Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 97: Chương 97: Chức nghiệp ám vệ không dễ làm (1)




[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 100% – Đánh giá: S| Mức độ lệch của cốt truyện: 25% – Đánh giá: A+| Đánh giá tổng kết: S]

[Cấp bậc ký chủ hiện tại là cấp 19, tổng điểm năng lượng là 7843]

Trở về không gian hệ thống, 419 cảm thấy sắc mặt Lâm Mặc không thể gọi là tốt đẹp gì mấy liền nhanh chóng vội vã thao tác nén dữ liệu.

Nó cẩn thận quan sát biến hóa thần sắc của ký chủ, tựa hồ muốn đoán xem tâm tình đối phương ra sao.

Bình thường khi nén dữ liệu, hai hàng chân mày của Lâm Mặc sẽ hơi nhíu lại, ánh mắt cũng thoáng đờ đẫn. Nhưng hiện tại dù có cố gắng quan sát thế nào, nó cũng chỉ nhìn thấy một thần sắc trống rỗng.

Này là dấu hiệu cực kỳ xấu! Tiếng chuông cảnh báo trong lòng 419 vang lên liên hồi.

“Ha ha ha ha ha ha!!!”

Thôi xong rồi! Ký chủ điên rồi! Đây là suy nghĩ đầu tiên nhảy bật ra khỏi đầu 419.

Bởi vì ký chủ trước kia sau khi trải qua quá trình nén dữ liệu vẫn ổn định, cho nên nó cảm thấy khóa điều trị tâm lý không cần thiết. Bất quá tình hình hiện tại khiến nó rất muốn nhanh chóng liên hệ chủ hệ thống để cấp tốc gửi Lâm Mặc đi ăn súp gà cho tâm hồn!

[Lâm... Lâm Mặc, cậu có sao không?] Hỏi thì hỏi thế chứ trong lòng 419 đã nhận định câu trả lòi là “có” rồi.

“Hả? À ừ, kỳ thực cũng không có chuyện gì.” Lâm Mặc dừng cười, bình tĩnh trả lời.

[Nếu vậy vì sao lại cười?] Trường hợp này coi như không rơi lệ thì cũng nên giữ nguyên biểu tình chứ nhỉ.

Đối diện với thắc mắc của hệ thống, Lâm Mặc thật sự không biết dùng lời nào để giải thích tâm tình của mình lúc này.

Sau khi ký ức bị nén, cảm xúc bị cắt bỏ đi, tầm nhìn cũng trở nên rộng hơn. Lâm Mặc nhìn toàn bộ bối cảnh, liền phát hiện điểm mấu chốt nằm ở đâu.

Coi như nam nhân có thể theo cậu xuyên qua từng thế giới, đến phút cuối cùng hai người họ cũng phải vì một lý do nào đó mà cách biệt nhau.

Không có con virus kia, vẫn sẽ có chủ hệ thống kéo cậu trở về khi hết thời hạn. Nói tóm lại, nếu chỉ giải quyết phần ngọn “tìm kiếm nam nhân trong mỗi thế giới” sẽ vẫn lặp lại bi kịch.

Cách duy nhất để xử lý triệt để vấn đề này, chính là tìm ra chân thân của nam nhân.

Mà khi nghĩ tới việc đó, trong đầu Lâm Mặc liền hiện lên hai từ “tổng bộ“.

Nơi xuất phát của mọi thứ.

Cậu không có gì bảo đảm rằng nam nhân có xuất thân từ tổng bộ hay không, bất quá cậu biết được nếu muốn tìm bản thể thực của hắn, biện pháp tốt nhất chính là đi tới tổng bộ.

Bởi vì 419 đã từng nói, tổng bộ là nơi khởi nguồn tạo nên tất cả thế giới. Ký chủ được gửi tới các thế giới làm nhiệm vụ, virus được sinh ra từ các thế giới, cho dù nam nhân nhà cậu thuộc về phe nào, cũng chỉ có từ tổng bộ mới tìm ra được.

“Làm thế nào để đến tổng bộ?”

Nghe câu hỏi bất thình lình này, 419 hơi giật mình, sau đó nhanh chóng trả lời: [Chỉ cần trở thành ký chủ chính thức cậu liền có thể tiến vào tổng bộ. Kỳ thực tổng bộ cũng không đáng sợ như nhiều người nghĩ, chẳng qua giống như một công ty lớn, mỗi người là một nhân viên bên trong đó thôi.]

Sau đó đoán được câu hỏi tiếp theo của Lâm Mặc chính là làm sao trở thành ký chủ chính thức, 419 nói luôn: [Mặc dù trước đây đã nói một lần, nhưng xét thấy cậu hiện tại hẳn không còn nhớ, tôi nói lại vậy. Muốn trở thành ký chủ chính thức, cần đạt được tối thiểu năm nhiệm vụ đạt cấp S và vượt qua bài thi kiểm tra của tổng bộ.]

“Nội dung bài thi là gì?”

[Xin lỗi, vấn đề này thuộc hàng bảo mật cấp cao không thể trả lời.]

Lâm Mặc cũng không mong chờ sẽ nhận được đáp án, chẳng qua thuận miệng hỏi thôi. Nếu biết trước đề thi thì làm gì còn gọi là kiểm tra.

