Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược

Chương 41: Chương 41: Chương 35.1: Đại Kết Cục




Editor: Hepc

Đối với mọi người quanh năm suốt tháng đều làm việc mà nói có thể hưởng thụ mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh lại, không có điện thoại di động quấy rầy, hoàn toàn buông lỏng không tiếp cận Internet, đó mới là một loại cuộc sống phát ra từ trong đáy lòng.

Tám giờ sáng, Quyền Sơ Nhược tựa vào cái ôm ấm áp trong ngực người đàn ông, chậm rãi tỉnh lại. Gần đây đồng hồ sinh học của cô tự động điều chỉnh, hoàn toàn thích ứng với ngày nghỉ cuộc sống như hôm nay.

Người đàn ông bên cạnh còn đang ngủ, Quyền Sơ Nhược nhếch mày, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, không khỏi cười một tiếng thật thấp. Ngẩng đầu lên, tại khóe miệng anh hôn một cái nhẹ vô cùng, cô cẩn thận vén chăn lên, mặc quần áo xuống giường.

Sau khi rửa mặt, Quyền Sơ Nhược đổi đồ thể thao, cô buộc tóc dài thành tóc đuôi ngựa, từ phòng ngủ xuống lầu.

Đi nghỉ ở tòa biệt thự suối nước nóng này có thiết bị là hạng nhất. Khắp khu biệt thự nằm ở chỗ yên tĩnh trong núi, bốn phía toàn cây xanh biếc, có núi có nước, không khí trong lành.

Bên ngoài khu biệt thự có mảnh đất trống, dựng lên không ít lều lớn. Ở trong đó trồng trọt các loại rau xanh, trái cây, muốn ăn thì hái, tuyệt đối là thực phẩm xanh tươi mới.

Những thứ đồ này đều là đặc biệt của làng du lịch, hể là du khách ở nơi này, cũng có thể hái bất cứ lúc nào.

Quyền Sơ Nhược mang theo một cái giỏ trúc, không lo lắng cất bước đi tới lều lớn. Cô cúi người xuống rút lên một nhúm hành lá, có giọt nước trong suốt sáng long lanh, mức độ tươi mới có thể thấy rõ ràng.

Bên này quả cà dáng dấp không tồi, Quyền Sơ Nhược vén tay áo lên, bắt đầu hái. Hai quả cà tím, ba quả cà chua, còn có khoai tây với ớt xanh, hái rau xanh xong, cô lại hái được không ít quả dâu tây ở lều lớn bên cạnh, những món ăn này, đủ cho cô và Lục Cảnh Hanh ăn một ngày.

Trên đường trở về, có một sân nhỏ, bên trong sân có mười mấy con gà. Nhớ lần đầu tiên tới lấy trứng gà, Quyền Sơ Nhược sợ tránh sau lưng Lục Cảnh Hanh, sau đó lão nông dân giàu kinh nghiệm nói cho cô biết, chỉ cần không công kích những con gà kia, thì nó đều rất an phận.

Thuận lợi lấy hai quả trứng ra, đặt trong lòng bàn tay thậm chí còn có nhiệt độ. Quyền Sơ Nhược hài lòng đi trở về, vừa đi vừa suy nghĩ bữa ăn sáng ăn cái gì.

Trở lại biệt thự, cô rửa tay sạch sẽ đi vào phòng bếp, mang theo tạp dề sau bắt đầu chuẩn bị bữa ăn sáng. Nửa giờ sau, Lục Cảnh Hanh rửa mặt mũi xong, nghe trong phòng bếp bay ra mùi thức ăn, nụ cười dịu dàng.

“Bà xã, tài nấu nướng của em càng ngày càng tốt rồi.”

Hai bàn tay to lớn vòng bên hông, Quyền Sơ Nhược không hề giãy giụa, nụ cười hiện ra bên khóe môi, “Đó là đương nhiên, thật ra thì nấu cơm không phải là rất khó.”

Cô trộn xong bột mì, đổ dầu vào chảo, bắt đầu chiên bánh rán hành. Trước khi đi du lịch, cô đặc biệt cùng dì Lan học làm, trong khoảng thời gian này rèn luyện, vậy mà cũng giống đến bảy phần.

