Hỉ Doanh Môn

Chương 84: Chương 84: Chí hướng




Chương 82: Chí hướng

Editor: Trịnh Phương.

Kiều Đào bước nhanh vào phòng ngủ của Minh Phỉ, cầm chiếc lược gỗ trên bàn trang điểm lên cho Minh Phỉ chải đầu: “Vừa rồi Kiều Hạnh tìm đến nô tỳ.”

“Nàng có chuyện gì?” Minh Phỉ vô tình cầm lên một chiếc trâm hoa tinh xảo. Từ sau sự kiện kia của Nhị di nương, Kiều Hạnh liền bị điều đến phòng may vá làm việc, từ đó đến nay, đã lâu chưa từng nhìn thấy nàng đa ra ngoài. Lần này tìm đến Kiều Đào là vì cái gì? Chẳng lẽ cũng là cho là Kiều Đào cũng muốn làm thông phòng cho Thái Quốc Đống sao?

Kiều Đào bảo Đan Hà cùng Bạch Lộ lui xuống, nhỏ giọng nói: “Nàng nói cho nô tỳ, hôm qua phu nhân nhờ Trần Tam tỷ tỷ chọn giúp hai nha đầu thông minh xinh đẹp hiểu chuyện để mang về...” Muốn nói lại thôi, dáng vẻ thật không tiện nói ra.

Minh Phỉ lập tức hiểu ý của nàng, nói đúng là, Trần thị vẫn quyết định chọn thông phòng cho Thái Quốc Đống rồi, đây vốn không phải vấn đề quá lớn lao. Nhưng nàng một là không chịu chọn người từ nha đầu Thái gia, hai là không chịu mua từ bên ngoài, mà là lựa chọn kĩ càng từ người bên nhà mẹ nàng, bởi vì biết gốc biết rễ thì sẽ đỡ phải lo lắng. Nhưng vậy mà lại chọn hai người một lần? Trần thị cũng không phải là loại người hào phóng như vậy. Chẳng lẽ nói một người trong đó là chuẩn bị cho người khác? Lại liên tưởng đến Kiều Đào, Minh Phỉ lập tức hiểu ra. Di3en₫anl#qu^ydo*n

Hiện tại Thái Quang Đình đã mười sáu tuổi, vấn đề hôn phối của hắn sẽ rất được chú ý. Trước khi thành hôn đã có thông phòng cũng không phải là việc gì ghê gớm, có lẽ Trần thị muốn thuận nước đẩy thuyền* mà đưa người của nàng vào, đương nhiên phải nghĩ một biện pháp thỏa đáng. Đột nhiên cho một nha đầu tới đây, thứ nhất là quá gây chú ý, thứ hai là khó bảo toàn rằng sẽ không khiến cho Thái Quang Đình ghét, như vậy biện pháp tốt nhất chính là mượn ngọn gió đông** là Kiều Đào này. Kiều Đào có tình cảm với Thái Quang Đình, chỉ sợ là người mù cũng nhìn ra được, có thể không bị người khác lợi dụng sao?

* Thuận nước đẩy thuyền: Thuận theo tự nhiên để thúc đẩy sự việc phát triển.

** Gió đông: ý chỉ điều kiện cuối cùng cần phải có để bắt đầu thực hiện một kế hoạch, việc làm nào đó. Mọi người thường nói: Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.

Nghĩ đến đây, Minh Phỉ thở dài một hơi, bàn tay của Trần thị quá dài, phải đánh một cái cho nàng biết đau mới được. Nàng nhìn hướng Kiều Đào: “Kiều Hạnh đột nhiên tới nói cho ngươi biết chuyện này, chẳng lẽ là nàng cũng muốn tới phòng phu nhân hầu hạ?”

Kiều Đào tức giận nói: “Cũng không phải vậy đi? Nàng vốn muốn gặp ngài, muốn xin ngài nói tốt vài câu cho nàng ở trước mặt phu nhân, bị nô tỳ mắng cho tối mắt tối mũi. Nàng thật là ảo tưởng!” Thật sự đáng ghét, muốn làm thông phòng của lão gia còn chưa tính, lại dám đánh tâm tư lên đầu Minh Phỉ. Đây không phải là muốn khiến Minh Phỉ bị Trần thị ghi hận sao?

Muốn làm di nương như vậy? Thật đúng là kiên trì, cũng có thể coi là một loại chí hướng. Minh Phỉ cười nhẹ một tiếng: “Ngươi cảm thấy Kiều Hạnh này thế nào?”