Bấm bấm ngón tay nhẩm tính, hiện tại cậu đã đạt được ba nhiệm vụ đạt mức S, chỉ cần thêm hai cái nữa liền có thể thực hiện bài kiểm tra.

Mà lúc này cậu cũng đối diện một vấn đề khác quan trọng không kém.

Ưu tiên cho nhiệm vụ? Hay ưu tiên cho nam nhân?

Nếu như có thể vừa hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ cốt truyện lại vừa có thể hạnh phúc bên người yêu, Lâm Mặc đương nhiên không có gì để phàn nàn. Nhưng sẽ có những lúc nhiệm vụ đưa ra khiến cậu phải chọn một trong hai.

Là tâm tình đối phương quan trọng hơn, hay việc hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn?

Nếu là trước kia, Lâm Mặc sẽ không chần chừ chọn vế trước. Trong suy nghĩ của cậu, nếu đã xác định quan hệ, đương nhiên là đối phương quan trọng hơn tất cả.

Nhưng virus và tất cả những thứ lộn xộn khác xảy ra khiến Lâm Mặc không thể không đắn đo. Bởi vì đôi khi cần phải có sự hy sinh để đạt được kết quả tốt nhất. Nếu tiếp tục kéo dài tình trạng này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.

Bất kể nam nhân là ai, thuộc về thế giới nào, Lâm Mặc đều muốn đi tìm hắn để thật sự đến với nhau. Mà đã như vậy, cậu phải làm nhiệm vụ và bảo vệ cốt truyện.

Cân nhắc thiệt hơn, trong lòng Lâm Mặc đã đưa ra quyết định.

Chỉ cần hai thế giới nữa là đủ!

“Bắt đầu truyền tống sang thế giới tiếp theo thôi.”

[Được... Ơ khoan, mà yêu cầu của ký chủ là gì?]

Nghĩ tới việc này, trong lòng Lâm Mặc lại có chút tính toán nho nhỏ.

Bất kể cậu xuyên vào nhân vật nào, đều phải suốt ngày cun cút chạy theo sau nhân vật chính để đảm bảo kịch tình đi đúng hướng. Chạy qua chạy lại như vậy, thật sự rất phiền phức, hơn nữa cũng lắm lúc nhân vật chính khiến Lâm Mặc tức giận chỉ muốn đấm cho vài phát.

Vậy nếu... Cậu trở thành nhân vật chính thì sao?

Vừa nghĩ tới đây, hai mắt Lâm Mặc tỏa sáng, buột miệng nói: “Tôi muốn trở thành nhân vật chính!”

Yên lặng hai giây.

419 vực dậy từ trong sửng sốt, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, giọng nói có chút rụt rè kỳ quái: [Cậu... xác định chứ?]

“Đương nhiên!” Làm nhân vật chính có thể tệ đến đâu, coi như gặp tai nạn cũng sẽ vượt qua được, bàn tay vàng chói lóa khắp nơi.

Hơn nữa thay vì tìm cách lặng lẽ tác động khiến cốt truyện đi đúng hướng, còn không bằng để cậu làm người thực hiện.

[Cậu đừng hối hận là được.]

Lâm Mặc vẫn chưa hiểu mô tê câu nói này của hệ thống ra sao, đã nghe âm thanh truyền tống quen thuộc bên tai, xung quanh lại trở nên tối tăm một mảnh.

*****

Nam nhân một thân tây trang ngồi trên ghế sofa trong phòng, ánh mắt nhắm nghiền, một tay chống cằm tựa như đang ngủ.

Thế nhưng thời điểm bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa đầu tiên, từ miệng y đã phát ra âm thanh trầm thấp: “Vào đi.”

Diệp Cẩm Thần không phải người nể nang lễ nghĩa, được cho phép liền tự nhiên mở rộng cửa bước vào, ngồi chễm chệ xuống ghế gác chân lên bàn. Mà nam nhân hắc y thuần thục đi theo phía sau, hệt như một con chó lớn trung thành hộ chủ.

“Ta vừa tra ra vài chuyện thú vị.” Diệp Cẩm Thần hơi nhếch môi, hai tay gác lên bụng.

“Ngươi xâm nhập vào kho dữ liệu ký ức.” Đây không phải là câu hỏi, mà là một lời khẳng định.

“Đúng vậy.” Diệp Cẩm Thần an nhiên thừa nhận, không hề có chút quan ngại nào.

“Tùy tiện xâm nhập vào kho dữ liệu ký ức của người khác, hình phạt nặng nhẹ thế nào tự ngươi biết rõ đi?” Lúc này đây chủ hệ thống mới chịu mở mắt ra.

“Chừng nào tìm được chứng cớ rồi hãy bàn đến chuyện này.” Diệp Cẩm Thần một bộ ta thực vô tội, bất quá ánh mắt y chẳng khác gì gian thương.

Chủ hệ thống: “...”

Dựa theo phân tích cùng hiểu biết của y đối với Diệp Cẩm Thần, y tự nhiên có thể suy ra đối phương đã làm gì. Nhưng nếu bảo chứng cớ... Diệp Cẩm Thần, cái tên đứng đầu sở an ninh tổng bộ, lại có thể chừa lại chứng cớ phạm tội sao?