Lục Cảnh Hanh cúi đầu, cằm đệm ở trên vai của cô, vẻ mặt lười biếng mà buông lỏng. Mỗi ngày anh cực kỳ hưởng thụ loại cuộc sống này, có bà xã phục vụ, hai người cùng nhau hái rau nấu cơm, mỗi đêm tay cầm tay đi ngắm sao trong núi một chút, còn có thể nhàn hạ đi câu cá.

“Đi ra ngoài chờ đi.” Quyền Sơ Nhược đẩy anh một chút, có anh ở phía sau quấy rối, cô không thoải mái chân tay được.

Lục Cảnh Hanh cũng không có dây dưa, ở trên mặt cô hôn một cái, xoay người rời phòng bếp. Anh cầm bát đũa ra ngoài, tự động bày ra bàn, sau đó mở ti vi.

Cái tivi ở phòng khách coi như là công cụ giải trí duy nhất của bọn họ. Vốn là trong biệt thự có mạng internet, Lục Cảnh Hanh cũng cho người gỡ ra. Nếu là nghỉ phép, vậy thì hẳn chỉ có thế giới của hai người, không có bất kỳ quấy rầy gì.

Rất nhanh Quyền Sơ Nhược bưng cái mâm ra ngoài, cười nói: “Có thể ăn.”

Hành lá trộn đậu hũ, trứng gà luộc, cháo gạo, còn có bánh rán hành. Bữa ăn sáng phong phú, Lục Cảnh Hanh nhìn muốn chảy nước miếng. Anh giúp múc cháo, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

“Ừ, ăn ngon.” Cắn một cái bánh rán hành xốp giòn, miệng Lục Cảnh Hanh khen không dứt.

Quyền Sơ Nhược cười cười, chính mình cũng nếm. Mặc dù so ra kém với dì Lan, nhưng không tệ, mùi vị cực tốt.

“Bà xã, buổi trưa chúng ta ăn cái gì?” Lục Cảnh Hanh nhấp một hớp cháo, nhíu mày hỏi.

Bửa sáng còn chưa có ăn xong, liền nhớ tới buổi trưa? Quả nhiên là tham ăn!

Quyền Sơ Nhược mím môi, chỉ qua rổ rau, nói: “À, đều ở bên trong đó.”

Người đàn ông nhìn qua hai lần, vẻ mặt hơi có thất vọng. Mặc dù cơm nhà nông ăn ngon, nhưng anh vẫn muốn ăn thịt đó, ngày ngày ăn chay, cái này có chút không chịu nổi!

“Khí trời hôm nay rất tốt, chúng ta đi câu cá chứ?” Lục Cảnh Hanh nâng môi lên, thử hỏi cô.

Lại câu cá?

Hai mắt Quyền Sơ Nhược lãng tránh, tuần này cũng đã lần thứ ba, câu cá rất thú vị sao? Thật ra thì không cần phải nói cô cũng hiểu, Lục Cảnh Hanh ghét bỏ cơm trưa, có thịt cá ăn cũng tốt .

Không muốn ngược đãi anh, Quyền Sơ Nhược thuận theo gật đầu, không hề đâm xuyên lòng dạ nhỏ mọn của anh.

Dùng điểm tâm xong, Lục Cảnh Hanh chủ động rửa chén, động tác của anh nhanh chóng rửa xong, liền lấy dụng cụ đánh bắt cá, lôi kéo Quyền Sơ Nhược đi ra biệt thự, đi tới phía sau hồ nước.

Tòa suối nước nóng, là anh hai Lục Cảnh Hanh đầu tư xây dựng, bởi vì anh hai yêu vợ rất nhiều, thiết bị cả làng du lịch đều rất cao cấp. Trên căn bản du khách muốn gì nơi này đều có.

Chỉ là câu cá phải có kiên nhẫn, đối với tính tình hấp tấp của Quyền Sơ Nhược mà nói, không thể không tính là dày vò. Lục Cảnh Hanh hạ câu, kiên nhẫn ngồi ở ô che nắng chờ, anh vững vàng ngồi hồi lâu, không nói lời nào cũng không liếc xéo, vẻ mặt tự nhiên.

