Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 16: Chương 16




Hoàng Phủ Tấn bởi vì Niếp Tiểu Thiên nói, lại một lần nữa giận đến đen mặt, nữ nhân đáng chết này, từ sau khi hắn đem nàng ném tới ghế thượng kề bên bản tử, nàng mang bao nhiêu tức giận của hắn trở về, mỗi một câu nói cũng làm cho hắn hận không hái được đầu của nàng , nếu không có Hoàng tỗ mẫu xuất hiện, hắn cũng đã sớm tống nàng quay trở về “ Lão gia’’ rồi.

“ Niếp Tiểu Thiên, ngươi nghe rõ cho trẫm. Trẫm nếu hái không được đầu của ngươi, sau này nhất định mang cùng họ với ngươi.’’

“ Hôn quân, ngươi cũng nghe rõ ràng cho ta, ta nếu để ngươi hái được đầu, đời này nhất định sẽ không đầu thai làm người.’’

Hai người cứ như thế tranh phong đối đáp, thái y sợ đến qùy rạp trên mặt đất, bọn họ không biết là nên đứng lên, hay là tiếp tục quỳ, nên là can ngăn họ , hay là an phận mà ngậm miệng.

“ Tốt, vậy ngươi cứ đợi đấy mà làm cô hồn dã quỷ đi’’. Hoàng Phủ Tấn phất tay áo, mặt lại một lần nữa đen hơn phân nửa, đáng chết nữ nhân có dũng khí làm cho hắn bị cắm sừng, đã không biết xấu hổ làm ra loại chuyện này, còn có thể ở trước mặt hắn cây ngay không sợ chết đứng, bộ dáng này thoạt nhìn chân tướng dường như là hắn phải xin lỗi nàng “ Ngươi, ngươi, ngươi,…’’, Tiểu Thiên duỗi tay chỉ, chỉ thẳng vào Hoàng Phủ Tấn, hận không thể đào ra một cái động trên mặt của hắn,nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào nhỏ mọn như vậy.

NND, cho dù nàng ở sau lưng hắn vụng trộm thì sao? Nàng nhiều lắm cũng sẽ tới một 2P nha, mà tên cẩu hoàng đế cũng chơi đùa 3000P rồi, bọn ta có thể hào phóng như vậy, hắn ngược lại không biết xấu hổ hở một chút là đòi chém đòi giết nàng?

“ Trẫm như thế nào ’’, Cắn răng lạnh lùng mà nhìn Tiểu Thiên.

“ Ngươi, ngươi, ngươi…Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! không biết xấu hổ! Tiểu Thiên nhìn hắn rống lên.

Uh, rống như vậy thoải mái hơn nhiều, nếu cứ đè nén trong lòng nhất định bị nội thương.

“ Không biết xấu hổ” , Hoàng Phủ Tấn cắn răng, lạnh lùng mà phun ra này ba chữ, ánh măt nhìn thẳng vảo Tiểu Thiên đang tức giận đến đỏ ửng cả khuôn mặt, để sát vào nàng, hèn mọn mở miệng nói : “ Niếp Tiểu Thiên, chưa người nào so với ngươi thích hợp hơn ba chữ này.’’

“Thật sao? Ngươi không phải người sao ?’’. Tiểu Thiên khóe miệng nhếch lên, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, trong mắt mang theo tia giảo hoạt vẻ đắc ý.

“ Ngươi, …’’, Hoàng Phủ Tấn mặt lúc này đã xanh mét, biết mọi người nhất định đều tự hiểu, ngay tại tình huống như thế này, có thể giải tỏa được chút ít stress là thoải mái nhất, mà nàng hết lần này đến lần khác thích khiêu chiến, nhất là khiêu chiến uy nghiêm của hoàng đế, đủ khẩn trương, đủ kích thích.

Ha ha, cuộc sống như thế tốt đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.