Hack vào kho dữ liệu ký ức kẻ khác sau đó không một dấu vết rời đi, chuyện này đối với Diệp Cẩm Thần chẳng khác gì một bữa ăn nhẹ.

Bất quá từ trước đến nay Diệp Cẩm Thần chưa bao giờ có ác ý đối với tổng bộ, tuy tính tình thực khiến chủ hệ thống nhiều lần đau đầu không thôi, nhưng nhìn chung y không giống loại người sẽ lợi dụng năng lực của mình mà làm ra điều sai trái gì.

“Nếu ngươi đã đọc được dữ liệu trong kho, hẳn là cái gì cũng đã biết, còn đến tìm ta làm gì.”

“Ồ không không không, tuy nói là hack vào kho dữ liệu nhưng đâu phải chuyện gì ta cũng biết hết. Hơn nữa kho dữ liệu của Lâm Mặc quả thực không dễ bẻ khóa chút nào.”

“Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi.” Chủ hệ thống không dấu vết liếc mắt về phía đồng hồ, còn ba mươi bảy phút nữa tới giờ chủ thần thức dậy, y còn phải đi chuẩn bị bữa sáng.

“Virus là ai, ta nghĩ chủ hệ thống ngài đây còn rõ hơn chúng ta.” Diệp Cẩm Thần đột nhiên nheo mắt, dáng vẻ cà lơ phất phơ khi nãy đã hoàn toàn biết mất, trái lại chính là một loại áp bức không lời.

Chủ hệ thống ngược lại hoàn toàn không bị khí tức này ảnh hưởng, vẫn im lặng chờ Diệp Cẩm Thần nói xong.

“Nếu đã như vậy, vì cái gì còn kêu ta truy đuổi y? Ngươi biết ta không thể giết được y.” Diệp Cẩm Thần hơi xiết chặt nắm tay.

“Xét tới cấp bậc của y, e rằng chỉ đứng sau chủ thần? Không, đó chẳng qua là danh hiệu. Nếu nói cho đúng, phân nửa thế giới này là do y tạo ra. Gọi y là thượng đế của tân nhân loại cũng chẳng sai. Để cho tân nhân loại như ta đi giết y, đầu óc ngươi có vấn đề rồi sao?”

Loại sai lầm cơ bản này, một trình tự cao cấp như chủ hệ thống hẳn không nên mắc phải.

Chủ hệ thống suốt cả quá trình đều bảo trì trầm mặc, rốt cuộc thở ra một ngụm trọc khí: “Ta cũng không trông chờ ngươi giết được y, chỉ cần cầm chân đừng để y gây họa là được.”

“Nga? Cầm chân vì mục đích gì? Coi như được một lúc rồi thôi. Kỳ thực ta rất thắc mắc nếu kẻ sa đọa này nguy hiểm đến thế, tại sao chủ thần còn không ra mặt giết chết y cho xong?”

“Chủ thần không giết được y.” Chủ hệ thống nói, sau đó ngừng một chút lại chậm rãi bổ sung, “Khắp tổng bộ này, người duy nhất ngăn cản được y chính là Lâm Mặc.”

“Nhưng trước khi cậu ta nhớ lại tất cả, cậu ta chẳng làm được gì...” Diệp Cẩm Thần lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu, “Cho nên ngươi mới muốn ta cầm chân y, cho đến khi Lâm Mặc vượt qua bài kiểm tra?”

“Đúng vậy.”

Nhận được đáp án mong muốn, Diệp Cẩm Thần cũng chẳng định ở lại lâu hơn, liền đứng dậy cáo từ. Nhưng khi bước chân đã đến ngưỡng cửa, y đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Vậy còn Hạ Duệ thì sao?”

Ai có mắt nhìn vào cũng thấy rõ ràng con virus kia đang cố tìm mọi cách giết chết hắn. Bên này là nhân loại nguyên thủy, bên kia cũng là nhân loại nguyên thủy, cho dù kết cục ai thắng hay thua cũng sẽ gây nên ầm ĩ cực lớn.

Nhưng sau khi so sánh, Diệp Cẩm Thần lại cảm thấy Hạ Duệ có xu hướng thua hơn là thắng. Xét về năng lực, thân phận hay đầu óc, hắn đều không thể so sánh với tên virus kia.

Như đọc hiểu được suy nghĩ của đối phương, chủ hệ thống hơi khẽ lắc đầu: “Sẽ không, cho dù người chết là ai, nhất định cũng không phải Hạ Duệ.”

“Ngươi ngược lại rất tin tưởng hắn.” Mí mắt Diệp Cẩm Thần hơi giật, “Theo ta thấy hắn còn chưa bị con virus kia giết chết đúng là kỳ tích.”

“Bởi vì hắn có Lâm Mặc.” Chủ hệ thống vẫn bình tĩnh trần thuật.

“Bất quá Lâm Mặc thực sự sẽ nỡ ra tay giết chết con virus kia ư?” Diệp Cẩm Thần đã nhìn qua ký ức của Lâm Mặc, không khỏi tự hỏi.

“Sao lại không.” Lần này giọng điệu chủ hệ thống có vài phần đương nhiên.

“Nếu đối phương thực sự chạm đến mấu chốt của Lâm Mặc, cậu ta hoàn toàn có khả năng làm chuyện này.”

