Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 18: Chương 18: Cả đời em, đáng giá bao nhiêu? (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mạc Tuân thấy sắc mặt cô hơi biến đổi, theo bản năng nhìn theo tầm mắt cô: “Hắc, người này đúng là âm hồn bất tán nha! Tình hình gì thế?”

Người bọn họ thấy không phải ai khác, mà chính là Đường Giác mà bọn họ cho là đã rời đi.

Hơn nữa…

Hiện tại anh không phải một thân một mình, bên cạnh còn có thêm một mỹ nữ trẻ tuổi.

Thất Thất đứng nhìn từ xa, vừa nhìn liền nhận ra người bên cạnh anh, chính là Ôn Tâm hôm nay Nguyễn Manh Manh nhắc đến.

Cho nên…

Quả nhiên như mình suy đoán, người đàn ông này, sẽ không chỉ cảm hứng thú với một người.

Trong hàng ngũ của cô, những người phụ nữ khác cũng ở đó…

Thất Thất nhìn hai người đứng cạnh nhau, mắt hai người nhìn nhau không bình thường, nhất thời thất thần. Không nói được trong lòng là cảm giác gì. Đột nhiên xác định được Đường Giác vui đùa với mình, cô nên cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng đáy lòng hình như không phải chỉ có nhẹ nhõm.

“Thất Thất, tỉnh hồn.”

Thanh âm Mạc Tuân làm cô phục hồi tinh thần lại.

Cô khẽ ‘a’ một tiếng, Mạc Tuân cúi đầu thấp giọng nói: “Mặc dù Đường Giác rất đẹp trai, nhưng ba mẹ anh ở đây, chừa cho anh chút mặt mũi, được không?”

“… Xin lỗi anh.” Cô thất thần. Nhẹ nhàng nói xin lỗi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Không nhìn bên kia nữa.

Bên kia.

Giám đốc vội vã chạy đến.

“Đường tiên sinh, hôm nay… cái đó, không biết anh muốn đến nên không chuẩn bị trước.”

“Không cần.”

Đường Giác lãnh đạm nói hai chữ.

Ôn Tâm kéo cánh tay anh, giọng ôn tồn nói với giám đốc: “Dọn một phòng bao đi, chúng tôi ngồi phòng bao cũng được.”

“Được, tôi lập tức đi chuẩn bị.”

“Dọn bàn kia cho tôi, chúng tôi ngồi đó.” Đường Giác hất cằm xinh đẹp ra dấu một góc khác.

Giám đốc và Ôn Tâm kinh ngạc, ai cũng biết anh không thích không gian đông người, dù trong không khí an tĩnh. Hôm nay, hơi khác thường.

Ôn Tâm sợ Đường Giác khác thường nhất, cho nên không dám nói thêm nửa lời, chỉ gật đầu theo anh.

Dĩ nhiên, có thể dùng cơm với Đường Giác hình thức này, đối với cô ta mà nói, là không thể tốt hơn. Cô chỉ mong có thể công khai quan hệ với Đường Giác. Mặc dù thật ra bọn họ không tính là có quan hệ.

Sau đó…

Thất Thất đang dùng cơm cùng trưởng bối Mạc gia, liền thấy giám đốc luôn miệng nói xin lỗi khách bàn bên cạnh, bồi thường, tặng quà mời qua một bàn khác. Còn sau đó…

Ôn Tâm kéo Đường Giác, chậm rãi đi đến.

Càng đến gần, Thất Thất cảm thấy giống như lưng bị đạm. Đôi đũa trong tay gần như rớt xuống. Cô không biết Đường Giác rốt cuộc muốn thế nào, nhưng hôm nay trưởng bối Mạc gia ngồi đây, cô không muốn xảy ra chuyện gì trước mặt bọn họ.

Đường Giác và Ôn Tâm ngồi xuống bàn bên cạnh bọn họ, khi đi qua bàn bọn họ, ánh mắt đều không nhìn một giây. Tựa như cô là một người vô hình.

Trong lòng Thất Thất thoáng thả lỏng, bỗng nhiên cảm thấy mình khẩn trương vừa không đạo lý vừa buồn cười. Có lẽ anh chỉ đến dùng cơm cùng bạn gái mà thôi, sao cô có thể tự mình đa tình cho là anh xuất hiện ở nơi này vì mình.

“Thất Thất, sao lòng anh vẫn không yên được? Không phải là Đường Giác quá đẹp trai, làm em si mê rồi chứ?”

Mạc Tuần nửa thật nửa giả nói đùa với cô.

