Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược

Chương 15: Chương 15: Chương 14.1: Sắc đẹp thay cơm




Lái xe tới đến đỉnh núi, Lục Cảnh Hanh chỉ mất 40 phút. Anh lái rất nhanh, chỉ sợ Quyền Sơ Nhược say rượu lại làm dơ chiếc xe yêu quý của anh lần nữa.

Nhưng mà lần này, biểu hiện của cô thật bình tĩnh, không có náo loạn không có khóc, càng không có mượn rượu làm càn.

Đậu xe xong, Lục Cảnh Hanh tắt máy, quay đầu đi hỏi cô: “Em không có say chứ?”

“Anh mới say!” Quyền Sơ Nhược trầm mặt đẩy cửa xe ra, bước chân có hơi không vững.

Người đàn ông nhíu mày, mắt thấy cô xuống xe đi lên núi, vội vàng bước nhanh tới. Anh tự tay giữ chặt cổ tay của cô, để cho cô đứng ở bên cạnh mình, đáy lòng tỏa ra nghi ngờ. Rốt cuộc là cô say, hay là không say?

Đỉnh núi gió thật to, bên tai có tiếng gió vù vù. Quyền Sơ Nhược co bả vai, vừa vặn bị vật ấm áp bao bọc.

Đầu vai có áo khoác tây trang phủ vào, mang theo nhiệt độ thân thể của người đàn ông. Quyền Sơ Nhược ngẩn người, cảm thấy bên hông căng thẳng, Lục Cảnh Hanh đã đưa tay ôm cô vào trong ngực.

“Rất lạnh.” Lục Cảnh Hanh ôm cô ở ngực, giọng nói nghe không tốt chút nào, “Trời lạnh như thế này, chạy tới đỉnh núi làm cái gì?”

Chóp mũi có hơi thở mát lạnh, đáy lòng Quyền Sơ Nhược dần dần bình thường lại. Cô buông lỏng thân thể căng thẳng, đến gần trong ngực của anh, nói: “Ngắm những vì sao, thật đẹp.”

Đẹp ngược lại là rất đẹp. Lục Cảnh Hanh ngửa đầu nhìn, chỉ là không cần thiết tới đây nhìn!

Anh không lên tiếng, Quyền Sơ Nhược cũng không muốn nói.

Trước mặt là những vì sao, sáng chói. Mắt Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm, rất nhanh chóng tìm được trong đó một ngôi sao sáng nhất, khóe miệng nở nụ cười, “Vì sao kia là của tôi.”

“Hả?” Lục Cảnh Hanh không có nghe rõ, cúi đầu nhìn cô.

Quyền Sơ Nhược hất cằm lên, khẽ cười nói: “Vì sao kia, là sao vận may của tôi.”

Lục Cảnh Hanh không có để ý lời nói của cô, giọng mũi có tiếng cười khẽ tràn ra. Mặt Quyền Sơ Nhược dính vào trước ngực của anh, nghe rõ ràng, cô cười trầm một cái, cất giọng chất vấn: “Lục Cảnh Hanh, anh chê cười tôi?”

Có thể không phải là chê cười sao? Ai có thể nghĩ tới ở trên tòa án là Đại Luật Sư hùng hổ dọa người, lại tin tưởng cái gì là sao may mắn? Đây là ngây thơ cỡ nào?!

“Em rất ngây thơ!” Lục Cảnh Hanh trả lời không chút khách khí, trong ánh mắt cô có sự phẫn nộ.

Quyền Sơ Nhược phồng má, quát: “Hâm mộ tôi ngây thơ phải hay không? Thôi đi, anh muốn ngây thơ mà ngây thơ không được đâu?”

“. . . . . .” Lục Cảnh Hanh im lặng như mắc nghẹn.

Gió lớn nổi lên bốn phía, trên người Lục Cảnh Hanh chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn bạc, anh nhíu mày nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, nơi nào đó ở đáy lòng thấm một mảng ấm áp, lại không cảm thấy lạnh.

“Em thích các ngôi sao?” Mắt Lục Cảnh Hanh lóe sáng, giọng nói từ tính.

Ánh mắt Quyền Sơ Nhược chăm chú nhìn điểm sáng phương xa, không tự chủ trả lời, “Tôi rất thích các ngôi sao.”

Người đàn ông lắc đầu cười khẽ, bởi vì cô cố chấp, hay bởi vì cô đơn thuần. Anh không kiềm lòng được đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô trong lòng bàn tay mình, “Không phải là một ngôi sao tới tiễn đưa em chứ.”

Ngôi sao tiễn đưa?

Quyền Sơ Nhược kinh ngạc, sau đó hoàn toàn khinh thường liếc anh. Người đàn ông này, thật sự rất khoát lác!