Nhưng Quyền Sơ Nhược thấy mặt nước bình tĩnh không lay động, thì cảm thấy muốn điên. Bình thường lên tòa án, cô không sợ đối thủ mạnh mẽ, chỉ sợ không có kích thích, để cho cô đã nghiền.

Nhưng bây giờ cô ngồi ở chỗ chán ngắt này, đối mặt với cần câu không hề nhấp nhô, hoàn toàn buồn bực!

“Lục Cảnh Hanh, còn phải đợi bao lâu nữa?” Quyền Sơ Nhược nâng đồng hồ lên nhìn chằm chằm không nhịn được hỏi.

“Xuỵt ——”Ngón tay Lục Cảnh Hanh chỉ ở trên môi, nhỏ giọng nói: “Nhanh thôi, đừng có gấp.”

Hồ nước thật lớn, bên trong đều là cá hoang dại. Chung quanh không có người nào, trừ bọn họ, còn có hai người đàn ông lớn tuổi, cũng là đồng dạng khí định thần nhàn (nhàn nhã, im lặng không phân tâm).

Chán nản thở dài, Quyền Sơ Nhược cảm thấy hối hận. Cô không nên ra ngoài, ở nhà ngủ thật tốt? Chạy tới nơi này phơi nắng làm cái gì, nóng muốn chết!

Nhớ tới nóng, cô càng cảm thấy ánh mặt trời quá cay độc, kéo mũ che nắng thấp hơn.

Mồ hôi theo gò má cô nhỏ xuống, đồ thể thao sau lưng của cũng ươn ướt. Quyền Sơ Nhược phồng má, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Lục Cảnh Hanh, em không câu nữa!”

“Mắc câu rồi——”

Lục Cảnh Hanh đứng lên, đè mu bàn tay cô lại, động tác thật nhanh lui về phía sau thu dây câu. ngón tay Quyền Sơ Nhược bị anh dắt, chỉ có thể làm theo động tác của anh.

Cảm giác cần câu hạ xuống, dây câu chuyển động lên cũng không coi là thuận. Vốn là Quyền Sơ Nhược không hề coi là quan trọng, nhưng cô nhìn chằm chằm độ cong cần câu cúi xuống, thế nhưng đáy lòng cũng dâng phần mong chờ nào đó.

Giây lát, khi cô nhìn thấy cần câu mình dính con cá chép lớn kia, bộ dáng thay đổi trong nháy mắt, kích động nhảy dựng lên, “Oa, em câu được cá rồi.”

Lục Cảnh Hanh nhìn người ở trong lòng anh, Quyền Sơ Nhược hưng phấn đến không kềm chế được, cười hỏi: “Vui không ?”

“Ừ.” Quyền Sơ Nhược khẳng định gật đầu, kéo thùng đựng tới, cô gỡ lưỡi câu ra, bỏ cá câu được vào, đứng ở bên cạnh nhìn, không nhịn được than thở, “Thật to, thật xinh đẹp.”

Cái đuôi cá chép có chút đỏ lên, vảy cá toàn thân đầy đủ, nó bày cái đuôi bơi qua bơi lại làm chòm râu đong đưa.

Lục Cảnh Hanh cười trộm, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên của cô, nói: “Chúng ta trở về, trời nóng rồi.”

Trở lại biệt thự, Quyền Sơ Nhược tận tâm đổ cá từ trong thùng nước ra. Cô đặc biệt lấy ra một chậu gỗ rất lớn, nuôi cá chép ở bên trong. Chỉ sợ nó đói bụng, Cô còn bẽ một chút bánh màn thầu làm thức ăn cho cá.

Lục Cảnh Hanh tựa cạnh cửa, nhìn thấy cử động của cô có chút buồn cười, không khỏi nhếch môi nói, “Sắp bị tử hình đều muốn ăn no trước.”

Sắp bị tử hình?

Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, chất vấn: “Anh muốn làm gì?”

“Ăn cá.” Ánh mắt Lục Cảnh Hanh tỏa sáng, nghĩ thầm con cá này khẳng định là ngon, “Bà xã, chúng ta làm kho tàu hay là hấp.”

“Không cho ăn!”

