Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 3: Chương 3: Đại bạch thỏ uy vũ cứu vớt chúng sinh (2)




Lâm Mặc là nhân loại, vì vậy khi núp giữa đám cỏ quan sát nhân vật chính, cậu cứ đinh ninh mà đã giấu kỹ thân mình, lại quên mất cặp tai dài động đậy bên trên đã sớm bán đứng vị trí của mình. Cho đến khi nhân vật chính nhíu mày nhìn cậu, Lâm Mặc hoảng hồn nhận ra đã bị lộ, chỉ có thể nhảy ra ngoài.

Kỳ thật cậu không hề có ý định bất lương nào với nhân vật chính hết, nhưng cảm thấy cứ như vậy đi vô nhận mặt bà con bạn bè cũng có hơi mất mặt. Cho nên ngồi trong bụi cỏ suy nghĩ chút xem lát nữa nên nói cái gì. Dù sao trong bảy ngày tới cậu cũng phải dắt hắn đi kiếm cái con Mị Hồ gì đó, mà theo cậu tính toán thì trước hết phải có được lòng tin của nhau cái đã, sau đó mới có thể dẫn đi được. Hiện tại Khâm Thanh đang trong giai đoạn “tâm bị tổn thương” do anh em đuổi giết, chỉ số hắc hóa có xu hướng bắt đầu tăng từ đây, cậu nhảy vào kêu “Đồng chí mau đi theo tôi” hẳn sẽ bị đá sang một bên chết tức tưởi mất.

Biên soạn một đống lời thoại trong lòng, Lâm Mặc vững tin nhảy ra hô to: “Tôi là sứ giả của hòa bình và chính nghĩa....”

Kết quả chỉ nghe thấy một đống thanh âm chít chít như chuột.

Khâm Thanh: “...”

Lâm Mặc: “...”

Hệ thống: [...]

Xuẩn ký chủ thật khiến hệ thống đau lòng thay cho chỉ số thông minh.

“Tôi không phải là yêu thú sao? Tại sao lại không nói được?” Lâm Mặc buồn bực lại theo thói quen vò đầu bứt tai. Lúc đọc qua nội dung cậu thấy có mấy đoạn Mị Hồ nói chuyện được với nhân vật chính, sao đến lượt cậu lại thành mấy âm thanh chít chít đáng xấu hổ kia!

[Ký chủ à, thân xác cậu hiện tại chỉ là yêu thú cấp một, thanh quản vẫn chưa cải tạo lại nên chưa nói được là chuyện bình thường] - Hệ thống hữu ái nhắc nhở.

Ở thế giới này, yêu thú lẫn thuần thú sư chia thành mười cấp. Từ cấp một đến cấp ba được xem là sơ cấp, cấp bốn đến cấp sáu là trung cấp, cấp bảy đến đến cấp chín là cao cấp, riêng cấp mười chính là cấp thánh trong truyền thuyết mà chưa ai từng đạt đến. Yêu thú trung cấp trở lên là có thể nói chuyện, mà từ cao cấp trở lên có thể hóa thành hình người. Tuy tiểu thuyết có đề cập qua, nhưng lúc đó chỉ lướt qua trong trí óc Lâm Mặc giúp cậu nắm nội dung là chính nên những chi tiết này cậu cũng không nhớ.

Khâm Thanh nhìn con thỏ vừa to vừa béo ôm đầu lăn lộn trên đám cỏ. Chẳng biết con thỏ kia rốt cuộc nghĩ gì trong đầu, sau một hồi nằm vạ thì lại mang bộ mặt đáng thương hề hề bò lại gần hắn. Lâm Mặc trong cơn tuyệt vọng xuất ra tuyệt kỹ thứ hai của Bạch Thố sau chạy trốn - bán manh. Nếu đã không thể câu thông bằng lời nói thì hãy dùng thân thể biểu đạt vậy. Thế là Lâm Mặc một bộ ta thật đáng thương cầu thu lưu cứ như vậy tiến sát gần nhân vật chính. Quả nhiên không phải không có hiệu quả, tuy ánh mắt Khâm Thanh nhìn hắn có hơi giật giật, cơ thể cũng có chút cứng ngắc nhưng cũng không hề có thái độ bài xích.

