Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 4: Chương 4: Chỉ muốn đùa giỡn em




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Người đàn ông này, lúc không nói chuyện, cảm giác bị áp bách rất mạnh, khiến cô áp lực gấp ba.

Cô dời một bước nhỏ, lui về sau một chút, tận lực giữ khoảng cách với anh. Nhưng người dựa vào thân xe, không thể lui được nữa.

Tính xâm lược của Đường Giác vô cùng mạnh mẽ, chân dài tiến tới trước một bước, từ trên cao nhìn xuống cô: “Thất Thất, lại gặp mặt.”

Cách gần như vậy, có thể ngửi được mùi hương của nước rất sạch sẽ trên người anh.

“Xin lỗi, Đường tiên sinh, phiền anh lui về sau một chút, tôi phải đi về.” Cô tận lực để cho giọng mình rất bình tĩnh.

Ngón tay dài của Đường giác vươn ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cặp mắt đào hoa tia sáng lấp lánh tuyệt trần, đầy phong tình: “Ly dị với cậu ta chưa?”

Thất Thất theo bản năng giơ tay lên đẩy tay anh ra. Nhưng một giây sau…

Tay non mềm của cô lại bị anh nắm lấy. Không đợi cô kịp phản ứng, anh hơi dùng sức kéo thân thể mềm mại của cô nhào vào ngực anh.

Thất Thất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giãy giụa không ra.

Giương mắt nhìn, Đường Giác vẫn vẻ mặt kia: “Vẫn chưa ly dị?”

“Tôi không có ý định ly dị.” Cô không che giấu đáp.

Lời vừa dứt, không khí quanh thân tựa như đông lại. Cô có thể cảm giác rõ ràng, người đàn ông nắm tay mình chặt hơn.

Thất Thất biết không thể giãy giụa, cũng không giãy giụa nữa, chỉ nhìn anh: “Chi phiếu 100 vạn kia, nếu không xảy ra gì, Đường tiên sinh nhất định đã nhận được, sau này tôi không thiếu anh nữa.”

“Chi phiếu? Tờ Mạc Tuân ký?”

“…Ừ.”

Đường Giác không giận, ngược lại nhìn cô cười: “Thất Thất, thứ tôi mong muốn, cho đến nay không ai được phép đánh dấu.”

Cho nên, sao anh có thể cho phép cô tùng chi phiếu người đàn ông khác ký?

Thất Thất biết anh kiêu căng. Nhưng không có nghĩa là người thân của anh là kẻ thù của cô, phải tiếp nhận sự kiêu căng của anh vô điều kiện.

“Đường tiên sinh, thứ nhất, tôi không phải là một kiện hàng, cũng không phải đồ chơi anh muốn chơi lúc nào thì tôi phải cho anh chơi. Thứ hai, Mạc Tuân không phải là người khác, anh ấy là chồng tôi.” Thất Thất nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh ôn hòa, nhưng lại kiên định: “Xin anh buông tôi ra.”

Cô vừa nói vừa đẩy tay anh ra.

Chung quanh, những thuộc hạ của Đường Giác, bao gồm Giản Khanh, nghe lời cô nói đều chấn động.

Lần đầu tiên thấy có người dám nói chuyện như vậy với Thiếu chủ. Hơn nữa, bao nhiêu phụ nữ ngay cả nằm mơ cũng muốn Thiếu chủ nhìn lâu…

Cô gái trẻ tuổi này trông điềm đạm nho nhã, sao có gan lớn như vậy?

Giản Khanh không nhịn được nhìn cô lâu hơn. Lần trước Thiếu chủ bảo anh ta đi trói một phụ nữ kết hôn, anh ta còn kinh ngạc.

“Khiêu khích tôi?” Tay Đường Giác bên hông cô bỗng nhiên đi xuống, ôm mông nhỏ nhắn của cô. Ngón tay dài tà khí lại mập mờ trượt vào giữa hai chân cô: “Bảo bối, hậu quả khiêu khích tôi, em chịu đựng nổi sao?”

Thất Thất hít sâu một hơi, ngón tay kéo tay áo âu phục của anh, khớp xương ngón tay trắng nõn căng thẳng đến trắng bệch.

Một giây kia, ngay cả hô hấp cũng căng thẳng theo.

Có kinh nghiệm về phương diện nam nữ này một lần duy nhất, là cơn ác mộng trên giường Đường Giác lần trước.

Thất Thất đâu phải là đối thủ của Đường Giác.

