Hết Khổ Chuyển Sướng

Chương 10: Chương 10: Chương 8




Editor: Peiria

Ba giờ chiều ánh mặt trời chói chang, tia nắng xuyên qua kẽ lá cây ngô đồng chiếu vào mặt Tống Cẩn Thành. Triệu Thanh Hề nhìn có chút ngẩn ngơ.

Kiếp trước cô sống đến ba mươi tám tuổi, nhưng hơn mười năm kết hôn không hề biến cô trở thành nữ cường nhân hay là phụ nữ trung niên, cô vẫn còn giữ nguyên được tâm hồn thiếu nữ.

Hiện giờ trùng sinh làm lại cuộc đời, về sinh lý cô đã hai mươi mốt tuổi, kỳ thật về tâm lý cũng chỉ có hai mươi, cô chờ mong có người nâng niu mình trong lòng bàn tay, thoát khỏi cuộc sống lo âu khổ cực, che chở cho cô một đời bình an.

Tống Cẩn Thành là người đàn ông có thể làm nên đại sự nhưng anh sẽ toàn tâm toàn ý với mình sao? Triệu Thanh Hề do dự không chắc.

Chị họ Đường Lệ Na thấy cô nghiêm mặt bước vào, dáng vẻ không yên liền bỏ đậu đũa trên tay xuống, cùng cô chen chúc trên một chiếc ghế sofa: “Người đàn ông cao lớn đánh nhau với Vu Văn Bân rất có khí phách, không phải vì anh ta mà em bỏ Vu Văn Bân đấy chứ? Chị chỉ muốn nói hai người đó mỗi người một vẻ, xem em lựa chọn như thế nào?”

Triệu Thanh Hề cảm thấy buồn bực, đá con chó nhỏ mà chị họ nuôi, nó hoảng sợ, sủa hai tiếng.

Đường Lệ Na bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ bả vai của em họ: “Em đang rầu rĩ nên chọn người nào sao? Haizz... Quá gấp gáp cũng không phải chuyện tốt! Thanh Hề, nói cho chị nghe chút, người đàn ông đẹp trai nhìn không đứng đắn kia có lai lịch thế nào? Theo đuổi em bao lâu rồi...”

Chị họ đặt câu hỏi thật như cây đậu đũa,Triệu Thanh Hề một câu cũng không nghe rõ.

--

Trong phòng bao lớn trên tầng hai khách sạn Vân Lai. Nhà họ Tống đang tổ chức đại thọ chín mươi cho ông cụ Tống.

Nhìn Tiểu bá vương Tống Cẩn Thành buồn bực vào phòng, có người cao hứng vì hiếm khi thấy được dáng vẻ Tiểu bá vương nghiêm mặt; có người không vui chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giống như cha của Tống Cẩn Thành – Tống Trường Giang. Sinh nhật ông nội không chỉ đến muộn mà hai tay còn trống trơn, đúng là không tốt! Tống Trường Giang cảm thấy mặt mũi mình bị con trai út ném đi hết rồi.

Có người lo lắng, giống như mẹ của Tống Cẩn Thành, hôm nay con trai út ăn mặc thật đẹp, vì tiệc mừng thọ của ông nội mà đặc biệt ăn mặc long trọng, trên người là bộ tây trang màu đen, nhưng tại sao lại nhíu mày không thèm đếm xỉa đến ai? Trên má phải sưng đỏ là có chuyện gì xảy ra?

Tống Cẩn Thành đi đến trước mặt ông nội nói mấy câu chúc ‘Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn’, sau đó buồn bực tìm một chỗ ngồi xuống.

Xưa nay ai vốn không chịu thua người khác, Triệu Thanh Hề là trường hợp ngoại lệ duy nhất. Anh cúi đầu để cô kiểm tra miệng viết thương trên mặt mình, ai ngờ cô xoay người đi mất.

Ngẫm lại cảm thấy rất ấm ức.