Lâm Mặc cho rằng một nam tử như Khâm Thanh không quen nhìn mấy tiểu... à không, đại manh vật bán manh nên mới ngây ngốc ra như vậy. Nhưng thật ra Khâm Thanh đây là đang căng thẳng, lại có thêm chút bất ngờ. Kể từ ngày thí nghiệm năng lực, hắn biết bản thân mình không thể ký khế ước với bất kỳ yêu thú nào. Người ngoài nhìn vào chỉ tưởng yêu thú chán ghét hắn, nhưng là một kẻ mang năng lực thông linh mạnh mẽ, Khâm Thanh biết chúng kỳ thật là sợ mình. Vì sợ hãi nên không muốn đến gần, chứ đừng nói là ký khế ước. Vì vậy khi nhìn thấy thỏ trắng thẹn thùng bò sát lại người, tự dưng Khâm Thanh quỷ dị sinh ra cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Dẫu nhìn thế nào thì cũng chỉ là một Bạch Thố bình thường, tuy kích thước hơi to hơn đồng loại một chút nhưng những thứ khác chẳng có gì đặc biệt hơn. Hắn không phải chưa từng thử khế ước qua loại yêu thú này, yêu thú cấp một ở Khâm gia rất nhiều, hắn đều lén lút thử nghiệm qua cả. Đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ mấy con Bạch Thố ấy sợ hãi đến run rẩy tứ chi, nhưng bị nhốt trong chuồng nên không bỏ trốn được, chỉ có thể nằm dài ra giả chết. Dĩ nhiên cũng không phải Lâm Mặc có bàn tay vàng gì. Cậu chỉ đơn giản là một linh hồn ngoại lai, một chuỗi số liệu không thuộc về thế giới này, cho nên các quy tắc của thế giới này không ảnh hưởng đến linh hồn cậu. Cho nên Lâm Mặc mới không bị khí thế đế vương lẫn năng lực thông linh cực cao của Khâm Thanh dọa cho ngất xỉu.

Khâm Thanh túm lấy đại bạch thỏ, bốn mắt nhìn nhau trừng trừng. Lâm Mặc luống cuống chẳng biết làm gì, Khâm Thanh cũng thế. Tuy là một con Bạch Thố yếu ớt nhưng ít nhất đến hiện tại đây là yêu thú duy nhất chịu đến gần hắn, hiện tại hắn tứ cố vô thân lại bị anh em truy sát, nếu không có khế ước thú hẳn là nguy hiểm khắp bề. Trông hơi béo, mặt lại có chút ngu, nhưng nếu ký khế ước vẫn sẽ giúp hắn tăng sức mạnh, chí ít đủ để vượt qua giai đoạn này. Thuần thú sư không có yêu thú bên mình cũng không có vũ khí mà lại dám đi một mình vào rừng thì khẳng định là chịu ngược. Mà dù Bạch Thố có yếu thì nó vẫn là yêu thú, đấu với yêu thú cấp cao hơn thì không nổi nhưng với đám thú thường thì khẳng định không có vấn đề gì.

Trong lúc Khâm Thanh suy nghĩ đủ điều, Lâm Mặc trong lòng cũng run rẩy không ít. Ngọa tào, nam chính cư nhiên dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu là sao? Chẳng phải bảo thịt Bạch Thố rất dở chỉ có Phong Lang mới ăn thôi mà? Nhân vật chính anh đừng vì đói quá ăn đại, sẽ tổn thất một tiểu đệ hết sức tận tâm giúp anh sửa BUG đó.

“Ngươi...” Khâm Thanh lên tiếng. Lông Mặc Mặc cũng chuẩn bị xù lên, nếu lời tiếp theo mà là “rất ngon” hay “chắc thịt” thì cậu sẵn sàng liều mạng với hắn.

“Có đồng ý làm khế ước thú của ta không?”

Nà ní?

Từ từ, cái diễn biến này hơi sai sai anh ơi. Lẽ ra lần đầu tiên của anh phải dành cho Mị Hồ chứ!

