Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 373: Chương 373: Kim Vô Hối




- Hừ! Một đám gia hỏa không biết trời cao đất rộng!

Kim Vô Hối hừ lạnh một tiếng. Trong khi nói chuyện, hắn cầm kiếm chém xuống phía dưới. Một đạo kiếm quang giống như trăng lưỡi liềm trong nháy mắt ngưng tụ thành hình, tốc độ cực nhanh, trực tiếp đánh úp về phía các tu sĩ phía dưới. Mấy tu sĩ lập tức bị chặt ngang.

Ầm.

Một tiếng động vang lên.

Kiếm quang rơi vào trên vách núi. Đá vụn bay ngang, dẫn đến cả ngọn núi đều đang chấn động.

Sau khi bụi bặm tản đi, chỉ thấy trên vách núi đá lưu lại một đường khe rãnh dài đến năm mươi thước, chiều rộng hai thước. Uy lực một kiếm khủng khiếp như vậy!

Lúc này đối địch với Kim Vô Hối đã chỉ còn lại có hơn hai mươi người. Chắc hẳn không bao lâu nữa, toàn bộ đều sẽ phải chết ở dưới kiếm của hắn. Thuế Phàm Cảnh và Hóa Hư Cảnh chênh lệch giống như lạch trời, rất khó vượt quá.

Sau một kiếm, các tu sĩ còn sót lại khiếp sợ đến mức không dám tới gần Kim Vô Hối nữa. Tất cả đều cắn răng nhìn hắn.

Rất nhanh liền có người chú ý thấy đám người Tần Quân đi tới. Kim Vô Hối cũng vậy.

Không có cách nào, đám người Tần Quân này đi đường quá mức cổ quái. Lưu Bá Ôn thoạt nhìn như một người trung niên hòa ái, Lôi Chấn Tử xấu xí giống như quỷ đói. Viên Hồng rõ ràng là một con yêu quái Bạch Viên. Ma Cốt Kiếp thảm giống như bộ xương khô. Tần Quân tuấn tú lịch sự, giống như thiếu niên phong lưu văn nhã. Hắc Bạch Vô Thường có bên ngoài đáng sợ. Nhất là đầu lưỡi bọn họ dài khiến cho lòng người rét lạnh.

Tổ hợp tương đối cổ quái, nhìn thế nào cũng cảm thấy chẳng ra cái gì cả.

Mày kiếm Kim Vô Hối nhíu chặt. Bởi vì hắn phát hiện, ngoại trừ Tần Quân và Lưu Bá Ôn ra, tu vi của những người khác hắn đều nhìn không thấu. Mấu chốt nhất chính là đội người này rõ ràng không kiêng nể gì cả, bước chậm đến. Không biết mục đích của bọn họ là gì.

Tần Quân đương nhiên không muốn xen vào chuyện của người khác. Hắn chỉ là theo chân Hắc Bạch Vô Thường đi mà thôi.

Hắc Bạch Vô Thường căn bản không để những người này vào mắt. Cho nên hai người tự mình dẫn đường, thậm chí lười giải thích.

Nhìn bọn họ càng lúc càng gần, cùng các tu sĩ đối địch Kim Vô Hối lại không kìm chế được. Một tên tu sĩ độc nhãn trong đó phẫn nộ quát:

- Thần giáo Hắc Nhiên làm việc, những người không có nhiệm vụ đừng có tới gần!

- Ồn ào gì thế?

Lý Tồn Hiếu không nhịn được mở miệng mắng. Giọng nói của hắn có thể khí phách hơn so sánh với tu sĩ độc nhãn rất nhiều. Trong nháy mắt khiến cho sơn cốc trở nên yên lặng lại.

- Chúng ta chỉ là đi ngang qua. Các ngươi cứ tiếp tục!

Tần Quân cười nói. Trong khi nói chuyện bọn họ dĩ nhiên đi tới phía dưới các tu sĩ. Các tu sĩ thần giáo Hắc Nhiên cùng Kim Vô Hối đều lơ lửng trên không trung. Cho nên không có ai ngăn cản.

Đi ngang qua?

Các tu sĩ thần giáo Hắc Nhiên đưa mắt nhìn nhau. Nhưng bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một đội người to gan càn quấy như vậy khẳng định không đơn giản.

Mảnh đất vô chủ cũng không có kẻ nào ngu si. Người dám càn rỡ hoặc là bản lĩnh cao cường, hoặc là có bối cảnh.

