Hết Khổ Chuyển Sướng

Chương 6: Chương 6: Chương 4




Editor: Peiria

“...” Triệu Thanh Hề không nói gì, người này thật đúng là ‘tự quen thuộc’(*). Ngày hôm qua còn mang dáng vẻ cao cao tại thượng (ngồi tít trên cao), lúc này tiếp xúc – hình tượng đã bị phá hủy rồi.

(*) Nguyên văn: 自来熟. Đây là phương ngữ Sơn Đông, ý muốn nói mới gặp nhau lần đầu nhưng đã cảm thấy thân thiết như bạn bè.

“Triệu – Thanh – Hề, tên rất hay!” Tống Cẩn Thành lặp lại mấy lần, nghĩ thầm rằng, người cũng như tên, bộ dạng xinh đẹp ngay cả tên cũng dễ nghe. Ba giờ chiều, nắng ấm từ cửa sổ chiếu vào mặt cô gái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn bị ánh sáng phản xạ dường như có thể nhéo ra nước, óng ánh trong suốt giống lòng trắng trứng, Tống Cẩn Thành bất giác nhìn không dời mắt.

Lý Ba ở bên cạnh cười trộm, nghĩ thầm, đại ca nhìn chằm chằm vào một cô gái như vậy cũng không sợ bị người ta nói xấu đi.

Cha mẹ Triệu từ nhà đi đến bệnh viện thì giải phẫu cũng gần kết thúc rồi. Triệu Thanh Hề vừa thấy cha mẹ một trước một sau đi tới, trên mặt Tôn Ngọc Hương vẫn còn đang rơi lệ.

“Cha mẹ, hai người không cần lo lắng, anh con không có việc gì.” Triệu Thanh Hề vỗ vỗ bả vai không ngừng run rẩy của mẹ, còn cha lại rút ra điếu thuốc, cô không ngờ khi trùng sinh sẽ gặp phải loại chuyện này, về sau nhà họ Triệu chỉ có thể trong cậy vào cô giúp đỡ. Tóm lại, là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi, Triệu Thanh Hề nhất định không chịu thua kém.

“Anh con bị thương ở chỗ nào? Có nghiêm trọng không? Bác sĩ phẫu thuật nói sao?” Triệu Kim Sinh đi trên đường nghe người trong thôn nói con trai mình bị nện vào đầu, chảy rất nhiều máu, may mà con gái linh hoạt nhanh chóng ra đường bắt xe khách.

Triệu Kim Sinh vừa nói xong, Tôn Ngọc Hương cũng nén nước mắt nhìn về phía con gái, bà không dễ dàng gì mới nuôi lớn được hai người con, mặc dù con trai đã lập gia đình nhưng mới chỉ có một đứa cháu gái, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện! Nếu không nhà họ Triệu sẽ tuyệt hậu, lại nói, nếu con trai bị làm sao, người làm cha mẹ như họ còn không thương tâm mà chết, người đầu bạc tiễn người đầu xanh ư... Kế tiếp không có cách nào tưởng tượng được nữa.

“Cha mẹ không cần lo lắng, anh trai con chỉ bị nện vào đầu, khâu mấy mũi rồi tĩnh dưỡng một thời gian sẽ bình phục. Hai người không cần nghĩ quá nghiêm trọng, hiện nay y học rất phát triển, anh con sẽ không có việc gì.” Triệu Thanh Hề an ủi.

Tống Cẩn Thành bước ra từ văn phòng chủ nhiệm khoa não, chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên đứng cạnh cô gái kia, vừa tiến lại gần vừa nghe, hóa ra là cha mẹ vợ tương lai. Tống Cẩn Thành sửa lại trang phục, vuốt tóc, mỉm cười hỏi thăm ân cần: “Chào chú chào dì, cháu là Tống Cẩn Thành, bạn của Thanh Hề, chú dì không cần lo lắng, vừa rồi cháu vào văn phòng chủ nhiệm nhờ một người bạn, cậu ấy là chủ nhiệm khoa não, sẽ giúp chúng ta điều trị cho anh Triệu chu đáo.”

