Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 374: Chương 374: Cực Viêm U Thủy




Khóe miệng Tần Quân nhất thời co rút. Lão hòa thượng này đứng ở trên vách đá dựng vẫn theo sát hắn!

- Cút sang một bên!

Tần Quân không nhịn được quát. Nếu không phải suy nghĩ đến phía sau Tang Lương có khả năng là Như Lai Phật Tổ, hắn thật sự muốn để cho Lôi Chấn Tử đánh chết Tang Lương.

Cùng lúc đó, Viên Hồng một tay nghiêng Tấn Thiết Côn giơ lên, chuẩn bị đánh nổ ngọn núi trước mặt.

- Quân Thanh công tử, ta cũng không có theo dõi các ngươi.

Tang Lương cười đùa cợt nhả giải thích:

- Ta là tới điều tra tung tích ma đầu Tử Vong Cốc trong truyền thuyết. Hình như hắn lại ở trong này...

Hắn còn chưa có nói xong, Tấn Thiết Côn của Viên Hồng chính là đánh ra.

Một côn đánh ra, phong vân biến sắc!

Ầm.

Một tiếng nổ lớn kinh thiên vang lên. Tất cả mọi người trong toàn bộ Tử Vong Cốc đều giật mình.

Ngay cả các tu sĩ thần giáo Hắc Nhiên đang cùng Kim Vô Hối đại chiến cũng hoảng sợ quay đầu nhìn lại.

Một côn man lực của Viên Hồng trực tiếp đập nổ ngọn núi lướn trước mặt. Vô số đá vụn bắn về phía các phương hướng, giống như lưu tinh. Toàn bộ Tử Vong Cốc có chút chấn động. Hình ảnh chấn động lòng người. Giống như thiên địa trực tiếp vỡ nát. Bụi bặm cuốn lên cao tới mấy trăm trượng. Cuồng phong thổi tới Tần Quân không khỏi sử dụng ống tay áo che mặt.

- Phật tổ của ta ơi...

Tang Lương há hốc mồm nhìn cảnh tượng như vậy. Toàn thân hắn dường như mất hồn, miệng há hốc một hồi vẫn không thể khép lại. Trong đôi mắt trợn tròn đều là vẻ chấn động và khó tin.

Hắc Bạch Vô Thường cũng sững sờ ở tại chỗ. Bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới Viên Hồng lại có lực lượng khủng khiếp như vậy.

Chỉ sợ ngay cả Lý Nguyên Phách, Lôi Chấn Tử thủ hạ của Tần Quân cũng không thể so sánh được với hắn...

Cuồng phong tàn sát bừa bãi gần như nửa phút mới có thể dừng lại được. Sơn động ban đầu vốn có chút chật hẹp, trong nháy mắt đã trở nên trống trải. Một dãy núi lớn kéo dài ngàn mét bị đánh nổ, trái lại có vẻ trống trải. Viên Hồng một tay giơ Tấn Thiết Côn lên cao, bóng lưng to lớn giống như núi thái sơn. Tần Quân thấy vậy, tâm trí có phần hướng tới.

Lúc nào hắn mới có thể nắm giữ lực lượng như vậy?

Đám người Lý Tồn Hiếu cũng có ý nghĩ như vậy. Duy nhất chỉ có Lôi Chấn Tử còn tốt một chút. Dù sao hắn cũng là thể tu. Hơn nữa hắn và Viên Hồng cùng một cảnh giới lớn. Chỉ là kém hơn năm cảnh giới nhỏ. Đương nhiên Kim Tiên Cảnh một cảnh giới nhỏ lại giống như một lạch trời. Năm cảnh giới nhỏ...

Sau khi gió cuốn tan bụi bặm, trước mặt Viên Hồng lộ ra một hố lớn. Bên trong có mười mấy ma đồ Thâm Uyên Môn thân mặc áo bào đen hình bò cạp đỏ đang nằm. Phần lớn mọi người đã chết. Còn có vài ma đồ nằm trên mặt đất co quắp. Rõ ràng một côn vừa rồi của Viên Hồng tới quá đột nhiên. Người chết cũng không biết chết như thế nào. Người không chết lại vô cùng thống khổ, hận không thể khiến mình cũng chết đi.

Tần Quân cất bước đi tới miệng hố lớn, nhìn xuống. Vừa liếc mắt hắn liền nhìn thấy được hồ nham thạch nóng chảy nằm ở đáy hố. Phóng tầm mắt nhìn lại, có thể nhìn thấy được không ít xương trắng. Ngoại trừ thi thể xương cốt yêu thú ra, thậm chí còn có xương người. Cảnh tượng này thật khiến người ta không nhịn được cảm thấy sởn tóc gáy.