“Hệ thống, tôi phải làm sao đây?” Lâm Mặc bề ngoài yên lặng nội tâm bên trong đã sớm điên cuồng. Dù sao cậu cũng là người mới, mấy cái ngoài kịch bản như thế này cậu vẫn chưa biết cách ứng phó, “Cái này có tính là phá vỡ cốt truyện hay thế giới không?”

[Theo phân tích việc này không ảnh hưởng quá lớn đến cốt truyện lẫn trụ cột thế giới, cho nên cậu có thể toàn quyền quyết định. Thế giới này không giới hạn số lượng khế ước thú của mỗi thuần thú sư, cho nên cậu có trở thành khế ước thú của nhân vật chính cũng không ảnh hưởng mấy.] - Hệ thống ngược lại không lo lắng như Lâm Mặc lắm. Những tình huống ngoài dự kiến như thế này rất thường xuyên xảy ra với các ký chủ, xuyên vài thế giới là sẽ quen thôi. Có điều trong lòng nó có chút khen ngợi đối với hành vi hỏi trước khi làm của Lâm Mặc, trước đây nó từng làm hệ thống cho vài tên kiêu ngạo không biết trời đất, cuối cùng phá hư cả thế giới người ta khiến chủ hệ thống phải đau đầu một thời gian dài. Mà số phận của những kẻ đó... ha hả, chắc không cần nhắc tới làm gì.

Vì thế Lâm Mặc mắt sáng lấp lánh chỉ thiếu in thêm dòng chữ “cầu thu lưu” trên mặt nữa thôi, bất quá Khâm Thanh cũng đã đoán được phần nào, năng lực thông linh hắn rất mạnh, cho nên có thể cảm nhận rất rõ cảm xúc của yêu thú tương tác cùng. Đại bạch thỏ này lúc đầu thì xoắn xuýt, sau lại mâu thuẫn nội tâm, kết quả là hào hứng vui vẻ như vậy, không giống việc một yêu thú cấp một có đủ khả năng làm a...

Có điều hiện tại hắn sẽ không thắc mắc, giữa cả hai còn rất nhiều thời gian, hắn có thể từ từ tìm hiểu sau. Khế ước do cả hai tự nguyện nên cũng chỉ có thể gỡ bỏ khi cả hai đồng ý, chừng nào khế ước còn thì đại bạch thỏ chạy tới chân trời góc biển hắn cũng có thể cảm nhận được. Khâm Thanh rạch đầu ngón tay nhỏ chút máu lên trán Lâm Mặc, giọt máu lóe lên một cái rồi biến mất, ngược lại trên cổ tay hắn xuất hiện một ấn ký hình thỏ nhợt nhạt tượng trưng cho khế ước đã hoàn thành. Trong lòng hắn có chút vui sướng nho nhỏ, vì giờ đây hắn rốt cuộc cũng có một khế ước thú riêng cho chính mình.

Còn Lâm Mặc... ừm, cậu vẫn đang cảm thán yêu thú thế giới này sống thật tốt. Chẳng những được cung phụng đồ ăn thức uống như tổ tông, đến ký khế ước cũng chẳng cần động tay động chân, chỉ cần yêu thú tình nguyện thì phần còn lại do thuần thú sư chịu trách nhiệm thực hiện hết. Tất nhiên nếu yêu thú không chấp nhận thì cũng không có cách nào ép buộc, cho nên dù thuần thú sư có mạnh đến đâu vẫn phải chăm lo đưa ra các đãi ngộ cho yêu thú. Cũng vì thế chỉ có những gia tộc lớn mới sở hữu được yêu thú cấp cao vì người thường ít ai có thể gánh nổi khoản chi phí nuôi đám yêu thú này.

“Nghe cho rõ đây.” Khâm Thanh lại xách Lâm Mặc lên một lần nữa đối diện với mình, “Ta biết ngươi có thể nghe hiểu.”

Lâm Mặc đảo mắt muốn giả chết. Nghe bảo yêu thú cấp một tuy là yêu nhưng chỉ mạnh hơn thú thường, về phần đầu óc thì không có gì khác mấy. Chẳng lẽ cậu biểu hiện quá thông minh nên bị phát hiện có vấn đề?