Em họ đi tới: “Anh họ, chị Hiểu Yến đã tìm anh cả tối kìa! Chúng em hỏi chị ấy anh đi đâu, chị ấy cười nói không biết. Kì lạ, nhà của chúng ta ngoại trừ Hiểu Yến thì không ai biết hành tung của anh.”

“Mở miệng một câu Hiểu Yến, Hiểu Yến là vú em hay bảo mẫu nhà em sao? Tống Cẩn Thành rũ mi, cầm cốc bia trên bàn uống.

Em họ hậm hực sờ sờ mũi, cô chạm vào họng súng rồi!

Tống Cẩn Thành ngửa đầu nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà chằm chằm, vài ngày tới, anh muốn cùng bạn bàn chuyện làm ăn, thuận tiện gạt cô gái kia sang một bên. Ai bảo cô không muốn gặp anh!

Cô đôi khi yêu đương, một người theo đuổi quá lâu, phải dừng lại để cho đối phương tự kiểm điểm bản thân. Đây gọi là: lạt mềm buộc chặt!

Tống Cẩn Thành chuẩn bị giành lấy khu đất quy hoạch của Chính phủ. Bởi vì là lần đầu tiên làm về bất động sản, anh gần như trần truồng ra trận không hề có kinh nghiệm nên càng không muốn thất bại. Trước hết tham gia đấu thầu, trúng thầu, mới có thể bắt đầu khởi công.

Người anh em của Tống Cẩn Thành nói với anh, cạnh tranh đấu thầu là một môn học thuật, làm không tốt sẽ bị người chèn ép, cố ý nâng giá vùn vụt, phải chịu thiệt thòi lớn.

Thời gian sau đó, Tống Cẩn Thành bôn ba khắp nơi, khai thông quan hệ, cùng nhân viên Chính phủ xây dựng quan hệ tốt, nhờ họ chiếu cố cho mình.

Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Tống Cẩn Thành rời đi trước trở về nhà. Sau khi tắm rửa xong, rút một điếu thuốc đi đến ban công.

Tống Cẩn Thành ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhả ra một làn khói, nghĩ thầm, lúc này tiền tài đang tiến vào, trong đầu lại nhớ đến từng biểu tình của Triệu Thanh Hề – cười, giận, vui vẻ,...

--

Một ngày sau khi anh trai Triệu Thanh Hề xuất viện, người nhà họ Triệu dẫn cháu gái Tiểu Tuyết đến trước mặt Triệu Thanh Hề, để cô trông giúp mấy ngày.

Triệu Thanh Hề rất thích cô cháu gái này, dáng vẻ xinh đẹp lại đáng yêu, vô cùng tinh quái. Kiếp trước Triệu Thanh Hề không thể sinh con, càng coi Tiểu Tuyết như con mình mà đối đãi.

Tiểu Tuyết tới nửa ngày đã nói một câu khiến Triệu Thanh Hề sửng sốt.

“Cô nhỏ*, bạn trai của cô nhỏ đâu rồi? Tại sao con không thấy chú ấy?”

(*) Hán - Việt là 'tiểu cô', chỉ người có quan hệ họ hàng ruột thịt, phân biệt với từ 'cô' thông thường để gọi người lớn hơn mình trong giao tiếp hàng ngày.

Lúc đó Triệu Thanh Hề giật mình nhìn đứa nhóc mới bảy tuổi, “Ai nói với con cô nhỏ có bạn trai?”

“Mẹ con nói. Mẹ nói cô nhỏ có bạn trai vừa anh tuấn vừa nhiều tiền, chú ấy tặng ba rất nhiều đồ bổ.” Sau khi Trần Lộ mẹ của Tiểu Tuyết trở về nhà họ Triệu, miệng không chịu ngồi yên suốt ngày nói cô tìm được bạn trai giàu có ở thành phố.

Tin tức truyền đi rất nhanh.

Cuối cùng, việc Triệu Thanh Hề có bạn trai một đồn mười, mười đồn trăm, phát triển thành cô muốn bám vào người giàu có, làm tình nhân của người ta.