Thất Thất không phản ứng anh ta, chỉ lột vỏ tôm đưa vào chén ba Mạc và mẹ Mạc. Ngô Tụng Linh vui vẻ ra mặt, rất thích Thất Thất, tán thưởng nói: “Mạc Tuân, con xem Thất Thất nhà con, thật biết quan tâm nha! Cũng xem như con tinh mắt, tìm một con dâu tốt cho ba mẹ. Cả đời này, con phải tốt với cô ấy, mẹ đã nhận định cô ấy.”

“Vậy không chỉ là mẹ con, ba cũng vậy.”

Mạc Tuân không ngừng cười, nhìn Thất Thất: “Nghe được chưa, cô dâu, đời này em không thể bỏ anh.”

Thất Thất bội phục diễn xuất như thật của Mạc Tuân. Nói hai chữ ‘cả đời’ vô cùng lưu loát. Cô cũng phối hợp theo: “Biết rồi, cả đời không bỏ anh.”

Bên kia…

“Giác, anh không sao chứ?” Ôn Tâm khẽ hô một tiếng, lập tức rút giấy ra, đau lòng nắm tay Đường Giác vào trong tay.

Một ly nước trực tiếp vỡ trong tay Đường Giác.

Mảnh vụn thủy tinh đâm vào lòng bàn tay anh, đâm rất sâu, máu chảy ra.

“Buông tay.” Môi mỏng đẹp của Đường Giác khẽ động, chỉ lãnh đạm cho Ôn Tâm hai chữ.

Ôn Tâm không yên lòng, thấy gió bão kinh người trong mắt anh, không dám nói nhiều lời. Không biết hôm nay anh rốt cuộc thế nào. Lúc trước tuy cũng âm tình bất định, nhưng không thấy ưu tư nhấp nhoáng trên mặt như hôm nay.

“Ba mẹ, con đi rửa tay, hai người từ từ ăn.” Ăn được một nửa, Thất Thất đứng dậy.

“Muốn anh đi cùng không?” Mạc Tuân quan tâm hỏi.

“Không cần.” Thất Thất lắc đầu: “Anh ở lại với ba mẹ đi.”

Cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Khi đi, phải đi ngang qua bàn Đường Giác và Ôn Tâm, ánh mắt cô chỉ nhìn thẳng phía trước, học dáng vẻ của Đường Giác, tuyệt đối không nhìn anh một lần. Nhưng không biết tại sao trong lòng lại rối loạn.

Thất Thất rửa tay xong, nhìn mình trong gương, thở dài.

Bữa cơm này, không biết tại sao ăn như đánh giặc vậy. Không biết có phải mình quá mức nhạy cảm không.

Cô lắc đầu, quyết định chờ lát nữa ra ngoài, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Đường Giác. Hít sâu một hơi, đi ra, vừa đến cửa, bước chân cứng đờ.

Một bóng người thật cao đang đứng trong hành lang dài mờ tối, đứng dựa vào tường, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc.

Người đàn ông lười biếng lại cao quý, ánh đèn chiếu xuống, để cho ngũ quan đẹp mắt của anh có thêm mấy phần mông lung thần bí.

Thất Thất chỉ liếc mắt nhìn, liền quay mặt đi, muốn đi ngang qua anh.

Nhưng…

Lúc đi ngang, cùi chõ bỗng dưng bị người đàn ông giữ lại.

Một giây sau, tàn thuốc bay một độ cong ưu mỹ trong không trung, vững vàng rơi vào gạt tàn thuốc một bên.

Thất Thất mím chặt môi, không nói lời nào, chỉ rút tay về. Anh xoay người, dùng sức ép cô vào tường. Trong phòng ăn mở máy lạnh đều. Đỉnh đầu bọn họ chính là nơi gió lùa, Thất Thất mặc váy, đứng đó, chỉ cảm thấy mặt tường sau lưng, lạnh đến thấu xương.

Nhưng mà…

Lạnh đi nữa cũng không bằng ánh mắt anh vào giờ phút này.

“Tận tâm tận lực lấy lòng bọn họ như vậy, thật sự muốn làm con dâu nhà bọn họ sao?”

Giọng nói của Đường Giác vẫn rất êm ái, nhưng lại như mũi dao, đâm từng dao từng dao vào người cô.

“… Tôi và Mạc Tuân vốn là vợ chồng hợp pháp, là con dâu của bọn họ.”

“Hình thức thôi em cũng dám nói vợ chồng hợp pháp?” Đường Giác cười nhạt, sau đó, nâng mặt cô lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, tựa như muốn nhìn thấu cô: “Thất Thất, ‘cả đời’ của em hạ giá đến vậy sao? Nếu tôi cho phép, ngay cả một tên gay, em cũng dám tùy ý hứa hẹn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.