419 thầm khinh bỉ, là do nội tâm phức tạp của cậu bán đứng cậu đó ký chủ. Hết tưởng tượng mình là anh hùng cứu thế lại tự khen thông minh, da mặt ký chủ nhà nó dày đứng thứ hai thì không ai dám tranh hạng nhất.

“Ta không biết ngươi tiếp cận ta có mục đích gì, nhưng hiện tại đã ký khế ước, ta cũng nói thẳng luôn ta không nuôi thứ vô dụng. Hơn nữa cũng đừng nghĩ ta như đám thuần thú sư kia, sẽ chạy đi cung phụng ngươi.”

“Chít?” Ý anh là hợp đồng không lương không thưởng không bao ăn uống chứ gì? Lâm Mặc trong lòng thở dài. Có trời mới biết nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, cậu có chết cũng không thèm đi làm khế ước thú cho nhân vật chính. Mục tiêu của cậu là được tận hưởng cuộc sống ăn no chờ chết ở thế giới này, nào ngờ xuyên xong lại thành một con thỏ trắng, đến người cũng không được làm còn vớ phải chủ nhân keo kiệt, cuộc đời quả thật bi thương.

419 nhận thấy tâm trạng Lâm Mặc đang chùng xuống, định mở miệng châm chọc nhưng nghĩ tới đây vẫn chỉ là người mới, chưa quen thế sự cũng ôn tồn an ủi một phen: [Thật ra cũng không tệ lắm đâu, thiên phú của Khâm Thanh rất mạnh, cậu cứ nương theo đó mà tu luyện chắc chắn sẽ nhanh chóng thăng cấp, chẳng mấy chốc hóa thành hình người]

Muốn thành hình người phải tu luyện đến cao cấp, tức là ít nhất cũng phải đạt đến cấp bảy, trong khi đó hiện tại cậu chỉ là một Bạch Thố cấp một, khoảng cách xa thế này, không biết tới lúc cậu rời thế giới có thực hiện được chưa. Nhưng Lâm Mặc không phải người hay u sầu, sau khi tự an ủi bản thân xốc lại tinh thần, cậu lại tiếp tục bùng cháy quyết tâm. Chỉ là tu luyện thôi mà, có thể khó đến đâu chứ.

Khâm Thanh thấy đại Bạch Thố không có ý phản đối cũng thả nó xuống rồi mặc kệ. Hắn là thuần thú sư, không biết cách tu luyện của yêu thú, cho nên nói thì nói, cũng không can thiệp vào chuyện tu luyện của chúng nó được. Hơn nữa giờ hắn cũng không rảnh rỗi, tạm thời đả tọa chăm sóc nội thương bên trong, ước chừng phải mất một ngày mới xong.

Trong lúc Khâm Thanh chữa trị nội thương, Lâm Mặc cùng hệ thống xoắn xuýt việc tu luyện. Tiểu thuyết viết dưới góc nhìn của nhân vật chính là người, cho nên tất nhiên chả biết yêu thú tu luyện ra sao, thậm chí lâu lâu tác giả lên cơn lười cứ để một dòng “Ba năm sau”, “vài ngày sau”,... là xong. Thuần thú sư có thể minh tưởng để tăng cường năng lực thông linh, nhưng yêu thú vốn không có năng lực thông linh thì làm sao mà tăng? Thực lực của yêu thú thể hiện qua sức mạnh của chúng, chẳng lẽ cậu phải chạy bộ 1000m mỗi ngày?

[Tra được rồi, là hấp thu linh khí thiên địa] - Cuối cùng 419 cũng tìm được tin tức từ cơ sở dữ liệu gốc thế giới này.

Lâm Mặc: “Như thế nào?” Chẳng lẽ ngồi thiền cho khí tụ đan điền?

419: [Theo trong này ghi thì... cứ nhắm mắt ngủ một giấc...]

Lâm Mặc: “...”

Lười biếng như vậy thật sự ổn sao? Hóa ra trước giờ đám yêu thú này chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn theo đúng nghĩa đen?