Triệu Thanh Hề cảm thấy Tống Cẩn Thành không biết xấu hổ, anh trai cô còn chưa tới ba mươi, ngay cả tuổi của anh ta kiếp trước cũng lớn hơn Triệu Thanh Dương. Hiện tại anh ta gọi một tiếng chú, dì, anh, quả thật là trôi chảy!

Tôn Ngọc Hương rút khăn tay trong túi lau nước mắt, nhìn người trẻ tuổi trước mặt có thân hình cao lớn, nói năng lễ độ khiến người ta cảm thấy thoải mái, không thể tin được, nói: “Bác sĩ nói như vậy thật sao? Thật sự cảm ơn cậu.”

Tống Cẩn Thành gật đầu, “Dì à, dì không cần nói cảm ơn, đây là việc rất nhỏ, hơn nữa anh trai của Thanh Hề cũng chính là anh trai cháu.” Người một nhà không nói hai lời.

Triệu Thanh Hề cảm thấy Tống Cẩn Thành càng nói càng giống lôi kéo làm quen, Lý Ba đã bị anh ta đuổi đi rồi, tại sao anh ta vẫn còn ở lại? Triệu Thanh Hề dùng ánh mắt ý bảo Tống Cẩn Thành ra chỗ khác nói chuyện.

Tống Cẩn Thành cười an ủi Tôn Ngọc Hương đang ngồi trên ghế dài chờ đợi, sau đó đi theo Triệu Thanh Hề ra hành lang của bệnh viện.

“Anh Tống, cảm ơn anh đã cho tôi mượn tiền, bây giờ không còn chuyện gì nữa, anh có thể trở về để tránh chậm trễ chuyện của anh.” Ánh mắt của cô nhìn thẳng vào Tống Cẩn Thành, chỉ thấy đối phương mỉm cười. diendanlequydon

“Tôi có thể có chuyện gì? Tôi là người vô cùng nhàn rỗi nên sẽ ở lại bệnh viện cùng cô. Xảy ra chuyện lớn như vậy, có một người đàn ông ở bên cạnh chia sẻ với cô thì sẽ đỡ vất vả hơn.” Tống Cẩn Thành nghe ra ý muốn đuổi người của cô.

Nhưng người xưa nói không hề sai. Mời thần đến thì dễ, đuổi thần đi thì khó, Tống Cẩn Thành sống ba mươi năm, lần đầu tiên coi trọng một cô gái như vậy, anh cảm thấy đây chính là số mệnh.

Từ nhỏ đến lớn, bên người Tống Cẩn Thành luôn có vô số cô gái vây quanh nhưng anh chưa từng nhìn qua người nào. Ngoại lệ duy nhất chính là Triệu Thanh Hề trước mắt.

Cô lắc đầu cự tuyệt: “Chờ anh tôi kết thúc giải phẫu chuyển sang phòng bệnh liền không còn chuyện gì rồi. Anh trở về đi.”

Nhất thời Tống Cẩn Thành cảm thấy cô gái này rất ngang ngược, mày kiếm cau lại: “Tại sao lại không có việc gì được? Buổi tối cha mẹ cô ngủ ở đâu? Nhà cô ở trong thị trấn, đi lại không cần tiền bạc hả? Hơn nữa buổi tối ai sẽ tới chăm sóc anh trai cô...” Tống Cẩn Thành nói một tràng dài các vấn đề mà Triệu Thanh Hề chưa nghĩ đến.

Cô mấp máy môi, xoay người đi lên lầu, cô có cảm giác sau này mình sẽ bị Tống Cẩn Thành quấn lấy.