[Đương nhiên, Triêu Thanh Hề vẫn chưa biết điều này.]

Buổi tối cơm nước xong, Tiểu Tuyết tự giác ngồi trên ghế làm bài tập Toán, Triệu Thanh Hề ở bên cạnh suy nghĩ luận văn tốt nghiệp của mình.

Qua một lát, Tiểu Tuyết trừng mắt thật lớn, nhìn về phía Triệu Thanh Hề, “Cô nhỏ, rốt cuộc khi nào bạn trai cô mới xuất hiện? Con còn đang chờ chú ấy đưa con đi mua búp bê đây. Hừ!”

Trên mặt của đứa nhóc tràn đầy dáng vẻ tiểu đại nhân, Tiệu Thanh Hề bị bé chọc cười, “Con rất chờ mong chú ấy tới sao?”

“Điều đó là đương nhiên, con muốn nhìn xem chú có đẹp trai như cha không? Không đúng, cha con nhất định đẹp trai hơn chú.” Tiểu Tuyết cố ý chu miệng, lắc eo nhỏ.

Triệu Thanh Hề vui vẻ lắc đầu, không nhịn được xoa đầu cháu gái: “Quỷ tinh linh!”

Trước khi đi ngủ, Tiểu Tuyết than thở bên tai Triệu Thanh Hề một hồi lâu, muốn mua búp bê, mua váy hoa, Triệu Thanh Hề cực kỳ nuông chiều bé, đáp ứng hôm sau dẫn bé đi dạo phố.

Nhưng Triệu Thanh hề làm sao cũng không ngờ sẽ gặp phải Phan Hiểu Yến – người phụ nữ ngang ngược kia.

Lúc ấy, Triệu Thanh Hề và Tiểu Tuyết đang đứng trước một cửa hàng quần áo nhìn ngắm áo cưới màu trắng trong tủ kính, áo cưới trắng như tuyết có phần duôi kéo dài, chế tác tinh xảo, trước ngực đính vụn kim cương, trên thân váy thêu một đóa hoa, công thêm tầng tầng lớp lớp quần lụa mỏng nửa che nửa hở, dưới ánh đèn tường lấp lánh động lòng người, mặc trên người ma-nơ-canh thanh nhã nói không nên lời.

Có cô gái nào không mong muốn mình được mặc áo cưới gả cho bạch mã hoàng tử trong lòng chứ?

Hôm nay Triệu Thanh Hề mặc chiếc áo sơ mi xanh dài tay, kết hợp với quần bò mài, ngũ quan thanh tú, thanh thuần xinh đẹp đầy sức sống. Cô cũng từng tưởng tượng mình mặc áo cưới, dưới ánh nhìn chăm chú hâm mộ của người thân bạn bè, bước đi trên thảm đỏ.

Năm đó, sau khi cô và Vu Văn Bân lĩnh chứng, thay một bộ quần áo đỏ thẫm, mời người nhà ăn bữa cơm đơn giản, nghi lễ liền kết thúc. Tiệu Thanh Hề vì thế mà tiếc nuối thật lâu.

Khách hàng lui tới trên phố, mắt thấy Triệu Thanh Hề nắm tay một cô bé xinh đẹp, ngẫu nhiên cảm thán hai câu: “Đôi mẹ con này đâu giống mẹ con, giống chị em mới đúng.”

Triệu Thanh Hề giật nhẹ khóe miệng cười cười. Cháu gái khẽ lôi kéo tay cô, lộ ra hai cái răng khểnh: “Cô nhỏ, các cô ấy nói chúng ta là chị em. Ha ha.”

“Ừm, ừm.” Triệu Thanh Hề làm mặt quỷ với cháu gái.

Khi cô bị Tiểu Tuyết đẩy vào cửa hàng thời trang nữ, phản ứng đầu tiên là bị quỷ tinh linh lừa gạt, hóa ra là muốn để cô tới mua quần áo.