419: [Dù sao ban đầu yêu cầu thế giới của ký chủ cũng là “ăn no chờ chết” mà]

Lâm Mặc không hơi đâu nói nữa, cả ngày trời mệt nhọc hết nghĩ cách trốn khỏi hai tên thợ săn kia, chạy một mạch đến đây tìm nhân vật chính, rồi ký khế ước linh tinh, tất cả những thứ đó đều đã vắt kiệt sức lực của cậu. Nếu tu luyện bằng cách ngủ, vậy cậu cũng không có gì để do dự, vừa hay đang muốn đánh một giấc. Nhiệm vụ gì đó thì để sau khi tỉnh dậy rồi tính.

Vì thế một người một thỏ an an tĩnh tĩnh bình yên qua được một đêm đầu tiên với nhau.

Sáng hôm sau Lâm Mặc tỉnh dậy, ngạc nhiên cảm nhận được cơ thể xuất hiện nhiều biến hóa, mà cụ thể nhất chính là cậu đã trở thành yêu thú cấp hai! Nhân vật chính quả nhiên là nhân vật chính, chỉ mới ký khế ước thôi tốc độ tu luyện đã như tên lửa, với đà này thì mục tiêu thành người của cậu chắc là không quá xa vời.

Khâm Thanh cũng khá ngạc nhiên với tốc độ thăng cấp của Bạch Thố. Tuy hắn biết phần lớn là nhờ thiên phú nghịch thiên của mình, nhưng cần biết nếu linh trí yêu thú không đủ, dù thuần thú sư có mạnh đến đâu cũng không cách nào kéo chúng nó qua khỏi bình cảnh giữa các cấp được. Vì thế trong lòng lại càng thêm khẳng định đại bạch thỏ này hoàn toàn không bình thường.

Để tránh bị đuổi giết, Khâm Thanh quyết định đi theo đường rừng, mà Lâm Mặc thì vỗ tay ủng hộ còn không kịp nữa là phản đối. Mị Hồ sống ngay trung tâm rừng, cậu còn đang lo không biết kiếm cách nào để dẫn đi đây. Hiện tại nhân vật chính cũng đi đúng với đường dự định của cậu, công việc tự dưng bớt đi rất nhiều.

Trong suốt quãng đường cả hai cùng tu luyện lại tập luyện bằng cách chém giết yêu thú gặp được. Ngoài bìa rừng chỉ toàn yêu thú cấp một cấp hai, Lâm Mặc có linh trí như người hoàn toàn không cần e dè, huống hồ còn có Khâm Thanh sức mạnh phi phàm hỗ trợ, phải nói thuận lợi đủ điều. Sau năm ngày, Lâm Mặc lại tiếp tục thăng lên cấp ba, tốc độ này nếu nói ra ngoài hẳn khiến một đám thuần thú sư lẫn yêu thú điên cuồng ghen tị, nhưng cậu lại không hài lòng chút nào. Giữa các mức độ hạ cấp lên trung cấp hay trung cấp lên cao cấp sẽ có các bình cảnh cực lớn, lớn hơn so với bình cảnh giữa các cấp nhiều. Sau khi lên cấp ba cậu đã cảm nhận được con đường tiếp theo của mình sẽ không được suôn sẻ như trước nữa. Sở hữu yêu thú cấp ba cũng đủ làm mưa làm gió một thị trấn nhỏ rồi, nhưng xét thấy mục tiêu của cậu là Mị Hồ cấp sáu, xung quanh lại có đám Hỏa Tinh Tinh cấp bốn, quả thật cấp ba chẳng là gì.

So với Lâm Mặc rối rắm, Khâm Thanh lại chẳng biết kế hoạch tương lai cậu vạch ra cho hắn, cho nên hắn cũng không để ý chuyện cấp độ lắm, chỉ cần càng mạnh càng tốt. Bạch Thố tuy biểu hiện ban đầu có hơi không đáng tin nhưng sau vài ngày thấy nó cũng an phận, hơn nữa lại biết tự kiếm thức ăn tự tu luyện không làm phiền đến hắn, hắn cũng thấy hài lòng. Tuy một hai lần nó tự ý chạy hướng khác để hắn đi theo, nhưng vốn dĩ hắn cũng chẳng biết mình đang đi đâu nên đều chiều ý đi theo nó.