Hạ Duệ là người quan trọng nhất đối với Lâm Mặc, chuyện này toàn bộ cao tầng tổng bộ đều biết. Quan trọng đến mức đủ để khiến cậu sẵn sàng làm ra những chuyện kinh thiên động địa.

Ví dụ như sự kiện năm đó.

Chủ hệ thống vẫn chưa quên được Lâm Mặc đã tự giết chết bản thân như thế nào.

Tàn nhẫn, dứt khoát, không một chút chần chừ.

“Đây là lựa chọn tốt nhất mà cậu đưa ra được?” Khi đó y đã hỏi Lâm Mặc như vậy.

Đối phương không hề suy nghĩ mảy may, đã mỉm cười trả lời: “Đây là lựa chọn tốt nhất đối với Hạ Duệ.”

Sau đó, một cái chớp mắt cũng không, liền tự tay nhấn nút hủy diệt toàn bộ trình tự của chính mình.

*****

Sau khi tỉnh dậy, Lâm Mặc mới nhận ra vì cái gì 419 lại nói như vậy.

Quả thực là hối hận sắp chết rồi có được không!

Cầm kịch bản trong tay, Lâm Mặc khóc không ra nước mắt. Cậu đúng là còn non và xanh lắm.

Thế giới lần này chỉ là một đoản văn đam mỹ ngắn về tình yêu thời cổ đại. Bất quá nếu chỉ có như vậy, Lâm Mặc cũng không đến nổi muốn đập đầu tự tử đầu thai lại.

Ha hả, lý do ư, để cậu tóm gọn bằng vài từ nhé.

H văn, ngược văn, BE.

Vừa đọc xong phần thể loại, Lâm Mặc có cảm giác bản thân bị ba tiễn xuyên tim, thanh HP tụt xuống còn phân nửa.

Mà sau khi cậu đọc hết cốt truyện, liền chỉ muốn phun một búng máu thoi thóp lăn ra ngay tại chỗ thôi!

Quá ngược! Quá tiện! Quá cẩu huyết rồi!

Đây là câu chuyện về một ám vệ đi theo vương gia nhiều năm mà nảy sinh lòng thầm yêu trộm mến đối phương, vô tình lại bị vương gia phát hiện được.

Cái gì? Ngươi cho rằng vương gia sẽ đón nhận cậu ta, từ đó cả hai sống hạnh phúc suốt đời?

Sai bét! Về chép lại thể loại một trăm lần!

Vương gia chính là một tên tra công chính hiệu, trước khi biết tâm tư đối phương vô tâm vô tình thì thôi, sau khi biết được liền dùng lý do này tàn nhẫn hành hạ hắn ta, mà ám vệ thân làm trung khuyển tiện thụ, cho dù bị ngược bao nhiêu lần cũng vẫn một mực si mê vương gia.

Đại khái cả cuốn truyện không gì khác ngoại trừ ba ba ba, sau đó ngược thân ngược tâm nhau, lại ba ba ba.

Để cho nồi máu chó thêm nồng, tác giả còn để cho kết thúc BE, ám vệ thụ vì vương gia chặn công kích của địch nhân, tới lúc chết vẫn hạnh phúc mỹ mãn vô cùng, quả là tấm gương cho mọi tiện thụ khác noi theo.

Lâm Mặc ưu thương ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, trách ai bây giờ đây ú u u~

[Đây vẫn chưa phải phần tệ nhất đâu.]

Nhắc nhở của 419 như kéo hồn Lâm Mặc trở lại, cậu rợn cả tóc gáy hỏi: “Cái gì?! Còn có thể tệ hơn sao?!”

[Đúng vậy, nếu như xuyên thành bất kỳ nhân vật nào khác, nhiệm vụ của ký chủ chính là sửa BUG những chỗ cần thiết. Nhưng nếu trở thành nhân vật chính, nhiệm vụ liền chuyển thành...]

Tim Lâm Mặc đập thình thịch, có cảm giác không tốt.

[Hoàn thành tất cả mọi tình tiết trong truyện.]

Phốc!

Đó là tiếng máu phun ra từ trong ngực, đừng quan tâm.

[Mỗi tình tiết chỉ nhận được 10 điểm năng lượng.]

Rầm!

Đầu gối té ngã xuống đất rồi, nhưng sao chân không đau mà lòng lại đau thế này.

[Dù chỉ không hoàn thành được một tình tiết, liền xem như thất bại cưỡng chế rời khỏi thế giới ngay lập tức.]

Bùm!

Đầu nổ tung như pháo hoa bắn tung tóe.

“Tôi sai rồi.” Lâm Mặc khóc rưng rưng trong lòng.

419 ngoại trừ thở dài thì không biết làm gì hơn. Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới. Hầu hết các ký chủ đều từng đưa ra loại yêu cầu này, và tất nhiên đều trải qua cảm giác sụp hố thê thảm đến không thể thê thảm hơn.

Nói theo lời chủ hệ thống, chính là để cho họ biết trên đời không có bữa cơm nào dễ dàng cả. Bất quá cũng có thể đơn giản là vì chủ thần thích như thế, cho nên chủ hệ thống mới ban ra cái luật này.

Tất cả hệ thống đều biết chủ thần rất ưa thích cười trên nỗi đau người khác a...