Kiều Đào đáp: “Thông minh thì thông minh, lợi hại thì cũng rất lợi hại, nhưng lại có chút lỗ mãng.” Ánh mắt của nàng chuyển tới. Nếu chuyện như vậy có thể nói rõ ràng cùng Minh Phỉ, vậy thúc đẩy luôn cũng không tệ, không phải là đều khiến Trần thị nhất xuống tay độc ác sao: “Không phải vậy......” Di¾end¼anl:O equ=ydo_n

Nếu không thì sao? Nếu không tìm cách thúc đẩy chuyện như vậy? Minh Phỉ cười nói: “Sáng nay ngươi làm rất tốt. Chuyện này, ngàn vạn lần không thể.”

Kiều Đào trong tiếc nuối lại có mấy phần không hiểu.

Minh Phỉ vỗ nhẹ Kiều Đào một cái: “Ngươi đừng nghĩ nữa. Coi như ngươi không chịu giúp nàng, cũng vẫn sẽ có người giúp nàng. Thay vì như vậy, không bằng ngươi để nàng mang ơn ngươi. Ngươi nên biết, ngay cả Đan Hà, Bạch Lộ không hiểu chuyện làm việc kín đáo, như vậy chuyện nhỏ cũng lập tức truyền ra ngoài, còn có chuyện gì là không thể truyền đi? Về sau ngươi cách Kiều Hạnh xa một chút. Nàng muốn làm gì, không có nửa điểm quan hệ với chúng ta.”

Dù là đóng đinh Trần thị, cũng phải để cho người khác tới đóng.

Kiều Đào tức sùi bọt mép: “Nhất định là tiểu tiện nhân Mai tử đó! Bình thường nàng yên lặng làm việc, thời khắc mấu chốt lại không tìm được nàng, nhất định là nghe lén biết được nên đến phòng hảo hạng! Ta biết ngay, bình thường nàng bày ra một bộ dạng nửa si nửa ngốc, chính là muốn cố ý hạ thấp lòng phòng bị của chúng ta.”

Minh Phỉ cười nói: “Cho dù như vậy thì sao?”

Kiều Đào đột nhiên nổi giận: “Đúng nha, có thể yên bình sao? Nếu Kim Trâm tới, ngài sẽ làm thế nào?” Về sau không thể tự do nói cười.

Minh Phỉ nháy mắt mấy cái: “Ta là người đứng đắn thành thật, sợ cái gì?” Lần này Kim Trâm bị phạt cùng bị giáng chức, từ trước đến nay nàng lại vô cùng trung thành với Trần thị, lại có tính tình kiêu ngạo như vậy, sao có thể tha thứ cho Trần thị? Vì vậy, dù không thể tin tưởng Kim Trâm, Kim Trâm cũng sẽ không tạo thành bao nhiêu phiền phức cho nàng. Chỉ cần hiểu người, hạng người gì cũng có thể dùng được.

Kiều Đào đeo một chiếc trâm hoa mỏng cuối cùng cho Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: “Tam tiểu thư, nô tỳ dập đầu từ biệt ngài.”

Nói xong, nàng đi tới chỗ cách Minh Phỉ ba thước mới đứng lại, nghiêm túc sửa sang lại quần áo cùng đồ trang sức, đoan đoan chính chính dập đầu một cái.

Minh Phỉ thở dài: “Ngươi lớn tuổi hơn ta, ta không giữ được ngươi. Lần này rời đi thì sẽ phải làm gì, trong lòng ngươi chắc hẳn cũng đã biết rõ rồi? Ngươi thật sự đã nghĩ kĩ? Nếu ngươi không nguyện ý, ta có thể nghĩ cách giúp ngươi.” Di$end+anl¤eq÷uÿdo&n

Kiều Đào kinh ngạc nhìn Minh Phỉ, hai má núm đồng tiền đột nhiên ửng hồng: “Ngài đoán?”

Minh Phỉ nói: “Có thể không đoán được sao? Ta chỉ hy vọng tương lai ngươi không hối hận.” Ngay cả nàng cũng không cách thể thay đổi quan niệm đã hình thành của người khác, nàng vẫn luôn không hy vọng người bên cạnh mình đi làm di nương.

Kiều Đào cúi đầu suy nghĩ kỹ nghỉ một chút, mờ mịt nói: “Nếu không phải như vậy, thì phải làm thế nào đây đây?” Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng nhìn Minh Phỉ: “Tiểu thư thật tốt, nô tỳ biết ngài muốn nói gì, nhưng dù nô tỳ rằng ngày sau sẽ hối hận, nô tỳ cũng chịu. Nô tỳ biết mình si tâm vọng tưởng, nhưng dù chỉ có thể ở bên cạnh Đại công tử ngây ngốc một hai năm, cũng rất tốt rồi.”