Cuối cùng sau nhiều lần suy nghĩ bàn bạc với hệ thống, Lâm Mặc bày lại kế hoạch của mình. Tấn công trực diện đám Hỏa Tinh Tinh để mở đường máu là chuyện không thể, chưa kể đến việc chúng cấp bốn, chỉ mỗi việc chúng sống theo bầy đàn ít nhất là mười con một quần thể cũng đủ khiến bất kỳ loài yêu thú trung cấp nào khác e sợ. Tuy khí thế đế vương của nhân vật chính có thể dọa yêu thú cấp thấp, nhưng khống chế số lượng lớn Hỏa Tinh Tinh ở thời điểm này vẫn quá sức với hắn. Chỉ có cách duy nhất dụ chúng tạm rời đi, sau khi tiến vào được lãnh địa của Mị Hồ rồi thì không cần sợ nữa. Còn về phần Mị Hồ ấy à, nó cũng đã cấp sáu, gần sắp thành yêu thú cao cấp rồi, đương nhiên khí thế đế vương của Khâm Thanh sẽ gây áp lực với nó, nhưng nó đã đủ trí khôn dể phân tích thiệt hơn, chọn ký khế ước thay vì làm kẻ thù.

Hỏa Tinh Tinh có thói quen mỗi khi đi đánh nhau đều gọi cả bầy đàn đi theo. Cái hành vi dùng số lượng đè người này Lâm Mặc cũng chỉ có thể câm nín. Bất quá điều này lại giúp cậu nảy ra một kế. Tam Nhãn Kim Miêu cấp năm là kẻ thù số một của Hỏa Tinh Tinh, ngược lại với Hỏa Tinh Tinh sống theo bầy đàn, chúng lại sống riêng lẻ một mình. Thức ăn yêu thích của chúng là thịt động vật, đặc biệt là Hỏa Tinh Tinh. Còn vì cái gì mèo lại có thể ăn thịt tinh tinh, Lâm Mặc nhún vai tỏ vẻ, nếu cậu trở thành yêu thú trung cấp hoặc cao cấp rồi thì dù là Bạch Thố cũng ăn thịt loài khác được. Dẫu sao không thể dùng tiêu chuẩn động vật bình thường để phán xét yêu thú. Hỏa Tinh Tinh trông giống tinh tinh nhưng không có nghĩa chúng nó thật sự là tinh tinh. Tam Nhãn Kim Miêu cũng thế, vì chúng giống con mèo lông kim sắc lại có ba mắt nên gọi thế thôi chứ có khi chẳng họ hàng gì với loài mèo cả.

Nhưng để giải thích sao cho Khâm Thanh hiểu được kế hoạch của cậu là cả một vấn đề. Lâm Mặc không thể nói tiếng người, cậu cũng không biết chữ viết ở đây có giống thế giới cũ không. Với lại một con Bạch Thố cấp ba biết viết chữ cũng quá dọa người, là một người mới cẩn trọng, Lâm Mặc e ngại bất kỳ hành động nào của mình có thể OOC hoặc ảnh hưởng đến cốt truyện vô cùng. Vẫn là nên tìm biện pháp khác thôi.

Từ lúc bắt đầu ký khế ước tới giờ Lâm Mặc không thấy Khâm Thanh ngủ bao giờ mà chỉ đả tọa. Hiển nhiên hai việc này khác nhau nhưng với cậu cũng là nhắm mắt đóng giác quan cả thôi. Thường thì cậu sẽ nhàm chán mà ngủ luôn để tu luyện, nhưng để thực hiện kế hoạch thì đành phải hy sinh giấc ngủ một chút vậy. Vì vậy đợi Khâm Thanh minh tưởng khoảng thời gian một chén trà, Lâm Mặc rón rén bò đi đến chỗ của Hỏa Tinh Tinh.