Quyền Sơ Nhược đứng lên, đôi tay chống nạnh, “Lục Cảnh Hanh không cho anh ăn nó!”

“Tại sao?”

“Không cho sát sinh, nó đáng yêu như vậy!”

“. . . . . .”

Lục Cảnh Hanh nhíu mày, kiên nhẫn giải thích, “Bà xã, cá chính là cho người ăn.”

“Ai nói?” Quyền Sơ Nhược liếc anh, giọng căm hận nói: “Lục Cảnh Hanh, anh có thể có chút lòng thương hay không?”

Ăn cá và lòng thương, có quan hệ gì?

“Bà xã, em hãy nghe anh nói. . . . . .”

“Không nghe không nghe!”

Quyền Sơ Nhược che chở chậu cá trong lòng, rất có một loại hung hãn ‘anh dám ăn nó, em liền ăn anh’!

Được rồi, Lục Cảnh Hanh thua trận, chán nản xoay người. Sớm biết như vậy, không bằng anh ở nhà ngủ nướng, nhọc nhằn khổ sở câu cá còn không cho ăn, đây là tình huống gì ? !

Leng keng ——

Bên ngoài biệt thự có người , Lục Cảnh Hanh nhìn máy theo dõi, mở cửa ra.

“Cậu ba.” Là quản lý làng du lịch, dựa theo sự phân phó tới đây tặng đồ, “Đây là cậu hai kêu tôi đưa tới.”

Mở hộp giữ ấm ra, Lục Cảnh Hanh nghe thấy được mùi thịt, trong nháy mắt đôi mắt sáng lên. Gà xé cay, thịt ngâm dấm đường, thịt bò hầm, còn có thịt kho tàu nổi tiếng lâu đời của nhà họ Quyền.

“Cậu hai nói, để cậu và mợ ăn thoả thích, ngày mai tôi lại đưa tới.” Quản lý để mấy thứ lại, sau đó rời đi.

Rất lâu không có ăn thịt, Quyền Sơ Nhược cũng có chút thèm. Cô lấy bát đũa ra, thấy Lục Cảnh Hanh đã xuống tay khai trạn, khinh bỉ nói: “Ăn từ từ, có rất nhiều mà.”

Mấy dạng này đều là anh thích ăn, chậm thế nào?

Mùi vị thịt kho giống ở nhà như đúc, Quyền Sơ Nhược ăn vài miếng, trái tim khẽ lay động. Ra ngoài nghỉ phép gần một tháng, cô có chút nhớ nhà, nhớ người trong nhà.

Cơm trưa ăn no nê, Lục Cảnh Hanh thay quần bơi, không để ý sự ngăn cản của Quyền Sơ Nhược, ép buộc cô cũng thay đồ bơi, lôi cô vào trong hồ, tắm suối nước nóng uyên ương.

Lúc này ngâm có chút nóng, cũng may nhiệt độ đã qua kiểm soát. Quyền Sơ Nhược tựa vào bên cạnh hồ, thoải mái thở dài, “Haizzz, cuộc sống như thế, thật đúng là tốt, không buồn không lo, vô dục vô cầu (Vô dục không có dục vọng, không có ham muốn thể xác. Vô cầu là không cầu mong, không ước mong).”

Lục Cảnh Hanh cạ vào bên người cô, ở bên trong hồ nước trong suốt, đồ bơi màu xanh biển trên người Quyền Sơ Nhược lung linh hấp dẫn. Lòng bàn tay người đàn ông nâng hông của cô lên, đè cả người cô ở trong ngực.

Không buồn không lo ngược lại là thật, nhưng vô dục vô cầu, điều này sao có thể?

Hiện tại máu khắp người anh đều sôi trào ở đây, muốn lao thẳng đến đè cô ở phía dưới, chưa thỏa mãn dục vọng thì không dừng!

“Ưmh!”

Quyền Sơ Nhược tức giận cau mày, đè nén hơi thở gấp kèm theo nũng nịu, “Đừng. . . . . . Cắn em.”

“Ha ha ——”

Tiếng cười người đàn ông trầm thấp, anh bí mật mang theo ý xâu trêu chọc, trong hồ bọt nước phập phồng vẩy lên, “Vậy em van cầu anh sao?”