Minh Phỉ lắc đầu: “Tự giải quyết cho tốt đi.” Ai có chí nấy, loại chuyện như vậy không thể miễn. Lại nói, đây chỉ là Trần thị đơn phương, Thái Quang Đình còn chưa nhất định sẽ nhận.

Tới phòng hảo hạng, Dư ma ma đứng trước mái hiên mắng chửi người, hung tợn sai người lấy phục sức của hai nha hoàn tam đẳng xuống, tùy ý bán đi. Nha đầu ma ma trong viện đều câm như hến.

Minh Phỉ cười nói: “Ma ma làm sao vậy? Ai làm đây? Mới sáng sớm đã chọc giận ngài?”

Dư ma ma đổi thành khuôn mặt tươi cười tự mình đến nghênh đón nàng: “Nô tỳ thỉnh an Tam tiểu thư. Hai nha đầu này, một đứa dám trộm đồ trong phòng phu nhân, một đứa dám nói xấu sau lưng chủ tử, cái này còn được sao? Dĩ nhiên là phải phạt hèo, đuổi ra ngoài.”

Nếu nói là tiểu nha đầu lười nhác thì Minh Phỉ còn tin tưởng, nhưng nói dám vào phòng Trần thị trộm đồ, nàng căn bản không tin. Trong phòng Trần thị bình thường được Dư ma ma cùng bốn người Ngọc Bàn trông coi vô cùng nghiêm ngặt, ai dám dễ dàng đi vào? Hơn phân nửa là tiểu nha đầu này làm ra chuyện gì phạm huý, lại không thể nói rõ.

Minh Phỉ vừa vào phòng trong đã thấy bộ mặt chết cha chết mẹ của Tứ di nương bộ, nàng liền hiểu, tuồng vui này đại khái là Trần thị diễn cho Tứ di nương nhìn.

Trần thị tỉ mỉ quan sát Kiều Đào một lần, khẽ vuốt cằm: “Nghiêm túc làm việc, thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Quay đầu lại phân phó Ngọc Bàn: “Đi gọi Kim Trâm tới cho Tam tiểu thư gặp mặt.”

Toàn thân Kim Trâm mặc y phục màu đỏ tươi, son phấn trên mặt cũng không che giấu được đôi mắt khóc đến sưng đỏ của nàng. Nàng đi đến trước mặt Trần thị quỳ xuống lạy, nặng nề dập đầu một cái. Một tiếng “Đông” vang lên, khiến cho Dư ma ma liên tiếp trừng nàng, Ngọc Bàn làm lão đại cũng không đành lòng.

Trần thị vẻ mặt nhàn nhạt: “Ngươi đi ra từ chỗ ta, sau này đến bên cạnh Tam tiểu thư, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, tận tâm tận lực phục vụ Tam tiểu thư, không được làm ta mất mặt! Đi tới hành lễ với Tam tiểu thư đi!” Để ly trà vừa uống xuống, liền nhắm hai mắt lại.

Kim Trâm nghiêm mặt, nghe lời mà đứng dậy, nặng nề dập đầu một cái trước mặt Minh Phỉ, sau đó đứng dậy đi sang một bên, trầm mặc không nói một lời. Die^nd×anlßeq‰uy~d0n

Tứ di nương xem cái này một chút, lại xem cái kia một chút, cười nói: “Kim Trâm thật đúng là một người thành thật, nhìn nàng dập đầu như vậy, cái trán cũng đỏ bừng rồi.”

Trần thị căn bản không để ý tới Tứ di nương, chỉ nói: “Đến giờ rồi, hầu hạ Tam tiểu thư, Lục tiểu thư đi học!”

Ra khỏi phòng hảo hạng, Minh Phỉ đánh liền đưa Kim Trâm trở về thu dọn đồ. Kim Trâm cũng không từ chối, yên lặng chào một cái, khom lưng, rũ tay đi. Nhìn từ phía sau, hẳn là có bộ dạng uể oải hơn hai phần so với trước kia. Xem ra lần này Trần thị đưa nàng ra ngoài khiến nàng bị đả kích rất lớn.

Gần tối, Minh Phỉ tan lớp trở lại Ỷ Thêu viện, Kim Trâm còn đang ngủ, không dậy nổi nghênh đón nàng. Đan Hà cùng Bạch Lộ giận dữ, Bạch Lộ vén tay áo lên đi đập cửa, Minh Phỉ nhẹ nhàng một tiếng: “Ồn ào cái gì? Nàng làm quán quản sự của nha đầu người, nếu không phải tình huống đặc biệt quyết sẽ không lười nhác. Nên làm như thế nào, chính nàng tự hiểu.”