Sau khi trấn tĩnh trở lại, cậu mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang đứng trong một gian phòng trống trải bài trí đơn sơ. Trước cửa phòng, một gã quản sự bước tới, to giọng kêu: “Thập Nhất, đi thôi.”

Thập Nhất chính là tên của nguyên chủ. Mỗi một ám vệ kể từ khi bước chân vào huấn luyện đều phải xóa bỏ cái tên trước kia, chỉ còn lại danh xưng mơ hồ. Bởi vì trong đợt huấn luyện đó, hắn là đứa trẻ thứ mười một tiến vào, cho nên liền lấy tên Thập Nhất. Lâm Mặc nghe đối phương kêu mình liền bước theo gã, trong lòng tự hiểu kịch tình sắp tới rồi.

Gã quản sự đi trước dẫn đường, miệng liên tục nói: “Từ nay về sau ngươi chính là ám vệ của Diệu vương gia, vương gia kêu ngươi làm gì ngươi không cần thắc mắc, chỉ cần làm theo là được, rõ chưa?”

“Đã rõ.” Giọng thanh niên hắc y phía sau truyền đến.

Quản sự không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần. Đây chính là kẻ xuất sắc nhất trong đợt tuyển chọn lần này, không những tự mình giết chết mười ba đối thủ còn lại, đã thế thành công sống sót quay trở về với thời gian ngắn nhất từ trước đến nay.

Một con sói cuồng dã, lại hoàn toàn bị tẩy não trung thành hộ chủ, chính là lưỡi dao sắc bén nhất bên người vương gia.

Cả hai đi bộ qua đình viện, quản sự vẫn luôn giữ im lặng, Lâm Mặc cũng không lên tiếng. Kẻ duy nhất vẫn luôn lải nhải từ nãy đến giờ cũng chỉ có một mình 419.

[Đinh! Nhiệm vụ 1: Thực hiện kịch tình đầu tiên - Gặp gỡ vương gia]

[Cửa vừa mở, hình ảnh một nam nhân cuồng ngạo tuấn mỹ đến cực điểm ngay lập tức đập vào trong mắt Thập Nhất. Quanh thân y đều là khí tức lạnh lẽo, áp bức nặng nề vô cùng. Dù chỉ nhìn thoáng qua, hắn cũng có thể thấy được sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc tình, cặp mắt phượng có nốt lệ chí, tóc đen mềm mại tựa như thác đổ xuống xiêm y làm từ tơ lụa mắc tiền. Dáng vẻ ấy hoàn mỹ đến độ khiến hắn có chút ngẩn ngơ, bất quá rất nhanh liền theo đúng quy củ quỳ một chân cúi đầu xuống: “Thập Nhất bái kiến chủ nhân.”

Tiếng lật sách vẫn thỉnh thoảng vang lên trong không gian yên tĩnh, tựa hồ người đối diện không hề nhìn thấy mãi một màn này.

Mãi một lúc lâu sau, nam nhân mới hờ hững lên tiếng: “Tư chất không tồi.”

Quản sự liền không buông bỏ cơ hội tâng bốc một phen: “Hắn chính là thiên tài hiếm có xưa nay, võ công lẫn nội lực đều thuộc hàng thượng đẳng, hơn nữa gia nhập trại huấn luyện từ rất sớm nên tuyệt đối trung thành với vương gia.”

“Có đúng vậy không?”

Phát hiện nam nhân đột nhiên hỏi mình, Thập Nhất thụ sủng nhược kinh, nắm tay càng nắm chặt hơn: “Thập Nhất chính là con chó của chủ nhân, chủ nhân sai thuộc hạ chết, thuộc hạ không dám hai lời.”

Câu trả lời này dường như khiến Diệu vương rất vừa lòng, khóe môi hắn hơi cong lên, ngón tay vuốt mép sách: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đi theo ta.”

Nụ cười thoáng qua hệt như một cơn gió, lại khiến Thập Nhất một phút chốc lỡ nhìn mà lâm vào cơn say mê man cả cuộc đời này...]

“Sẽ không nhất thiết thực hiện đúng mọi chi tiết đi?” Lâm Mặc buồn bực hỏi.

[Chỉ cần ký chủ diễn đúng mọi tình tiết của nhân vật chính là được, về phần những người khác dù có hơi lệch so với kịch bản cũng không sao.]

Dẫu sao cũng chẳng ai có thể đảm bảo khiến mọi chuyện diễn ra hoàn mỹ một trăm phần trăm cả. Tổng bộ sẽ không bắt ép các ký chủ làm loại chuyện mức độ khó như vậy, miễn bọn họ thực hiện đúng phần của mình sẽ không ý kiến gì.

Nghe 419 giải thích như vậy, Lâm Mặc sờ sờ cằm. Nói cách khác lời thoại không thể thay đổi, hành động không thay đổi. Chắc không đến nỗi nào đi?

“Đến rồi.”

Tiếng nhắc nhở của quản sự khiến Lâm Mặc tập trung tinh thần, hít sâu một hơi bước chân vào cửa.

Nhìn thoáng qua, cúi đầu thật nhanh, che giấu cảm xúc trong đáy mắt. Kỳ thực cũng không khó khăn lắm, bộ dáng Diệu vương này lớn lên thật sự đẹp, Lâm Mặc lúc mới trông thấy cũng phải thầm tán thưởng trong lòng, cho nên dâng trào kinh ngạc ngưỡng mộ gì đó cũng không hoàn toàn là giả.

