Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 376: Chương 376: Lực lượng thần bí (2)




- Cùng tiến lên! Mỗi người phân một chén nhỏ cũng có thể phát tài! Năm trăm năm khó gặp đấy!

Một người tu sĩ cao giọng kê lên. Thình lình là người dẫn đầu các tu sĩ thần giáo Hắc Nhiên lúc trước bao vây tấn công Kim Vô Hối, tu sĩ độc nhãn.

Lời của hắn của thốt ra, trong nháy mắt lòng tham của các tu sĩ thần giáo Hắc Nhiêtn đã dâng lên từ lâu chợt bùng phát. Gần như là cùng lúc, tất cả tu sĩ chợt xông về phía Tần Quân. Mấy trăm tên tu sĩ, tệ nhất cũng là Thuế Phàm Cảnh. Tất cả bạo phát ra khí thế là kinh khủng tới mức nào. Ngay cả mây trắng trên bầu trời cũng bị tách ra.

- Không biết tự lượng sức mình!

Viên Hồng hừ lạnh một tiếng. Trong khi nói chuyện Tấn Thiết Côn trên vai bắn đảo về phía trước. Một lực lượng vô hình dâng lên cuồng phong trực tiếp đánh cho hơn một trăm tên tu sĩ phía trước hắn thổ huyết bay ngược.

Lôi Chấn Tử cũng bắt đầu ra tay. Hắn vung hai tay lên. Từng huyền lôi giống như gió lốc bổ xuống, trúng vào từng tên tu sĩ. Phàm là tu sĩ bị đánh trúng lập tức hóa thành tro bụi. Các tu sĩ còn lại cả kinh vội vàng nhanh chóng lui về phía sau. Trong đó bao gồm cả Kim Vô Hối.

- Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Kim Vô Hối cắn răng nghĩ. Lôi Chấn Tử tản ra uy thế không ngờ không kém gì sư tôn của hắn. Điều này làm cho tim hắn rơi vào đáy cốc.

Bên kia, ở dưới hai tầng trợ lực của Đại Diễn Đan và Cực Viêm U Thủy, Tần Quân bắt đầu trùng kích về phía cửa ải Hóa Hư Cảnh.

Hóa Hư Cảnh!

Nếu như nói Thuế Phàm Cảnh là rời khỏi cảnh giới người phàm, vậy Hóa Hư Cảnh đó là bước vào cánh cửa tiên nhân!

Sau khi đạt được Hóa Hư Cảnh, tu sĩ tuổi thọ lại kéo dài gấp bội. Dưới tình huống bình thường, đều có thể sống đến ngoài năm trăm tuổi, thậm chí còn có lão yêu quái sống ngàn năm.

Đúng lúc này, Tần Quân bỗng nhiên mở mắt ra. Mắt hắn trở nên đỏ như máu. Mắt không có tròng trắng, cũng không có đồng tử, vô cùng khiếp người.

Các tu sĩ còn lại đang chống đỡ trước sự công kích của đám người Lưu Bá Ôn cũng không chú ý tới. Tần Quân cảm giác có một lực lượng quỷ dị chui vào trong cơ thể mình. Mặc dù không có phát sinh điều gì không ổn, nhưng hắn quả thực nhận thấy được một loại lực lượng thần bí khác.

Còn chưa kịp nghi ngờ, tâm tình tiêu cực trong lòng hắn lại bạo phát.

Các tâm tình như sát ý, phẫn nộ, thù hận v.v không bị khống chế sinh sôi, khiến cho hắn không khỏi trở nên hoảng loạn.

- Đinh! Có lực lượng thần bí đang bóp méo thân thể kí chủ...

- Đinh! Cảnh cáo! Có lực lượng thần bí có ý đồ thay đổi huyết mạch của kí chủ!

Tiếng nhắc nhở của hệ thống liên tiếp vang lên, khiến cho Tần Quân càng thêm hoảng loạn. Hắn theo bản năng muốn mở miệng cầu cứu. Nhưng phát hiện mình không ngờ không có cách nào thốt ra được tiếng. Thậm chí ngay cả thuật truyền âm cũng làm không được. Dường như thân thể không còn là của hắn. Ngay cả linh lực hắn cũng không có cách nào điều khiển được.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tần Quân tâm loạn như ma. Mấu chốt nhất chính là hắn lại có một loại kích động muốn đem giết sạch tất cả mọi người trước mắt.

Hắn chợt nhớ tới lời Tang Lương nói lúc trước. Chẳng lẽ bên trong hồ thật sự che giấu ma đầu trong truyền thuyết?