Cả bầy Hỏa Tinh Tinh này có tổng cộng mười ba con, trong đó có hai ấu tể. Vì ở trong phạm vi lãnh địa của mình nên chúng khá tùy ý, con nào con nấy tự làm chuyện của mình mặc kệ kẻ khác. Nhờ đó Lâm Mặc lặng lẽ trốn trong bụi rậm cũng không ai phát hiện được. Gần nơi cậu trốn là một tiểu Hỏa Tinh Tinh mới ra đời chỉ biết chập chững leo trèo. Hỏa Tinh Tinh cao hơn cậu một cấp nhưng nếu chỉ có một con, lại là ấu tể, cậu vẫn tin rằng mình có thể im lặng giải quyết. Lâm Mặc im lặng rải những mẩu hoa quả yêu thích của Hỏa Tinh Tinh để hấp dẫn sự chú ý của ấu tể kia, quả nhiên nó trông thấy thì ngo ngoe bò theo, cứ tiếp tục một đường như vậy rời khỏi lãnh địa của bầy đàn cũng mải mê không biết. Lúc này Lâm Mặc mới nhanh nhẹn từ phía sau đánh ngất nó, trong lòng thầm xin lỗi rồi mở bản đồ chạy về hướng ổ của Tam Nhãn Kim Miêu.

Sau khi giấu tiểu Hỏa Tinh Tinh vào bụi cỏ, cậu cũng chỉ có thể thở dài mong bố mẹ nó đến kịp trước khi Tam Nhãn Kim Miêu tìm ra làm thịt nó. Nếu còn cách nào khác, cậu cũng không muốn phải làm vậy. Cậu không phải loại người lãnh huyết vô tình vì mục đích bản thân mà bất chấp mạng sống kẻ khác, nhưng cậu cũng tự hiểu rằng thế giới của mình không còn như trước nữa. Cậu đã chết, chỉ còn là một linh hồn cấu tạo từ chuỗi dữ liệu số, cả thế giới này cũng vậy. Huống hồ tuy hệ thống có tên là “hệ thống xuyên nhanh theo yêu cầu” nhưng chỉ cần không bị trí chướng thì đều biết đây là một cuộc giao dịch hợp đồng làm việc giữa hai bên, chỉ là ký chủ như cậu có nhiều ưu đãi mà thôi. Nó cho cậu cơ hội sống lại đến các thế giới khác nhau, tuy kết quả với cái yêu cầu ban đầu của cậu thật khiến người ta muốn ha hả nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật đó. Vì thế Lâm Mặc cũng không cho rằng nhiệm vụ có thể tùy tiện làm, thất bại nói là không bị trừng phạt chỉ là không được chọn thế giới tiếp theo nhưng lỡ như nhiệm vụ ở đó quá khó cậu lại không làm được thì sao? Nếu cứ thất bại liên tục chỉ có hai trường hợp: hoặc cậu sẽ bị ép xuyên nhanh không có quyền lựa chọn nữa hoặc sẽ bị xóa sổ. Trường hợp nào cũng tệ hơn so với hiện trạng, mà 419 đã bảo vì cậu là người mới nên chọn thế giới đơn giản, nếu còn không hoàn thành được nữa thì cậu nên bắt đầu khóc cho tương lai u ám là vừa. Do đó cậu không dám bỏ nhiệm vụ, càng không có chuyện vì lòng nhân từ mà đánh cuộc tương lai của mình.

Sau khi xong xuôi mọi việc, Lâm Mặc lại chạy về trông chừng gần lãnh địa Hỏa Tinh Tinh. Quả nhiên bố mẹ tiểu Hỏa Tinh Tinh đó sau khi phát hiện mất ấu tể liền gào rú dẫn cả đàn chạy theo phương hướng dấu vết để lại, một đường thẳng đến hang ổ của Tam Nhãn Kim Miêu. Lâm Mặc không biết trận chiến sẽ kéo dài bao lâu, nên cậu vội vàng chạy ngược về chỗ Khâm Thanh để kéo hắn đi càng nhanh càng tốt.