Rất dễ dàng nhìn thấu ánh mắt của cô, Lục Cảnh Hanh không muốn giải thích thêm. Lòng bàn tay cô lạnh lẽo khiến anh cau mày, trở tay giữ chặt eo của cô, người đàn ông kéo cô vào trong ngực, “Đi thôi, chúng ta trở về.”

Quyền Sơ Nhược ngớ ngẩn, nghi hoặc ngẩng đầu thì thấy ánh mắt của anh, chậm rãi nói: “Tôi...tôi không muốn trở về.”

“Không muốn trở về?” Lục Cảnh Hanh mím môi, hỏi cô: “Em dự định tối nay ngủ ở đỉnh núi hả?”

“Không phải.”

Quyền Sơ Nhược lắc đầu một cái, vẻ mặt cô không có cách nào che giấu khẩn trương, “Chúng ta đi. . . . . . Chỗ khác.”

Vốn là Lục Cảnh Hanh không biết, sau khi nhìn đến ánh mắt chột dạ của cô, đột nhiên anh hiểu ý. Anh nắm đôi tay lạnh lẽo của cô, trầm giọng nói: “Chung quanh đây có một làng du lịch suối nước nóng, chúng ta qua ở một đêm.”

“Được.” Quyền Sơ Nhược từ trong miệng nói ra chữ được, thì Lục Cảnh Hanh đã ôm cô lên xe, sau đó lái xe từ trên núi xuống.

Từ đỉnh núi lái xe đến làng du lịch suối nước nóng, chỉ cần 20 phút. Thời điểm Lục Cảnh Hanh tới, trong làng du lịch sớm có người xắp xếp xong, xếp thành một hàng đứng ở ngoài cửa lớn nghênh đón.

“Lục thiếu!”

Quyền Sơ Nhược xuống xe nhìn thấy trận thế này, theo bản năng núp phía sau anh để tránh đi.

Người đàn ông giữ chặt cổ tay của cô, giam cầm cô ở bên người, lôi kéo tay của cô cùng đi vào.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi vào trên người của Quyền Sơ Nhược, cái loại ánh mắt bị người xuyên thấu đó, khó cháp nhận hơn so với lúc cô lên tòa án. Môi đỏ mọng của cô nhấp nhẹ, cảm giác hình tượng này, hình như là phụ nữ có chồng rồi mà mang theo người thứ ba tới khách sạn vụng trộm!

“Yên tâm,“ Lục Cảnh Hanh cúi đầu, kề môi gần bên tai của cô, “Bọn họ đều biết, em là vợ tôi.”

Quyền Sơ Nhược lúng túng rũ ánh mắt xuống, đôi tay níu chặt trên áo khoác tây trang.

Đi vào thang máy, rốt cuộc né tránh ánh mắt nhiệt liệt của mọi người. Quyền Sơ Nhược âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đại não khôi phục năng lực hoạt động lần nữa, “Làng du lịch này là của anh?”

“Là của anh trai tôi.” Lục Cảnh Hanh trả lời ngắn gọn.

Được rồi, là của anh trai anh, cũng là của anh, trên bản chất không có gì khác nhau. Quyền Sơ Nhược thức thời câm miệng, cho đến đi vào gian phòng, cũng không có mở miệng nữa.

Tầng cao nhất gian phòng, có thể thu hết mỹ cảnh của làng du lịch vào mắt. Quyền Sơ Nhược đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn khói trắng nơi xa lượn lờ dâng lên trong hồ nước, còn có không ít du khách ngâm mình ở bên trong, “Đó là suối nước nóng sao?”

Lục Cảnh Hanh tắm xong ra ngoài, nghe được câu hỏi của cô trợn mắt nhìn thẳng. Nơi này là làng du lịch suối nước nóng, không phải là suối nước nóng, chẳng lẽ là nhà tắm ư?

Mùa này phao suối nước nóng tốt nhất, Lục Cảnh Hanh đi tới bên cửa sổ, theo ánh mắt của cô nhìn xuống, môi mỏng nâng lên độ cong, “Có muốn thử một chút hay không?”

Tắm suối nước nóng, thật đúng là Quyền Sơ Nhược chưa từng trải qua lần nào. Trước kia cô đều là xem từ trên TV, nhưng cảm giác mặc thành như vậy cùng ở chung một chỗ với rất nhiều người, thật ngượng ngùng.

Thấy cô do dự không nói lời nào, hình như Lục Cảnh Hanh nhìn thấu tâm tư của cô, lòng bàn tay rơi vào hông của cô mà nhéo một cái, nói: “Bên kia có biệt thự nhỏ, trong biệt thự có suối nước nóng đơn độc.”

“Đơn độc?” Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn anh.

Lục Cảnh Hanh gật đầu một cái, nói: “Không gian riêng tư, không có người ngoài.”