“Đường Giác, anh không thể!” Cô khẽ quở trách, ánh mắt không đồng ý quét qua mặt Đường Giác, hơi quẫn bách và khó chịu nhìn những người khác. Những người đó, không biết là thói quen hay là được huấn luyện nghiêm chỉnh, đã sớm quay lưng lại, đứng đó như một pho tượng.

Trong Đường môn đều là quái vật gì?

Thất Thất không biết làm sao, tư thế mập mờ như vậy, lại không dám nhìn Đường Giác. Cũng không biết là thẹn thùng hay là tức giận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng.

Đường Giác mê người cười một tiếng: “Tại sao không thể? Em không muốn trả hết nợ em thiếu tôi sao?”

“Tôi đã trả sạch.” Cô không khỏi nóng nảy: “Anh cầm chi phiếu đến ngân hàng, ngân hàng sẽ…”

“Nhưng tiền vay ngân hàng cũng phải có lợi tức.” Đường Giác kề sát mặt cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người, môi gần như chạm vào nhau: “Đường Giác tôi nhìn giống như một nhà từ thiện sao?”

Giọng người đàn ông mát lạnh, yêu nghiệt khẽ hỏi. Rõ ràng rất êm tai, nhưng Thất Thất có thể cảm nhận được nguy hiểm trí mạng.

Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp, không bị nguy hiểm từ người đàn ông ảnh hưởng suy nghĩ, mới mở miệng: “Lợi tức anh muốn bao nhiêu? Tôi có thể đưa cho anh ngay lập tức.”

“Ừ, tôi cũng thích em đưa cho tôi ngay lập tức…” Đường Giác vừa dứt lời, người đã bị Đường Giác đẩy ngã vào băng ghế sau.

Cô cả kinh trợn mắt, lập tức ngồi dậy, lui về sau tránh. Nhưng Đường Giác là con báo hoang dã, ở trước mặt anh, Thất Thất chính là một con tiểu bạch thỏ chỉ có thể mặc cho anh bắt nạt. Cô vừa động, Đường Giác liền ôm eo cô, kéo cô về dễ như trở bàn tay, vững vàng đặt dưới người.

“Còn tránh sao?” Anh nhìn cô, cười như không cười. Nháo một trận, hô hấp hai người đều có chút gấp gáp. Thời tiết vốn nóng, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Thất đỏ ửng, trên trán chảy mồ hôi.

“… Rốt cuộc anh muốn chơi cái gì?”

“Không nhìn ra?” Đường Giác cúi người, thổi khí bên tai cô: “Muốn đùa giỡn em, bảo bối…”

Lông mi cô run rẩy: “… Đường Giác, anh quá đáng.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tránh hơi thở của anh.

Không thích giọng điệu tùy ý làm vậy xem cô là đồ chơi của anh. Trên thế giới này, không có người nào trời sinh cao hơn ai.

“Hôm nay tâm tình tôi tốt, không tức giận với em.” Đường Giác cười khẽ, vẫn đè trên người cô, không chịu đi. Bàn tay mò tới cổ tay trái của cô, nắm lấy, giơ cao lên đỉnh đầu. Cô chưa kịp phản ứng, anh đã kéo cổ tay áo cô lên. Trên cổ tay, vết thương sâu vẫn rất rõ ràng.

Thất Thất muốn tránh, không muốn để cho anh nhìn. Nhưng anh giữ chặt, đè trên đỉnh đầu cô. Ánh mắt thâm trầm nhìn cô hai giây, sau đó đột nhiên hôn lên vết thương kia.

Cô khẽ run.

Môi người đàn ông rất mỏng, rất mềm, hôn lên vết thương, cô chỉ cảm thấy nóng như lửa.

Không được tự nhiên, theo bản năng rụt tay, nghe anh mở miệng: “Thất Thất, tôi không thích có người nào tổn thương đồ chơi của tôi, cho nên… Ngoan, đừng làm chuyện ngu ngốc này nữa.”

Thất Thất đã từ bỏ lý luận với anh từ ‘đồ chơi’ này. Cô không có năng lực có thể thay đổi ý tưởng cuồng vọng nhiều năm của người đàn ông này.

Cô hiện tại, quan trọng nhất là nghĩ cách thoát khỏi những ràng buộc của anh. Hôm nay, nếu cô lại chọn mánh khóe cũ, e là không thể.

Nhưng mà…

Không nghĩ đến, lúc cô đang sầu khổ, Đường Giác bỗng nhiên từ trên người cô rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.