Kim Vô Hối cũng cau mày nhìn chằm chằm vào Tần Quân. Hắn liếc mắt liền nhìn ra đội người này lấy Tần Quân làm chủ. Điều khiến cho hắn cảm giác hứng thú là Tần Quân rất trẻ tuổi. Dường như chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng có tu vi Thuế Phàm Cảnh tầng tám. Có thể bản thân Tần Quân tuổi đã cao, chỉ là tinh thông thuật trú nhan.

Lại như vậy, đám người Tần Quân không gặp chút trở ngại nào, đi ngang qua. Nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, các tu sĩ thần giáo Hắc Nhiên đưa mắt nhìn nhau.

Thật đúng là đi ngang qua?

- Hừ!

Kim Vô Hối hừ lạnh một tiếng kéo suy nghĩ của các tu sĩ thần giáo Hắc Nhiên trở lại. Cuộc chiến đấu lại bạo phát.

Ầm ầm ầm...

Nghe tiếng nổ mạnh phía sau, Tần Quân không quay đầu lại, mà cảm thán nói:

- Giang hồ thật sự loạn.

- Giang hồ?

Lý Tồn Hiếu nghi ngờ hỏi.

- Nơi nào có người nơi đó lại có giang hồ.

Tần Quân giả vờ cao thâm khó lường nói. Đám người Lưu Bá Ôn nghe được không khỏi suy nghĩ sâu xa. Những lời này nghe rất có chiều sâu.

Đối với chuyện tại sao Kim Vô Hối và thần giáo Hắc Nhiên lại đánh nhau, Tần Quân cũng không quá để ý.

Không phải là vì một chữ lợi sao? Tử Vong Cốc mặc dù có thể thu hút tu sĩ, là bởi vì trong cốc có giấu rất nhiều thiên tài địa bảo.

Qua thời gian khoảng chừng một nén hương, bọn họ đi tới trước một sơn động. Xung quanh là rừng cây rậm rạp. Cửa sơn động còn bị bụi cỏ che khuất. Nếu không đến gần, căn bản không nhìn thấy được ở đây có che giấu một sơn động.

- Ngươi xác định là nơi này sao?

Tần Quân lên tiếng hỏi, biểu tình hình như có chút trứng đau. Thâm Uyên Môn sẽ thành lập phân đà ở bên trong này?

Hắn nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có chút không có khả năng.

Cửa động này chỉ có thể cho phép một người ra vào. Nếu như gặp phải nguy hiểm, các tu sĩ phân đà Thâm Uyên Môn chẳng phải là muốn xong đời sao?

- Không sai. Bên trong có mười mấy ma đồ.

Bạch Vô Thường gật đầu nói. Hắn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:

- Hơn nữa lúc trước chúng ta nhìn thấy được phía dưới có một hồ nham thạch nóng chảy, bên trong linh khí cực kỳ nồng đậm, hình như đang nuôi dưỡng cái gì đó.

- Hồ nham thạch nóng chảy?

Tần Quân không khỏi nhíu mày, lập tức trực tiếp nói:

- Ai đánh nổ ngọn núi này đi!

Hắn cũng không muốn chui vào trong sơn động nhỏ nhỏ hẹp kia. Hơn nữa mục tiêu của bọn họ là đi thông qua cánh cửa truyền tống của Thâm Uyên Môn, cũng sẽ không lưu ý những vật khác.

- Để ta đến đi! Các ngươi lui ra phía sau!

Viên Hồng khiêng Tấn Thiết Côn cười nói. Hắc Bạch Vô Thường không khỏi kinh ngạc nhìn về phía hắn. Ngọn núi này cao tới gần năm trăm mét. Mấu chốt nhất chính là thân núi trải dài ngàn mét. Thật sự có thể bị người này đánh nổ được sao?

Tần Quân gật đầu, sau đó di chuyển lui người ra phía sau. Lưu Bá Ôn, Lôi Chấn Tử, Lý Tồn Hiếu, Ma Cốt Kiếp theo sát phía sau. Hắc Bạch Vô Thường chỉ đành kìm chế sự nghi ngờ theo bọn họ lui lại.

Cùng lúc đó, lão già Tang Lương này không ngờ lại xuất hiện ở cách đó không xa. Trong miệng hắn vẫn ngậm một cọng cỏ, lại thêm trên người hắn mặc cũ nát áo cà sa, khiến cho hắn thoạt nhìn chẳng ra cái gì cả.

Phật tổ nhìn thấy được bộ dạng cà lơ phất phơ này của hắn, chắc hẳn cũng phải tức chết.

- Ai da, Quân Thanh công tử, thật khéo. Chúng ta lại gặp nhau.

Tang Lương nhìn thấy Tần Quân hình như thật sự cao hứng, vì vậy bước nhanh đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.