Nhớ đến kịch bản, cậu ngay lập tức quỳ một chân cúi đầu xuống làm thủ thế: “Thập Nhất bái kiến vương gia!”

[Làm tốt lắm! Rất soái!] 419 không hề keo kiệt mà khen ngợi.

Lâm Mặc cũng rất muốn cười ha hả khen cho vóc dáng rắn chắc sáu múi cơ này của mình, nhưng cơn đau ập đến khiến cho khóe môi cậu thật muốn run rẩy cười không nổi.

Quên mất nhân vật chính vừa mới trở về từ tu la tràng, ngay cả nghỉ ngơi cũng chưa kịp đã bị bắt đến đây, chả trách vì sau toàn thân bây giờ đau ê ẩm như vậy.

Thế nhưng cậu còn phải quỳ một lúc lâu nữa theo đúng kịch bản, cho đến khi vương gia lên tiếng mới thôi.

Chờ đợi là một chuyện rất nhàm chán, cho nên Lâm Mặc quyết định tập trung ánh mắt nghiên cứu sàn nhà cổ đại. Ừm, rất chắc chắn, bóng loáng, hẳn được lau chùi mỗi ngày. Nhìn những đường vân gỗ kia...

“Đứng lên.”

Âm thanh đột ngột vang lên khiến Lâm Mặc trở tay không kịp, quản sự đứng kế bên thấy cậu vẫn cứ giữ nguyên tư thế liền thầm kêu hỏng bét, cuống quýt gọi: “Vương gia kêu ngươi đứng lên kìa!”

Lúc này Lâm Mặc có điếc cũng nghe thấy, cậu không dám chần chừ liền đứng lên. Ngọa tào, kịch bản không đúng a! Nhưng mà từ lúc bước chân vào tới giờ, cậu đều chỉnh chỉnh thực hiện đúng từng công đoạn, ngay cả ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái cũng diễn ra mười phần, vì cái gì lại xảy ra thay đổi?!

“Ngẩng mặt lên.” Trong giọng nói kia đã mang theo vài phần mất kiên nhẫn.

Tuy rằng kịch bản bị lệch, nhưng cậu không thể vì thế mà OOC được, cho nên liền hết sức đóng vai một thuộc hạ trung thành ngẩng mặt lên.

Mãi đến tận lúc này đây Lâm Mặc mới có dịp nhìn thẳng mặt đối phương.

Mà cũng khi đó cậu liền nhận ra lý do vì sao Thập Nhất trong nguyên tác lại say mê người này đến như vậy.

Gương mặt kia căn bản chính là một tác phẩm hoàn mỹ của tạo hóa, trên đời không có nam nhân hay nữ nhân nào có thể đem ra so sánh. Muốn nhu có nhu, muốn cương có cương, đường nét hài hòa bổ trợ lẫn nhau. Tuy đều là đẹp, nhưng trên đời có rất nhiều kiểu đẹp khác nhau. Có loại vừa nhìn đã khiến kẻ khác kinh diễm, có loại thoạt trông bình thường, nhìn lâu sẽ thấy duyên. Lại có loại khiến đối phương mặt đỏ tim đập hít thở không thông.

Diệu vương như tên của hắn, chính là sở hữu một gương mặt chói sáng đến mức khiến người ta dù muốn ganh tỵ cũng không tìm ra được khuyết điểm nào để bới móc. Thời điểm chọn chữ “Diệu” này, hoàng thượng bảo rằng hắn tài đức vẹn toàn, dù là thơ từ thi ca hay cưỡi ngựa bắn cung đều thập phần hoàn mỹ, cho nên liền ban cho danh hào Diệu vương. Bất quá khi truyền đến tai bách tính, bọn họ nghe những người nhìn thấy nhan sắc của hắn ca ngợi liền một mực tin rằng vương gia bởi vì quá mức tuấn mỹ, cho nên mới được gọi là Diệu vương.

Bất kỳ ai một khi đã nhìn qua, khẳng định sẽ lưu lại ấn tượng sâu đậm cực kỳ, tuyệt đối không thể quên. Ngay cả Lâm Mặc vốn có ác cảm với Diệu vương trong nguyên tác, cũng nhịn không được tấm tắc một phen.

Nhưng cậu không phải loại người thấy sắc liền quên hết... được rồi, nếu thật sự là nam nhân nhà cậu nói không chừng rất có khả năng cậu sẽ trở thành loại người đó. Có điều trước khi xác nhận Diệu vương có phải người yêu không, Lâm Mặc tuyệt đối sẽ không manh động.

Còn vì cái gì lại cho rằng Diệu vương chính là nam nhân? Kỳ thực cũng do suy đoán từ những thế giới trước. Vô luận ở thế giới nào, nam nhân cũng đều rất nhanh tìm được cậu. Mà ở thế giới này, một cuốn H văn thì tập trung cảnh ba ba ba của nhân vật chính là chủ yếu, nhân vật phụ ít ỏi đến mức đếm trên một bàn tay cũng hết. Sau khi xét các điều kiện, vị vương gia kia có khả năng rất lớn a.

