Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 10: Chương 10




Đoàn người cứ như vậy lại lần nữa tiếp tục hành trình, Hình Nhị còn thật sự nguyện ý tới phía trước lái xe cho bọn hắn, chỉ là Ngô Mộng dường như không thích hắn lắm, vài lần yêu cầu Ôn Duyên đổi vị trí. Bất luận nàng có phải do không thích Hình Nhị mà bảo Ôn Duyên đổi chỗ hay không, lúc Hình Nhị quay đầu lại liếc mắt thấy Tạ Sâm đang xem xét, liền quay đầu lại nói với nàng một cách cao thâm khó đoán: “Cô vẫn là nên ngồi ở phía trước thì hơn”, Ngô Mộng lập tức thành thật nghe theo!

Ôn Duyên đem toàn bộ hành trình đặt trong mắt, ở trong lòng có chút buồn cười, có đôi khi nữ nhân la hét như muốn đòi mạng, mới chỉ hơi dọa nàng một chút, lại liền ngoan ngoãn nghe lời, ngẫm lại cũng rất đáng yêu.

Nhưng mà vừa mới sinh ra ý tưởng này, ánh mắt Ôn Duyên lại ảm đạm, hắn ban đầu cho rằng do ánh hưởng của Tạ Sâm nên mọi người quên đi sự tồn tại của Cốc Vân Phi, nhưng Hình Nhị ở phía trước, cùng với Ngô Mộng vô cùng chán ghét đem đôi bao tay trước kia của Cốc Vân Phi ném ra ngoài. Động tác kia hết sức nhanh nhẹn lại mang theo phẫn hận.

Hắn không biết những người khác suy tưởng như thế nào, họ có lẽ cho rằng Cốc Vân Phi thấy sắc quên nghĩa? Điền Tâm kia chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể phát hiện ra nàng không phải nữ nhân bình thường, bọn họ có hay không cảm thấy, Cốc Vân Phi vứt bỏ bọn họ cùng mỹ nhân tiêu dao nơi nào?

Quét mắt nhìn Tạ Sâm ở bên cạnh, trong lòng Ôn Duyên xuất hiện tư vị không nói nên lời. Thời điểm đọc sách lúc trước, không chỉ 《 Mạt thế thánh quang 》, chỉ cần là mạt thế văn, hắn nhất định sẽ phản cảm đối với nhân vật thánh mẫu hoặc Mary Sue (*), cơ hồnhìn đến liền sẽ nhịn không được ở trong lòng phun tào tác này như thế nào mà lại viết ra loại tiểu thuyết như thế, lại vì cái gì có người chịu xem.

(*) Mary Sue: từ dùng để chỉ những nhân vật được hoàn hảo hóa trong văn chương. Nhân vật chính Mary Sue thường xinh đẹp hơn người, tài năng tột đỉnh, vạn nhân mê, làm gì cũng thành,… (thông thường nữ sẽ được gọi là Mary Sue mà nam là Jack Sue hay Gary Sue)

Cho đến khi chân chính xuyên qua sách, lại còn là trong một cuốn tiểu thuyết mạt thế,hắn mới phát hiện, kỳ thật có đôi khi phải đưa ra lựa chọn tàn nhẫn trong hiện thực, thật sự không đơn giản như trong tiểu thuyết vậy, nhân tính a, làm gì có ai tuyệt đối tốt xấu?

“Tiểu Duyên a, cậu cùng cha mẹ nuôi tách ra ở riêng bao lâu rồi?”

Vấn đề bất thình lình của Hình Nhị làm Ôn Duyên hoàn hồn, sắc mặt không có gì biến hóa, trong lòng lại khẩn trương hung hăng tự hỏi,Hình Nhị quá thông minh, hắn không thể lộ ra sơ hở.

Việc cha mẹ nuôi xuất hiện ở chỗ này, đánh chết hắn cũng không nghĩ đến, nhưng sự thật vừa mới phát sinh trước mắt, vừa rồi vội vàng gặp mặt, quần áo trang điểm của hai người kia so với hồi thời bình lúc hắn về “nhà” cũng không khác nhau quá nhiều, ngay cả kiểu tóc cũng chưa thay đổi, đó cũng là lý do vì sao khi nãy vừa thấy đối phương, hắn chọ rằng họ cũng xuyên qua đây. Nói chung, trong sách này, điều kiện sinh hoạt của bọn họ quả thực không tồi, hơn nữa bọn họ còn nhắc đến đứa con trai đi theo bộ đội, mà ở hiện thực, “đệ đệ” hắn vừa vặn làm ở ban kỹ thuật sinh vật, hơn nữa tuổi tác hai người kia thoạt nhìn cũng không khác biệt, như vậy kết hợp một chút………

“Thời điểm học cao trung trọ ở trường.”

Đối với câu trả lời ngắn gọn của Ôn Duyên Hình Nhị tỏ vẻ không ý kiến,hắn gật gật đầu tiếp tục nói: “Tôi đây nói thật với cậu, cậu nghe xong đừng khổ sở.”

Ôn Duyên trong lòng cứng lại, mặc dù có loại cảm giác không thể miêu tả,nhưng hắn vẫn là trầm mặc gật gật đầu.