Khâm Thanh đang minh tưởng thì cảm nhận được đại bạch thỏ lôi kéo quần áo mình không ngừng, bất đắc dĩ đành phải mở mắt ra. Đại bạch thỏ chạy vòng vòng quanh hắn rồi cứ chỉ về một hướng, tâm trạng cuống quýt đến hắn cũng cảm nhận được. Nhưng vì sao nó lại vội vã đến vậy, cũng như hướng đó có cái gì, Khâm Thanh hoàn toàn không biết. Chỉ là hắn không nghĩ con Bạch Thố này sẽ hại hắn, dẫu sao có khế ước rồi, hại nhau không có ích lợi gì, nên vẫn đứng lên đi theo.

Cả hai một đường thuận lợi băng xuyên qua địa bàn của Hỏa Tinh Tinh mà không gặp phải con nào. Lâm Mặc sắp thở phào nhẹ nhõm, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gào rú phía sau lưng, kèm theo những hỏa cầu to bằng quả bóng tennis bắn về phía họ. Chỉ thấy phía sau cả đàn Hỏa Tinh Tinh đang điên cuồng đuổi theo họ. Hiển nhiên Hỏa Tinh Tinh sau khi qua về địa bàn nhận ra có kẻ xâm nhập nên đuổi theo. Tốc độ yêu thú cấp bốn quả nhiên không thể xem thường, dù là Bạch Thố cấp ba vẫn có chút hụt hơi không chịu nổi, huống hồ chúng không chỉ đơn giản đuổi theo mà còn bắn hỏa cầu truy kích. Lâm Mặc cơ thể so với rừng cây thì không quá lớn lại luồn lách được nên không bị trúng nhiều, Khâm Thanh trái lại do to lớn nên thành mục tiêu của cả đám tinh tinh đó, vết thương mấy hôm trước chưa lành hết nay lại chịu thêm thương tật mới, quả thật thê thảm không dám nhìn.

Đến khi thoát khỏi địa bàn của Hỏa Tinh Tinh rồi, lông trên người Lâm Mặc cũng đã cháy xém vài chỗ, mà Khâm Thanh thì phỏng rộp cả người, vài vết thương cũ nứt miệng chảy ra, thoạt nhìn như vừa mới bị hành hình xong. Hắn liếc mắt nhìn cậu như muốn nói “nếu không giải thích thì không xong đâu“. Cứ tưởng đâu vậy là yên rồi, nào ngờ mới đi được thêm dăm ba bước, nam chính đại nhân cư nhiên ngất xỉu ngay trước mặt cậu.

Lâm Mặc: “...”

Nhân loại ở thế giới này đúng là yếu đuối thật. Cơ mà cậu phải làm gì đây? Bảo một đại bạch thỏ khiêng một nam nhân trưởng thành đi? Chuyện cười gì thế này, chi bằng bảo cậu đi vào đó tìm Mị Hồ dẫn ra đây còn hơn.

Nhưng cũng không cần Lâm Mặc đi kiếm, ngay từ giây phút cả hai đặt chân vào địa bàn của Mị Hồ, nó đã cảm nhận được. Yêu thú cấp càng cao càng có dục vọng đánh dấu lãnh thổ càng mạnh, để hai kẻ xa lạ xâm nhập vào địa bàn của mình đương nhiên không thể chấp nhận được. Vì thế khi Lâm Mặc còn đang loay hoay, gió lốc xung quanh bắt đầu nổi lên, ít phút sau trên tảng đá to đối diện xuất hiện bóng dáng một con thú khổng lồ xòe sáu cái đuôi. Nếu so sánh về hình thể, cơ thể Bạch Thố của Lâm Mặc chỉ bằng bàn chân của nó, dẫm một phát là bẹp ngay. Mị Hồ kiêu ngạo ưỡn ngực phô bày khí thế uy nghiêm của mình, thị uy với hai kẻ xâm nhập.

“Kẻ nào to gan dám đặt chân vào địa phương của ta?”

[Đinh! Nhiệm vụ chính 1: Giúp Khâm Thanh tìm được Mị Hồ để ký khế ước | Tiến độ hoàn thành: 50% | Xin ký chủ không ngừng cố gắng!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.