Lâm Mặc rũ mi mắt xuống, che giấu suy nghĩ trong mắt, mặt không đổi sắc đối diện vị vương gia có tiếng lãnh huyết vô tình kia.

Bách Hiểu Minh trầm ngâm nhìn ám vệ trước mặt, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới giống như đánh giá toàn diện đối phương.

Xét về ngoại hình, vừa trông liền biết là người có tập võ, khác xa nữ tử mềm mại.

Xét về nhan sắc, thua xa hắn.

Tóm lại không có điểm gì đặc biệt cả. Bất quá nếu là như thế, vì sao đột nhiên thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, trong lòng lại xuất hiện một loại cảm giác dị thường?

Nghĩ không ra sẽ không buồn nghĩ, Bách Hiểu Minh chỉ hơi nhíu mày, sau đó tầm mắt quay trở lại cuốn sách trên tay: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đi theo ta.”

Ừm, đúng rồi, kịch bản rốt cuộc đã quay về. Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên cảm thấy kỳ quái, hình như thiếu cái gì...

[Ký chủ, cậu vẫn còn một câu thoại chưa nói.] 419 nhắc nhở.

Bách Hiểu Minh còn đang cảm thấy vì sao đối phương lại im lặng đến vậy, trong lòng ngứa ngáy không nhịn được ngẩng đầu lên lần hai, chẳng hiểu sao vị ám vệ trước mắt đột nhiên quỳ xuống trịnh trọng tuyên bố: “Thập Nhất chính là con chó của chủ nhân, chủ nhân sai thuộc hạ chết, thuộc hạ không dám hai lời.”

Tim bỗng dưng có chút nhảy nhót, cổ họng nghẹn lại, chỉ có thể đơn giản phát ra một tiếng: “Ân.”

Thật không bình thường chút nào.

Thân là người hoàng tộc, hắn vẫn luôn cẩn thận, đối với mỗi một thay đổi nhỏ đều chú ý đến. Từ lời nói đến hành động đều hoàn mỹ đúng mực. Nay tự nhiên lại xuất hiện một kẻ có thể khiến tâm tình hắn thay đổi, không biết có thể xem như chuyện xấu hay không.

Bằng không nhân lúc này liền trừ khử đối phương...

Lâm Mặc bên kia lại tiếp tục nghiên cứu sàn nhà. Ừm, vân gỗ đẹp lắm, hương gỗ thoang thoảng khiến người dễ chịu quá đi. Bất quá khi nào cậu mới có thể rời đi đây, vương gia này làm việc chậm chạp quá đi...

Keng!

Âm thanh thanh thúy vang lên, ánh nắng phản chiếu từ bề mặt kim loại khiến Lâm Mặc hơi híp mắt nhìn sang.

Một thanh chủy thủ bóng loáng sắc bén đang nằm chễm chệ trên sàn, cách cậu không quá ba bước chân.

“Tự tử đi.”

Lâm Mặc: “...”

Đậu xanh rau má củ lạc giòn tan?!

Vương gia, ngài cầm nhầm kịch bản rồi!!!

“Ký chủ không thể tự tử đúng không.” Lâm Mặc trầm mặc nói với 419. Cậu vẫn chưa quên thế giới trước bản thân chết thảm như thế nào.

[Chủ động thì không. Nhưng nếu cậu bị người khác ra lệnh, hơn nữa xét tính cách của nguyên chủ thì sẽ không kháng lệnh, cho nên hẳn là... chết.]

Hay lắm, lúc cần tự tử thì bị ngăn lại, tới lúc không cần thì lại bị bắt ép tự tử. Lâm Mặc ban đầu còn cho rằng hai nhiệm vụ cấp S rất nhanh có thể đoạt tới tay, giờ đây bị hiện thực phũ phàng đánh mặt ba ba ba.

Xúc cảm từ chủy thủ rất lạnh lẽo, cũng có thể do trong suy nghĩ của cậu đây là thứ chuẩn bị đoạt mạng mình, cho nên không tài nào ấm áp cho nổi.

[Vừa mới vào thế giới chưa đến một canh giờ đã chết, ký chủ khẳng định phá kỷ lục.] 419 an ủi nói.

Loại kỷ lục này có tặng cậu cũng không thèm có được không?! Lâm Mặc khóc không ra nước mắt nổi nữa rồi.

Liếc mắt nhìn, thôi thì nhân sinh ngắn ngủi, phù dung sớm nở tối tàn, cậu liền căn cứ theo động tác trong ký ức của nguyên chủ, chuẩn xác dùng chủy thủ đâm vào tim mình!

Máu tươi văng ba trượng, vải dệt hóa hồng y, Tu La tràng hạ xuống, bỉ ngạn hoa mọc bên đường...

[... Cậu vẫn chưa chết, có thể bớt diễn không?] 419 quả thực muốn câm nín trước nội tâm phong phú của Lâm Mặc.

Hả?

Lâm Mặc ngạc nhiên mở mắt ra, chủy thủ trên tay từ lúc nào đã bị đánh văng xuống đất kêu coong một tiếng, cổ tay do chấn động vẫn còn hơi run lên. Mà vương gia tuấn mỹ vốn ngồi phía trên cao, lúc này đây lại cách cậu gần vô cùng. Gần đến độ cậu chỉ cần mở to mắt, liền nhìn thấy gương mặt đang phẫn nộ của hắn.