Bởi vì loại sự tình cầu khẩn này, rất mất mặt. Nhưng lúc này bọn họ ở trong suối nước nóng lộ thiên, tuy nói bây giờ khu biệt thự an toàn rất tốt, nhưng nếu có người thấy, Quyền Sơ Nhược vẫn không có cách nào tiếp nhận.

Cô chỉ hi vọng anh có thể kết thúc sớm một chút, anh sớm buôn tha cho cô.

“Van anh, có được hay không.” Quyền Sơ Nhược khẽ ngồi dậy, đôi tay bấu víu bờ vai của anh, nâng môi đỏ mọng lên ghé vào lỗ tai anh thì thầm.

Hô hấp ấm áp phun ở sau tai Lục Cảnh Hanh, trong nháy mắt bắp thịt toàn thân anh căng thẳng, vẻ mặt ở trong chốc lát thay đổi hung dữ như mãnh thú. Đột nhiên Quyền Sơ Nhược ý thức được không tốt, vốn thật sự cô cầu xin tha thứ, làm sao có thể giống như biến thành trêu đùa, càng thêm kích thích anh đây?

“Nói, em yêu anh không?” Lục Cảnh Hanh cúi người, lồng ngực vững chắc dán lên phía sau lưng của cô.

Đồ bơi bên cạnh hồ ướt nhẹp, ngón tay Quyền Sơ Nhược bấu chặt, cắn môi ra tiếng, “Ừ.”

Cô than nhẹ thật thấp, gần như không dám mở miệng, chỉ sợ khống chế không được rên rỉ nơi cổ họng.

Lục Cảnh Hanh không hài lòng, ghìm chặt hông của cô, cường thế ép hỏi.

“Yêu anh không?”

“Ừ. . . . . . Yêu. . . . . .”

“Yêu nhiều không?”

“. . . . . . Rất yêu.”

“Nguyện ý để cho anh yêu em không?”

“Nguyện ý. . . . . .”

“Em yêu chỗ nào? Chỗ này, hay là chỗ này?”

Ngón tay người đàn ông điểm nhẹ, ở trên người cô châm ngòi thổi gió.

Quyền Sơ Nhược dồn đủ một hơi, trong giây lát đưa tay đẩy anh ra, mắng: “Lục Cảnh Hanh, anh thật không biết xấu hổ!”

“Loại thời điểm này thì không cần xấu hổ, “ Lục Cảnh Hanh trở tay nhốt chặt hông của cô, kéo cả người cô vào trong ngực, cúi đầu hôn môi của cô, động tác càng thêm đoạt lấy, “Không biết xấu hổ em mới thích, có đúng hay không?”

Quyền Sơ Nhược trả lời không được, cánh môi bị anh cắn. Cô không thoát khỏi ham mê cuồng nhiệt này, thân thể chồng lên nhau, không thể ức chế run rẩy bộc phát.

Thích không?

Quyền Sơ Nhược cúi đầu, cả người suy yếu vô lực tựa vào trong ngực của anh, khóe miệng nhẹ cong. Đại khái là thích đi, loại triền miên đoạt lấy này, không ai có thể kháng cự.

Cơm tối là ăn ở trên giường, hai chân Quyền Sơ Nhược cũng ê ẩm, vùi ở trong chăn không muốn động. Lục Cảnh Hanh bưng đĩa đi vào, thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, rất rõ ràng là giận anh.

Giận anh làm đau cô. Thật ra thì Lục Cảnh Hanh cũng hiểu rõ chính mình, nhưng loại thời điểm kia anh luôn khống chế không được, hoàn toàn nắm giữ lực độ không tốt.

“Ăn cơm.” Lục Cảnh Hanh bưng đồ ăn đến bên giường, gương mặt tuấn tú dịu dàng.

Quyền Sơ Nhược dựa lưng vào đầu giường, thấy mặt anh cười nhộn nhạo, lửa giận trong lòng càng nổi hơn. Cô trầm mặt, đôi mắt như nổi lửa, giống như loại đao nhọn sắc bén.

Cô dùng vẻ mặt nói cho anh, hiện tại cô mà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

Hết chương 35.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.