Đời trước bị Vu Văn Bân phụ bạc, kiếp này nhất định phải cảnh giác cao độ, nhìn kỹ bản tính của đàn ông, sẽ không tùy tùy tiện tiện giao trái tim của mình ra ngoài. Mặc dù Tống Cẩn Thành không tệ, dường như cũng có chút năng lực, nhưng cô không phải người thích bợ đỡ.

Tống Cẩn thành lập tức đi theo, ngày hôm qua tình cờ nghe được Triệu Thanh Hề nói muốn chia tay với kẻ bất lực kia, anh cảm thấy cô là người rất mạnh mẽ, đàn ông bình thường không đối phó được. Anh nhìn cô gái bước nhanh ở đằng trước, cô cứ chờ rơi vào trong tay tôi đi!

Ca phẫu thuật kéo dài gần hai giờ đồng hồ, y tá đẩy Triệu Thanh Dương đầu bị quấn thành bánh chưng ra ngoài, người nhà họ Triệu lập tức vây quanh. Bác sĩ đã tiêm thuốc tê vào đầu Triệu Thanh Dương, cho nên anh nói chuyện có chút khó khăn, nhưng vẫn kiên cường: “Cha mẹ, chờ con hết bệnh, con muốn đi tìm Triệu Hưng Quốc tính sổ, mẹ nó con chỉ thắng của hắn ta năm mươi đồng mà hắn lấy gạch đập vào đầu con...”

Triệu Kim Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngu ngốc, đánh không lại người ta còn làm cho mình bị thương, hiện tại hung dữ có tác dụng gì?”

Tôn Ngọc Hương vẫn đang nghẹn ngào, hai tay bám trên thành xe đẩy nhìn Triệu Thanh Dương.

Triệu Thanh Hề vừa nghe anh trai nói như vậy, ngược lại nhắc nhở cô nên đi tìm đầu sỏ gây ra chuyện bồi thường tiền thuốc men, tám ngàn đồng cũng không phải là con số nhỏ, có thể bồi thường bao nhiêu hay bấy nhiêu, ít nhất giảm bớt được gánh nặng kinh tế.

Tống Cẩn Thành không nói chuyện, anh yên lặng đứng sau Triệu thanh Hề giống như bức tường, lúc nhìn thấy cô khom lưng lộ ra eo thon, mông vểnh cao, anh mấp máy miệng – con mẹ nó thật đẹp! Một bàn tay anh cũng có thể nắm được. Tống Cẩn Thành chợt nghĩ đến một từ: không đầy nắm tay.

--

Vào phòng làm việc, lúc này Triệu Thanh Hề mới hỏi bác sĩ những việc cần chú ý, phải ở lại bao lâu, vân vân...

Bác sĩ nam một ngày thực hiện bốn ca phẫu thuật, sắp mệt đến mức nằm úp sấp trên bàn mổ, ra khỏi phòng phẫu thuật chuẩn bị thay đồ về nhà nghỉ ngơi, kết quả bị Triệu Thanh Hề đi vào hỏi.

Bác sĩ có chút không kiên nhẫn: “Cô yên tâm, anh ta không chết được. Đầu khâu hơn mười mũi, nghỉ ngơi một thời gian, chịu khó bồi bổ sẽ bình phục hoàn toàn.”

Triệu Thanh Hề nghe giọng nói thô lỗ không vui của đối phương mới nghĩ ra mình không có tặng quà. Đại khái ở trong các cơ quan đều có thông lệ, người ngoài muốn nhờ vả thì phải nhét thêm chút tiền, người ta gọi đó là thu nhập xám(*). Trên người cô lại không có tiền, làm sao để nhét lì xì cho bác sĩ được đây?

(*) Thu nhập xám: nguồn thu riêng.

Tống Cẩn Thành đứng ngoài cửa phòng làm việc của bác sĩ đã sớm nghe thấy, bước nhanh vào, “Bác sĩ, Lưu Xuân Hiểu là chủ nhiệm khoa não của các anh phải không? Nói thật, tôi và chủ nhiệm lưu của các anh là bạn tốt, nghe nói...”