Tiểu Tuyết chu miệng nhỏ chỉ vào cái váy liền màu vàng nhạt trên tường, “Chị bán hàng giúp em lấy cái váy đó xuống nha.” Lại nhìn Triệu Thành Hề, “Cô nhỏ, cô vào thử đồ đi.”

“Tại sao? Hôm nay cô dẫn con đi mua quần áo mà.”

“Con có rất nhiều quần áo nhưng cô chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ, mẹ con nói con gái phải biết cách ăn mặc, nếu không cho dù là người đàn ông tốt cũng sẽ chùn bước...”

Triệu Thanh Hề không nói gì.

“Mua không nổi thì không cần giả vờ mình là người có tiền. Gạt người. Dối trá!” Phan Hiểu Yến cùng mẹ đi dạo phố, bước vào cửa hàng cô ta thường lui tới. Mới đầu cô ta nghe thấy Triệu Thanh Hề và một cô bé nói chuyện, vốn là muốn tránh đi nhưng lại đổi ý vì câu nói ‘chùn bước’ kia.

Phan Hiểu Yến liếc nhìn Triệu Thanh Hề bằng nửa con mắt, con ngươi tràn đầy khiêu khích, khinh thường, vui sướng khi người khác gặp họa... “Mẹ, chính người phụ nữ này đã quyến rũ anh Thành, mẹ xem cô ta còn có con nhỏ, lại vẫn không biết xấu hổ dụ dỗ đàn ông.”

Mẹ Phan sớm đã nghe con gái nói qua, Tống Cẩn Thành lái xe đạp chở một cô gái, hiện giờ tận mắt nhìn thấy, càng thêm tức giận, nhà họ Phan muốn bám víu vào nhà họ Tống, nếu bị người phụ nữ này làm hỏng chuyện, tính toán của nhà họ Phan sẽ rơi vào khoảng không (ý nói là đổ sông đổ biển).

Mẹ Phan lấy tư thái của một phu nhân nhà giàu: “Cô gái, đối nhân xử thế, phải biết mình biết người. Cô là một người mẹ lại muốn quyến rũ thanh niên đứng đắn, chẳng lẽ không thấy xấu hổ sao? Con gái của cô mới mấy tuổi, cô có nghĩ tới, nếu sau này đứa bé biết cô là kẻ phá hoại hôn nhân của người khác, nó sẽ có cảm tưởng thế nào không?”

Phan Hiểu Yến đúng là trợn mắt nói dối! Ai nói Tiểu Tuyết là con gái của cô!

Triệu Thanh Hề lạnh lùng cười: “Vị phu nhân này, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích lời con gái bà nói là thật hay giả, tôi và Tiểu Tuyết có quan hệ gì các người cũng không cần biết. Về phần phá hoại hôn nhân của người khác? Bà đang chỉ Tống Cẩn Thành sao? Nhưng tôi nghe nói Tống Cẩn Thành không có chút ý tứ nào với con gái bà. Cho tới giờ đều là cô ta dây dưa. Bà là một người mẹ, không dạy con mình nói chuyện có chừng mực, ngược lại để mặc cô ta tùy ý làm bậy, không coi ai ra gì, chẳng trách Tống Cẩn Thành chướng mắt cô ta!”

“Cô nói bậy bạ gì đấy! Anh Thành và tôi lớn lên cùng nhau, anh ấy có thích tôi hay không, chỉ có tôi biết, sao anh ấy có thể nói với người phụ nữ ti tiện như cô.” Phan Hiểu Yến thẹn quá hóa giận, vốn định nhục nhã cô trước mặt hơn chục nhân viên trong cửa hàng, ai ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo.

“Miệng cô nói chuyện sạch sẽ một chút! Người nào ti tiện thì sẽ nói ra chữ ti tiện.” Triệu Thành Hề nói xong, cũng không muốn cùng họ tranh luận thêm nữa, “Tiểu Tuyết, chúng ta đi.”