Kim Trâm ở trên giường ngủ tổng cộng hai ngày hai đêm, Minh Phỉ cũng không quản nàng, cũng không cho người đi quấy rầy nàng, đêm hôm sau chỉ cho Hoa ma ma truyền câu: “Trong phòng Tam tiểu thư thiếu một nha đầu quản sự, nếu như ngươi không muốn làm, nàng liền bẩm phu nhân, xin ngài chọn một người khác vào làm.”

Sáng tinh mơ ngày thứ ba, Minh Phỉ vừa mở mắt, Kim Trâm ăn mặc chỉnh tề cũng đã chuẩn bị xong khăn mặt và nước nóng mà đứng ở trước cửa.

Minh Phỉ khẽ mỉm cười, cho nàng đi vào, cũng không xem nét mặt của nàng, một mực chỉ tóc của mình l: “Ngươi xem nên búi tóc kiểu nào thì đẹp?”

Kim Trâm tiến lên nặn ra một nụ cười khó coi: “Để nô tỳ búi cho tiểu thư kiểu sở trường nhất của nô tỳ đi.” Tay của nàng rất khéo léo lưu loát, rất nhanh đã tạo ra một kiểu tóc trơn bóng xinh đẹp, lại chờ thêm một chút, nàng đã đeo xong đồ trang sức cho Minh Phỉ.

Minh Phỉ soi gương, rất hài lòng, liền cười nói: “Ngươi nghĩ thông chưa?”

Kim Trâm rũ mắt xuống: “Nô tỳ không hiểu ý của Tam tiểu thư.”

Minh Phỉ dùng lưng lược gõ gõ bàn trang điểm: “Ngươi luôn nói không hiểu như vậy sao? Vậy thì khó trách việc phu nhân không cần ngươi nữa.” Không chút lưu tình quét sạch thể diện còn sót lại của Kim Trâm.

Kim Trâm nhắm lại mắt, âm thanh nghẹn ngào: “Nô tỳ vụng về, không thể khiến phu nhân vui vẻ.” Coi như ăn nói thẳng thắn, Minh Phỉ khờ dại cười: “Không phải là do ngươi đần nha. Người ta thương nhất chính là ngươi, nể trọng nhất cũng là ngươi. Ngay cả khi ta có chuyện gì, thì đều nghĩ đến việc đi tìm ngươi đầu tiên. Tỷ tỷ tốt, rốt cuộc là ngươi đã làm gì mà lại khiến phu nhân cam lòng đưa ngươi cho ta? Ta thấy Kiều Đào kém ngươi rất nhiều, chính là thiêu thùa may vá, nàng cũng không làm tốt như ngươi. Chẳng lẽ, chính là bởi vì ngươi có tiền đồ, phu nhân mới có thể đưa ngươi cho ta?” Lại xát thêm một nắm muốn lên vết thương của Kim Trâm.

Kim Trâm hùa theo: “Tam tiểu thư, ngài biết rõ còn hỏi!”

Minh Phỉ cau mày nói: “Kỳ quái! Sao ngươi lại nói như vậy? Cũng đừng vu oan ta, ta cũng không biết gì nha.” Thấy Kim Trâm đỏ mắt nhìn nàng chằm chằm, nàng khoa trương nói: “Nha, đừng nhìn chằm chằm như vậy, ta... ta nhát gan. Ngươi nhất định phải ở chỗ này của ta, nếu không thì ta phải lập tức nói với mẫu thân rằng cho ngươi trở về! Chuyện này rất dọa người.” Nàng tất nhiên không thể chủ động đuổi Kim Trâm đi, nhưng nếu Kim Trâm tự động đưa tới cửa, cũng đừng trách nàng không khách khí.

Kim Trâm cắn răng quỳ xuống: “Tam tiểu thư, van xin ngài cho nô tỳ một con đường sống!”

Minh Phỉ thu nụ cười lại, nhàn nhạt nói: “Đường sống không phải là người khác ban cho, là chính mình tự tạo ra. Ta không có yêu cầu gì với ngươi, nhưng phải coi trọng phòng của ta, quản tốt người của ta.” Nàng ném một chuỗi chìa khóa lên bàn trang điểm: “Đây là chìa khóa phòng ta, ngươi có thể không đụng, nhưng một khi đã đụng, dù chỉ thiếu một kiện đồ vật, ta cũng sẽ không tha cho ngươi. Ngươi nghĩ kĩ đi!” Mấy câu nói phía sau của nàng đã nói rõ yêu cầu của nàng. Nàng không trông cậy vào việc Kim Trâm sẽ trung thành, chỉ hy vọng Kim Trâm biết tình cảnh của mình, từ đó không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Kim Trâm nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng đưa tay nắm lấy chuỗi chìa khóa này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.