Bác sĩ nam cũng là người tinh mắt, nhìn Tống Cẩn Thành ăn mặc không tầm thường, nhất thời cảm thấy chủ nhiệm Lưu tám phần có quan hệ với người này. Bác sĩ nam nghĩ đến – gần đây trong khoa chuẩn bị cất nhắc phó chủ nhiệm, giọng điệu lập tức chậm lại, hơn nữa còn dặn đi dặn lại Triệu Thanh Hề nên cho bệnh nhân ăn cái gì cái gì...

Hai người ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, cô nói với anh lời cảm ơn, trong lòng cảm thấy người này rất ‘thần thông quảng đại’.

Tống Cẩn Thành quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, nói ra chân tướng: “Cô nghĩ rằng tôi quen biết chủ nhiệm khoa gì gì đó sao, tôi chỉ hù dọa anh ta thôi. Cô cũng không phải không thấy vị bác sĩ là kẻ nịnh hót, giọng điệu khi nói chuyện với cô chẳng khác nào cô thiếu anh ta mấy chục triệu...” Tống Cẩn Thành đắc ý, nhìn cô gái trước mặt dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Triệu Thành Hề ngẩn ra, không ngờ anh lại lừa cả bác sĩ, người này thật sự có một bụng ý tưởng xấu xa, nói dễ nghe hơn một chút là nhạy bén linh hoạt, khó nghe hơn một chút là không đàng hoàng. Vừa rồi khi nói chuyện với cha mẹ cô thì miệng lười trơn tru, ứng phó tự nhiên, Triệu Thanh Hề càng cảm thấy người này không thành thật, không nên tiếp xúc nhiều.

Tống Cẩn Thành không biết trong lòng cô đang xoắn xuýt, chỉ nghĩ đến phải tỏ ra ân cần để lấy được thiện cảm. Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhếch miệng cười: “Tôi ra ngoài mua cơm.”

Kỳ thực Triệu Thành Hề rất muốn nói, anh không cần đi mua, tự tôi sẽ mua đồ ăn, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Anh ta muốn giúp đỡ, sau này kiếm tiền trả lại là được. Nếu cô trực tiếp cự tuyệt, khó tránh khỏi bị nói là người được lợi còn không chịu nhận hoặc là qua cầu rút ván.

--

Cha Triệu thấy Triệu Thanh Hề quay lại, hỏi: “Thanh Hề, tiền thuốc men tốn bao nhiêu? Vừa rồi con đi vội, là ai đã giúp đỡ con?”

Triệu Thanh Hề lại nói chuyện mượn tiền của Tống Cẩn Thành cho cha mẹ nghe.

“Nói như vậy, bạn của Thanh Hề thật đúng là tốt bụng.” Tôn Ngọc Hương nói.

Triệu Kim Sinh nghĩ thầm rằng, có lẽ con gái vì người đàn ông kia nên đã bỏ con rể mà ông coi trọng. Nói thật, ông cảm thấy Tống Cẩn Thành không xứng với con gái mình, đều nói đàn ông có bộ dạng đẹp mắt thường hoa tâm (lăng nhăng), Triệu Kim Sinh chỉ sợ con gái bảo bối của mình bị lừa, bởi vậy trong lòng quyết định phải đề phòng Tống Cẩn Thành...

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tình cảm không đủ mãnh liệt đúng không? Kết chương ở đây thôi...

Lấy tính tình đề phòng lang sói của Thanh Hề, Thành ca của chúng ta muốn bắt cô không đơn giản nha! ( ⊙ o ⊙ )

Tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía gì gì đó, cưng chiều gì gì đó đều thất bại...

Cầu nhắn lại, cầu nhắn lại, cầu nhắn lại...

Cầu cất giữ cất giữ cất giữ cất giữ cất giữ cất giữ...

Tiểu Y lại hóa thành máy bay đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.