Anh trả lời rất thành thạo. Nếu như anh nói thẳng, chỉ có chúng ta hai, tám phần là Quyền Sơ Nhược muốn cự tuyệt. Nhưng anh chỉ nói không có người ngoài, Quyền Sơ Nhược tự động tưởng tượng hình ảnh của chính mình tắm suối nước nóng, hoàn toàn quên mất người đàn ông kế bên người.

“Được.” Cô cười tủm tỉm đồng ý, lòng tràn đầy hưng phấn.

Lục Cảnh Hanh không nhanh không chậm đi tới trước bàn, cầm điện thoại gọi người đi phân phó chuẩn bị. Rất nhanh, điện thoại vang lên lần nữa, anh nghe xong, dặn dò đơn giản mấy câu.

“Đi thôi.” Lục Cảnh Hanh cầm áo khoác lên phủ thêm cho cô, lôi kéo cô từ gian phòng ra ngoài.

Quyền Sơ Nhược đi theo bước chân của anh, từ gian phòng đi thang máy xuống. Cửa bên khách sạn trực tiếp liên thông đến khu biệt thự, Lục Cảnh Hanh quen cửa quen nẻo dẫn cô theo, mấy phút đi bộ thì tới.

Biệt thự này, là riêng của Lục Cảnh Hanh. Bên ngoài biệt thự có phục vụ chờ, thấy bọn họ đi tới, vội mở cửa lớn ra. Lục Cảnh Hanh lôi kéo Quyền Sơ Nhược đi vào, phục vụ lại kiểm tra trong ngoài toàn bộ biệt thự một lần, sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì, nhanh chóng rời đi.

Biệt thự, chia làm hai tầng trên dưới. Một tầng là thông với phòng khách, còn tỉ mỉ chuẩn bị một mô hình nhỏ phòng bếp. Lầu hai là khu nghỉ ngơi, phòng ngủ bố trí ấm áp.

Trước biệt thự trước mặt, trong sân có một suối nước nóng hình tròn. Nước trong suốt lượn lờ hơi sương trắng.

Đôi mắt Quyền Sơ Nhược đăm đăm, chỗ này là lần đầu tiên cô tới, nhưng rất thích.

“Thay quần áo đi.” Lục Cảnh Hanh vỗ vỗ kẻ ngu đang nhìn mà thúc giục.

Quyền Sơ Nhược phản ứng kịp, đang muốn nói cái gì cũng không có mang theo, đảo mắt liền nhìn đến trên khay trà, bày vài bộ đồ tắm, kiểu dáng cùng màu sắc khác nhau.

“Chính mình tự đi chọn.” Lục Cảnh Hanh ngồi trên sô pha, vẫn ung dung liếc nhìn cô.

Quyền Sơ Nhược nhìn anh, lại nhìn đồ bơi một chút, khom lưng cầm quần áo ôm lên, chạy bạch bạch lên lầu, đóng cửa lại mà chọn lựa.

Cử chỉ của cô, khiến Lục Cảnh Hanh buồn cười. Bất đắc dĩ anh thở dài, bàn luận xôn xao. Cô gái này, thật là đã ba mươi tuổi sao?

Giây lát, Quyền Sơ Nhược thay xong đồ bơi, trùm khăn tắm trên người đi ra. Cô đứng ở cửa cầu thang, khổ sở bồi hồi. Những thứ đồ bơi này đều rất bại lộ, tất cả đều là hở hang, khó tránh không lộ ra eo thon nhỏ.

Cô nghĩ nếu không chấp nhận, cũng không còn biện pháp, chỉ có thể nhắm mắt thay.

Lục Cảnh Hanh đã sớm thay xong quần áo, nắm ly rượu trong tay, ngồi ở trên sô pha chờ có chút không nhịn được. Thay quần áo lâu như vậy, rốt cuộc là tình huống cô như thế nào?

Anh vừa muốn đứng dậy, thì trước cầu thang có một bóng người bước xuống. Mặc dù cô bao khăn tắm cực kỳ chặt chẽ, nhưng chỉ có thể che kín nửa người trên, nửa người dưới lộ ra cặp đùi đẹp thon dài trắng nõn.

Đôi mắt thâm thúy của Lục Cảnh Hanh híp một cái, trầm giọng nói: “Thích không?”

Duy nhất không thay đổi chính là cặp mắt kiếng trên mặt cô.

Quyền Sơ Nhược dĩ nhiên biết anh hỏi chính là đồ bơi, cô bĩu môi, nói: “Thích hợp.” Loại hoàn cảnh này, cô không thể nói thẳng là không thích.

“Vậy thì tốt.” Lục Cảnh Hanh cười cười, để ly rượu xuống, đứng lên cất bước, “Đi ra đi, kì kèo mè nheo chậm chết rồi.”

“Đợi chút ——”

Mắt thấy anh đi ra ngoài, Quyền Sơ Nhược bước mấy bước ngăn ở trước mặt anh, hỏi “Anh...Anh làm gì?”

Hết chương 14.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.