Thời điểm hắn hô hấp, cậu thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt khí phả ra lên chóp mũi của mình. Đồng thời cậu cũng nhận ra đối phương hiện tại tức giận đến nhường nào.

“Ta kêu ngươi chết ngươi liền đi tìm chết?!”

Lâm Mặc: “...”

Mệt mỏi quá, rốt cuộc anh muốn em sống sao?

Thần kinh thế này, hẳn là nam nhân của cậu đi...

Cái rắm! Vì cái gì cứ qua mỗi thế giới bệnh điên của hắn không những không giảm mà lại còn tăng thêm theo số lũy thừa?!

“Mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối.” Lâm Mặc vẫn đóng trọn vai một ám vệ trung thành, mặc dù trong lòng đã thổ tào vô số lần rồi.

Dường như cũng cảm thấy hành vi của bản thân rất thất thường, Bách Hiểu Minh dù tức giận cũng chỉ có thể xoay người, quay về vị trí cũ.

Có trời mới biết, thời điểm chủy thủ kia sắp đâm vào lồng ngực đối phương, trái tim hắn đã điên cuồng nhảy loạn như thế nào.

Cảm giác thống khổ như thủy triều tuôn trào, trong đầu chỉ có một giọng nói duy nhất không ngừng lặp đi lặp lại “Không thể để cho hắn chết!”, ngay cả lý trí còn chưa kịp phân rõ tình hình, cơ thể đã theo phản xạ vận khinh công bay tới đánh văng chủy thủ đi.

Đến tận bây giờ, những cảm xúc đó vẫn còn đang quay cuồng bên trong, phía sau lưng hắn từ lúc nào đã đổ mồ hôi lạnh.

“Ta chỉ đang thử ngươi thôi.” Nam nhân cố giữ cho giọng nói của bản thân thật bình tĩnh, ngữ điệu lạnh lùng nói.

Ha hả, trông cậu giống bị ngu lắm sao?

À mà khoan, hình như nguyên chủ đúng là ngu thật, tra công nói cái quái gì cũng tin cũng nghe theo. Bị lừa gạt, đánh đập, hành hạ không biết bao nhiêu lần, lại vẫn cứ cho rằng đây chính là tình yêu, là được đối phương đáp lại.

So với Helios thánh mẫu của thế giới trước, Thập Nhất ngu ngốc đến khó tin được, ngu ngốc đến khiến người khác phải thương cảm.

Chẳng qua vì chưa từng được ai yêu thương, cho nên cũng không biết tình yêu là gì, chỉ có thể tuân theo những mệnh lệnh vô lý, sau đó tự an ủi bản thân đó là yêu. Rốt cuộc đến khi chết vẫn bị những thứ dối trá đó che mắt.

Câu chuyện đến khi Thập Nhất chết thì cũng kết thúc. Có điều Lâm Mặc vẫn luôn tự hỏi, vị vương gia vô tình kia đã có bao giờ rung động trước tình cảm chân thành này? Hay cuối cùng trong mắt y đối phương chẳng qua chỉ là một phương tiện giải trí trong lúc nhàm chán mà thôi?

Thấy ám vệ của mình cứ đứng ngây như phỗng ra đó mặt vô biểu tình, Bách Hiểu Minh lần đầu tiên trong đời cảm nhận được tư vị nộ khí công tâm lại không thể phát tiết là như thế nào.

Nhưng nói cho đúng, kêu đối phương tự tử là hắn, hiện tại nổi giận cũng là hắn, chẳng khác gì một trò cười.

“Ngươi đi trước đi.” Hiện tại hắn cần thời gian để bình tĩnh lại bản thân đã.

Lâm Mặc không phải loại người tinh tế đến mức độ chỉ cần liếc mắt một cái liền đọc thấu tâm tư đối phương, nhưng tối thiểu cũng nhìn ra tâm trạng hắn hiện tại không tốt, vì vậy cung kính lui xuống, động tác chuẩn mực mười phần.

Vừa thoát ra khỏi gian điện, phóng một vèo như bay về phòng, Lâm Mặc thở hắt ra một hơi, giống như vừa trút đi được gánh nặng đeo trên lưng.

Nhìn tình cảnh này, tám chín phần mười vương gia chính là nam nhân nhà cậu rồi. Này cũng tốt, nếu bảo cậu lên giường cùng một người khác, cho dù chỉ là diễn kịch đi chăng nữa, cậu cũng sẽ cảm thấy ghê tởm không thôi.

Nhưng nếu đổi thành người yêu... ha ha, dây xích ngọc trụ roi da gì đó chỉ là tình thú, tình thú a~ Hắc hắc hắc~ ( ̄¬ ̄)

[... Cậu đừng chơi hỏng thế giới này là được.] 419 đã mất lòng tin vào Lâm Mặc, tuyệt vọng buông một câu như thế.

Cái tên háo sắc này là ai?! Nó căn bản không quen biết có được không! Ký chủ, ngài thật khiến bổn hệ thống thất vọng!

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay lại spoil thêm một đoạn nhỏ quá khứ~ Tuần sau thi cuối kỳ rồi, tốc độ ra chương sẽ hơi hên xui nga~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.