- Trời ạ, nơi đó có cánh cửa truyền tống gì chứ?

Tần Quân nhìn lướt qua một vòng, sau đó không nhịn được hô lớn. Một tay Lôi Chấn Tử nắm lấy Ma Cốt Kiếp đi tới trước mặt Tần Quân.

Lúc này, Tang Lương cũng phục hồi lại tinh thần. Hắn phát ra tiếng kêu kinh ngạc giống như tiếng lợn bị chọc tiết:

- Các ngươi đang làm gì? Vạn nhất kinh động tới vị ma đầu kia! Chúng ta đều phải chết!

Tần Quân không để ý tới hắn. Sau đó lại về phía Ma Cốt Kiếp chất vấn:

- Ngươi đang lừa gạt ta sao? Nơi này là phân đà sao?

Ngoại trừ mười mấy ma đồ ra, ở đây nhìn thế nào cũng không giống như thế lực phân đà. Ngược lại giống như lao tù trong lòng đất.

Ma Cốt Kiếp cũng há hốc mồm. Hắn run giọng nói:

- Ta cũng không biết được rõ ràng... Ta chỉ là nghe nói mảnh đất vô chủ có phân đà...

Ta nhổ vào!

Hóa ra tiểu tử ngươi chỉ nghe được tin vỉa hè!

Tần Quân nhất thời giận. Lúc này hắn một cước đạp Ma Cốt Kiếp ngã lăn trên mặt đất.

- Chủ công, chúng đi xuống hỏi một chút xem sao? Ở phía dưới còn có người sống.

Lưu Bá Ôn đề nghị. Tần Quân vừa nghe, cũng chỉ đành kìm chế sự phẫn nộ. Hắn cũng không muốn đi một chuyến uổng công.

Đoàn người nhảy vào trong hố lớn. Toàn thân Tang Lương run rẩy nhìn xung quanh, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Vèo! Vèo! Vèo...

Bốn phương tám hướng bỗng nhiên có từng bóng dáng của tu sĩ bay tới. Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ đều là bị tiếng nổ lớn do Viên Hồng lúc trước đánh nổ thân núi thu hút đến.

Đám người Tần Quân đi tới trước mặt một ma đồ còn sống. Tên ma đồ này toàn thân đều là máu. Hai tay, hai chân co quắp, giống như loài bò sát nằm trên mặt đất. Từ trên khuôn mặt dữ tợn của hắn có thể thấy được nổi thống khổ của hắn, sống không bằng chết.

- Ở đây có phải là phân đà Thâm Uyên Môn của các ngươi hay không?

Lưu Bá Ôn ngồi xổm người xuống trầm giọng hỏi.

Cổ của ma đồ này đã bị chặt đứt, chỉ có thể di chuyển đồng tử đầy tơ máu nhìn về phía Lưu Bá Ôn. Hắn khó nhọc nói:

- Mau giết... ta...

Lưu Bá Ôn không hề động đậy:

- Nếu như ngươi nói cho ta biết, ta có thể cứu ngươi. Cho ngươi sống sót không có thống khổ chút nào.

- Trước đây... thì phải... Bây giờ không phải nữa... Phân đà đã di chuyển... đến...

Ma đồ nói gián đoạn. Tần Quân nghe được sốt ruột một hồi. Cũng đừng có còn chưa nói hết lời lại bị tắt thở!

Lúc này, Tang Lương đứng ở vách đá nhìn về phía bọn họ kêu lên:

- Mau lên đây! Cẩn thận ma đầu nguyền rủa!

Tần Quân tức giận đến mức khom lưng nhặt một hòn đá lên liền ném tới. Lực lượng của hắn lớn tới mức nào. Hắn toàn lực ném ra, khối đá lớn này liền biến thành đạn pháo xé rách không khí. Đáng tiếc Tang Lương dễ dàng tránh thoát.

- Tồn Hiếu! Đi giúp hắn im lặng!

Tần Quân chỉ đành phải phân phó Lý Tồn Hiếu đi. Thời khắc mấu chốt, Tang Lương ở phía trên kêu loạn, thật khiến cho người ta phiền lòng.

- Phân đà... Ở... Hắc Nhiên... Thần...

Ma đồ nói đến đây, cái cổ lệch sang một bên, sức sống hoàn toàn không còn nữa.

Thần giáo Hắc Nhiên?

Tần Quân thở phào nhẹ nhõm. Cũng may tiểu tử này nói ra địa điểm, bằng không lại thành máu chó.

- Bệ hạ, ngươi không phải đang luyện thể sao? Hồ nham thạch nóng chảy này lại không thể bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.