Tiểu Tuyết thở phì phò túm lấy tay của cô, giậm chân nói phụ họa, “Hừ, người phụ nữ hư hỏng, cô nhỏ của tôi là người tốt, cô mới đúng là ti tiện.”

“Mày, con bé miệng lưỡi bén nhọn! Mày học mẹ mày phải không! Thật đúng là mẹ nào con nấy!” Phan Hiểu Yến tự động xem nhẹ hai chữ ‘cô nhỏ’.

Triệu Thanh Hề hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn quần áo trên tay hai mẹ con: “Miệng chó không phun ra được ngà voi.”

Oành, Phan Hiểu Yến giận tím mặt ném quần áo lên giá, chiếc giá theo đà đổ xuống.

May mắn không đụng phải mọi người.

Tuy nhiên trẻ con lại không nhịn được khiếp sợ.

Khi Triệu Thanh Hề nghe thấy cháu gái òa khóc, gần như ngay lập tức ôm bé vào lòng vừa dỗ dành, vừa trừng mắt với Phan Hiểu Yến mắc bệnh công chúa...

Kết thù oán lớn!

Buổi tối, Triệu Thanh Hề cố ý ôm cháu nhỏ một hồi, sợ đứa bé ban ngày chấn kinh ban đêm gặp ác mộng.

“Cô nhỏ, người phụ nữ xấu xa hôm nay là bạn gái trước của chú sao? Cô ta đúng là trứng thối. Con không thích chú nữa. Hừ!” Triệu Tiểu Tuyết ru rú trong lòng Triệu Thanh Hề nổi giận nói.

Triệu Thanh Hề cười gật đầu, nghĩ thầm rằng, Tống Cần Thành tốt nhất đừng có xuất hiện, nếu anh xuất hiện cô cũng không thèm để ý đến anh.

--

Ở thành phố Lâm xa xa, Tống Cẩn Thành vừa mới kết thúc xã giao hắt hơi một cái, không khỏi căm giận nói: “Ai đang mắng mình sau lưng vậy?”

Lý Ba cùng đi với Tống Cẩn Thành. Hai người quen biết đã nhiều năm, cùng nhau lăn lộn trên thương trường, giúp đỡ lẫn nhau.

Lúc này khai phá bất động sản, Tống Cẩn Thành gọi người anh em qua hỗ trợ, cùng nhau xây dựng sự nghiệp.

Hai người đàn ông vì muốn ứng phó với nhà đầu tư, liều mình tự chuốc say. Sau khi tiễn họ đi khỏi, hai người đứng dưới ánh trăng nghỉ ngơi một lát.

Lý Ba nói: “Anh, lần này anh cảm thấy chúng ta có thể thành công không?”

“Ừm! Không thành cũng phải thành, tôi đã ba mươi tuổi, phải nắm chắc thời gian kiếm tiền cưới vợ, mua sữa bột cho con...” Tống Cẩn Thành ngẩng đầu nhìn về phía thành phố Thanh Ninh, trong đêm tối, con ngươi đen của người đàn ông thâm trầm như mực, lóe ra ánh sáng khác thường.

“Ha ha, anh, đây là lần đầu tiên em nghe anh nói chuyện nghiêm chỉnh đấy! Khà khà! Không phải anh nhìn trúng cô gái họ Triệu kia chứ?”

“Không được?” Tống Cẩn Thành nhẹ nhàng hỏi lại, trong giọng nói lộ ra quyết tâm nhất định phải có được.

“Em nào dám.” Lý Ba cười, “Anh, ánh mắt của anh thật cao.”

“Cậu cũng không nhìn xem bộ dạng tôi thế nào, ông đây chính là thích cô gái không õng ẹo ra vẻ, lại còn rất xinh đẹp.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Phan Hiểu Yến là nữ phụ, nam phụ không phai Vu Văn Bân.

Cầu nhắn lại, tung hoa.

Thời gan gấp rút, buổi tối còn phải sửa lại một lần.

Chương này cực kỳ cẩu huyết, chương sau sẽ bình thường. Cạch cạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.