gà, nàng xem nàng một chút, chọn chọn lựa lựa, còn không bằng thời điểm chưa sinh.”

Người với người là không thể so sánh. Minh Phỉ nhéo vùng bụng lỏng lẻo, nhấc chân lên nhìn, thấy bệnh phù đã giảm rất nhiều, còn hiện tượng lột da nữa, không khỏi cảm thán: “Xấu chết mất. Cũng không biết lúc nào mới có thể thu lại được.”

Cung Viễn Hoà cười như không cười nhìn nàng: “Chỉ lần này xấu xí thôi, dù sao về sao cũng không sinh nữa, cũng sẽ không xấu.” Hắn tiến tới bên cạnh tai Minh Phỉ nhẹ giọng nói, “Chỉ là nếu không cẩn thận lại có thì làm thế nào?”

Minh Phỉ nghĩ đến lời nói mình kêu khóc nói không bao giờ sinh nữa, không khỏi cảm thấy buồn cười, đập đầu vai của hắn mấy cái, nói: “Chàng yên tâm, sẽ không có loại chuyện này xảy ra.”

Cung Viễn Hoà nói: “Ai mà nói rõ được.” Minh Phỉ ngó hắn, chậm rãi nói: “Chỉ cần không để cho chàng đụng vào thiếp, dĩ nhiên là thanh tịnh rồi.”

“Nàng dám!” Cung Viễn Hoà đưa tay đến trên vai nàng: “Nàng nợ ta rất nhiều, lương tâm nàng sẽ không lo lắng ư?”

Minh Phỉ làm động tác sợ hãi, giơ tay đầu hàng: “Thiếp thật sự sợ, thiếp thật sự sợ, đại gia ngài tha cho tiểu nữ đi?”

Cung Viễn Hoà bật cười hì hì thành tiếng, đưa tay bóp mũi nàng: “Nàng cái đồ xấu xa này! Nàng lại giả bộ.”

Ngày ấy Đặng Cửu rời đi, Cung Viễn Hoà sắm đồ lớn dẫn theo xe ngựa đi tiễn Đặng Cửu lên thuyền, gõ tốt nghỉ ở cửa một chút, mới có một ông già đi ra ngoài, thấy Cung Viễn Hoà liền đem thư đưa cho hắn, nói là Đặng Cửu mang theo đám người Sơn nhi đã đi ngay từ nửa canh giờ trước rồi.

Cung Viễn Hoà mở lá thư ra nhìn, đúng là ngân phiếu mình đưa cho Song Thọ, vội vàng bắt ngựa chạy tới bến tàu, chỉ thấy Song Thọ đứng ở đó không nhúc nhích, vội vàng tiến lên gọi Song Thọ: “Người đâu? Sao lại đi sớm như vậy? Ta còn tưởng không đưa được các ngươi.”

Song Thọ quay đầu lại hơi giật mình nhìn tới Cung Viễn Hoà, thất hồn lạc phách nói: “Nàng đã sớm đi rồi. Nàng không muốn ta đi theo nàng, nàng hận ta vì lần trước ép đệ muội, hại nàng ấy mang tiếng xấu bất nhân bất nghĩa.”

Cung Viễn Hoà nghe vậy nhíu mày: “Ngươi có ý gì? Không phải ngươi vẫn đi theo nàng sao? Lúc trước nàng ấy cũng không nói không muốn ngươi đi theo, sao đột nhiên lại không muốn ngươi đi cùng? Các ngươi cãi nhau sao?”

Song Thọ khổ sở lắc đầu: “Ta nói muốn cùng đi với các nàng ấy, nàng vẫn không có cự tuyệt, ta còn tưởng rằng nàng đã đồng ý. Ai ngờ sáng sớm hôm nay nàng lại lặng lẽ rời đi, rõ ràng nhìn thấy ta đuổi theo, nàng cũng không cho ngừng thuyền, không phải nàng hận ta thì là cái gì?”

Cung Viễn Hoà nói: “Bình thường nàng hận ngươi làm cái gì? VÌ sao ngươi không đuổi theo?”

Song Thọ ngồi xổm xuống ôm đầu gào khóc: “Đuổi theo làm cái gì? Dù nàng không hận ta, cũng nhất định rất chán ghét ta, không muốn ta đi cùng. Nếu ta đuổi theo, chỉ sợ nàng sẽ chốn ở nơi nào đấy cũng nhất định không ra. Đều là sai lầm của ta, nếu ta không làm xằng bậy, nhất định nàng sẽ sống thật tốt ở đây, sao có thể phiêu bạt lưu lạc như thế này? Ta thật có lỗi với đại ca!”

Cung Viễn Hoà trầm mặc chốc lát, đỡ đầu vai hắn nói: “Cửu tỷ không phải là người như vậy đâu. Nàng hiểu rõ tốt xấu, nàng chính là vì không ghét ngươi, không hận ngươi, mới có thể không mang theo ngươi cùng lên đường.”

Song Thọ thu lệ, nói: “Sao lại nói vậy?”

Cung Viễn Hoà nhìn trời nói: “Ta nghĩ, nàng không muốn ngươi lầm lỡ cả đời.” Tâm tư Song Thọ, bọn họ đều hiểu, sao Đặng Cửu lại không hiểu đây? Chuyện như vậy cũng tốt, hắn tin tưởng người như Đặng Cửu, bất luận đi đến nơi nào cũng sẽ không chết đói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.