Tang Lương đang cùng Lý Tồn Hiếu dây dưa, vừa nhìn thấy mắt hắn huyết hồng, lúc này kêu lên:

- Không tốt!

Nhưng Lý Tồn Hiếu không nghe theo không buông tha. Hắn giơ Vũ Vương Sóc lên cao đập tới. Tang Lương tức giận đến mức bỗng nhiên đánh ra một chưởng. Ánh sáng màu vàng hiện ra, chói lòa tới mức Lý Tồn Hiếu không mở mắt ra được. Một bàn tay lớn màu vàng giống như một ngọn núi nhỏ đánh lên trước mặt Lý Tồn Hiếu, va chạm vào, khiến cho hắn thổ huyết bay ra ngoài, giống như như diều đứt dây. Rất nhanh hắn liền bay ra xa ngàn mét, rơi vào trong rừng cây.

Cảnh tượng như vậy khiến cho Lôi Chấn Tử, Viên Hồng không khỏi nhíu mày.

Bọn họ vẫn không có quay đầu lại, còn không biết tới sự khác thường của Tần Quân.

Tang Lương bạo phát ra một khí thế kinh khủng, khiến cho các tu sĩ còn lại đang muốn cướp giật Cực Viêm U Thủy cảm giác bị vật nặng vạn cân đè nặng ở trên vai. Tất cả đều rơi xuống trên mặt đất, không thể động đậy.

- Các ngươi mau tránh ra!

Chân phải Tang Lương giẫm một cái, sốt ruột lao về phía Tần Quân. Giờ phút này trên mặt hắn lại không còn là bộ dạng cà lơ phất phơ ngả ngớn. Hắn rất có uy nghiêm của phật môn kim cương.

Viên Hồng vừa định phát động công kích đối với Tang Lương. Sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, giống như bị điện giật quay đầu nhìn lại. Lôi Chấn Tử, Hắc Bạch Vô Thường cùng với Lưu Bá Ôn cũng vậy.

Chỉ thấy thời khắc này da Tần Quân trở nên đỏ tím, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt màu đỏ tươi giống như viên huyết châu tản ra sát ý làm cho lòng người khiếp sợ.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Lưu Bá Ôn sợ hãi hỏi. Hắc Bạch Vô Thường muốn xông tớikéo Tần Quân từ trong Cực Viêm U Thủy ra, nhưng lại bị Lôi Chấn Tử ngăn cản lại.

- Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ hại tới bệ hạ!

Lôi Chấn Tử trầm giọng nói.

Lúc này, Tang Lương đi tới bên cạnh bọn họ. Chỉ thấy hắn trợn tròn hai mắt, run giọng nói:

- Kết thúc... Kết thúc rồi... Lời đồn đại là thật. Tử Vong Cốc thật sự là nơi nhốt ma đầu...

- Hừ! Ít hồ ngôn loạn ngữ đi. Ngươi biết nên cứu thế bệ hạ nhà chúng ta nào không?

Viên Hồng nắm Tấn Thiết Côn ép tới quát. Cho dù hắn là Kim Tiên Cảnh tầng chín, hắn cũng không hiểu nổi tình hình của Tần Quân thời khắc này.

Nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được ma khí của Tần Quân kinh người!

Cho dù là Ma Cốt Kiếp cũng không nhịn được trợn tròn hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Tần Quân. Trong miệng hắn lẩm bẩm nói:

- Ma khí này... thế nào còn tà ác hơn cả môn chủ...

Tang Lương không để ý đến vẻ mặt của mọi người, mà cười khổ nói:

- Toàn bộ mảnh đất vô chủ, hòa thượng thuộc về phật môn Tây Vực ta chỉ có một mình ta. Ta cũng chỉ mới nghe được tin tức gần đây. Thâm Uyên Môn chiếm lĩnh Tử Vong Cốc chính là vì ma đầu trong truyền thuyết. Nhưng trước đó không lâu bọn họ lại lui lại, chỉ để lại thành viên tầng dưới chót trông coi. Căn cứ vào tin tức đáng tin, là bởi vì Thâm Uyên Môn không trấn áp được ma đầu ở đây...

Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Lưu Bá Ôn nhất thời biến đổi kịch liệt.

Nghi ngờ trong nháy mắt được giải quyết dễ dàng. Hóa ra căn cứ địa của Thâm Uyên Môn thật sự ở chỗ này. Sở dĩ rời đi hóa ra là ở đây xảy ra vấn đề.

Ngay cả Thâm Uyên Môn cũng không trấn áp được ma đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.