“Hai người kia chúng ta gặp được cũng là trùng hợp, bọn họ căn bản không có tâm tư tìm cậu, nói khó nghe thì, thời điểm gặp mặt lúc nãy, bọn ngoài miệng nói muốn để cậu ngủ thêm chốc lát, nhưng lúc A Sâm lay cậu dậy họ lại không ngăn trở, có thể thấy không phải bọn họ không muốn làm cậu tỉnh, chỉ là không muốn tiến lên đánh thức cậu, bọn họ có chút sợ cậu.”

Ôn Duyên rũ mắt không nói gì, những lời Hình Nhị nói, hắn đều biết. Quần áo tay áo đều dính vết máu, lúc ấy cha nuôi còn hỏi “Có nơi nào bị thương không?”. Ở thời điểm đứng cách nhau có mấy mét đó, hắn lúc ấy trong lòng cảm thụ, thật sự không nghĩ nói cho người thứ hai biết.

Tuy rằng bọn họ chỉ là nhân vật trong sách thôi, nhưng vào giờ phút này lại ở bên người hắn, chẳng phải đều sống sờ sờ sao? Hắn có thể xuyên qua trở về hay không còn chưa biết, nếu thật sự ở chỗ này cả đời, hai người cha mẹ nuôi kia, chẳng lẽ muốn hắn đối đãi với họ như người lạ sao?

Sao có thể, căn bản là không có khả năng.

Bọn họ là người đầu tiên nhìn hắn đầy yêu thương cùng tình người ấm áp,tuy rằng ký ức đều có chút tàn khuyết không được đầy đủ thậm chí là mơ hồ không rõ, bởi vì khi đó thật sự quá nhỏ, nhưng hắn nhớ rõ đôi tay ấm áp kia a. Là bọn họ mang hắn từ cô nhi viện về nhà, cho hắn căn phòng ấm áp còn được ngủ giường, cùng hắn đọc sách giúp hắn lớn lên, mặc dù cảm tình vì sự xuất hiện của đệ đệ mà bắt đầu biến dạng,hắn trong lòng vẫn là cảm kích bọn họ, tóm lại đã khiến hắn có được một gia đình trên danh nghĩa, hắn không thể lòng lang dạ sói lấy oán báo ơn đi.

Chỉ là con người luôn có lòng tham, đã từng có 100% tình yêu nay 1% cũng sợ không đến phiên mình, đã từng quen thuộc như vậy lại trở nên xa lạ, là người đều sẽ cảm thấy đau lòng khổ sở đi,hắn khống chế không được.

Tuy rằng rất muốn nghĩ, hai người kia chỉ là nhân vật trong sách thôi, mình hoàn toàn có thể làm như không có quan hệ, trong lòng sẽ nhẹ nhàng ít đi!

Nhưng hắn vẫn làm không được, không vì cái gì khác, cái loại cảm giác này không lừa được người, hai người kia chính là cha mẹ nuôi của hắn, hắn không biết nên hình dung loại tồn tại này như thế nào, giống như phân thân của họ, từ bên ngoài đến tính cách đều y hệt nhau như đúc, chỉ là hai người kia ở thế giới thực, còn hai người này gặp hắn trong sách, có vậy thôi.

“Kỳ thực nói đệ đệ cậu đang ở phương Bắc, tôi chẳng qua cũng chỉ muốn thử xem phản ứng của bọn họ, không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy.Nhưng nếu thuận lợi vậy, cậu càng không nên khổ sở, về sau gặp lại, lương tâm nếu muốn giúp thì giúp, mặt khác nếu có thể miễn được liền miễn đi.”

Ôn Duyên giương mắt nhìn Hình Nhị,trầm mặc hai giây, hắn vẫn là nhịn không được đặt câu hỏi nói: “Anh như thế nào lại biết tôi có đệ đệ?”

Có lẽ do tâm tình Hình Nhị đang tốt, hắn liếc mắt nhìn Ôn Duyên qua kính chiếu hậu,sau đó hừ cười hai tiếng mở miệng nói: “Sơ lớn hơn thân phần nhiều là dưỡng xong rồi ly (**), thời điểm bọn họ vừa mới tiến vào thấy cậu liền cao hứng, nhưng nhìn đến tay áo cậu biểu tình lại thay đổi, cũng không phải hoàn toàn biến mất, muốntới gần lại không dám, thoạt nhìn rất buồn cười. Hai người kia hiển nhiên quan hệ vợ chồng, thái độ đối với ngươi lại cơ hồ nhất trí, nhưng nếu là bà con trưởng bối trong nhà, cả hai vợ chồng ít khi có tình cảm nhất trí chung đối với tiểu bối, cho nên tôi liền kết luận, quan hệ giữa cậu và bọn họ không thân thích bình thường, nhưng nhất định không phải quan hệ huyết thống, trừ bỏ hai cái này ra, chỉ có cha mẹ nuôi là phù hợp nhất.”

(**): Câu này ý bạn Nhị bảo quen sơ hơn là thân cận thì phần nhiều là ban đầu nuôi dưỡng nhưng sau đó lại chia tách ra, mình thấy để nguyên không ảnh hưởng lắm vì đều là những từ Hán Việt đơn giản (với lại đọc như thế cảm giác bạn Nhị kiến thức uyên thâm hơn) nhưng cho chắc ăn vẫn chú thích ở đây cho những bạn nào thấy khó hiểu ^^

Ôn Duyên sửng sốt hai giây, không đợi hắn đáp lại, Hình Nhị lại tiếp tục nói: “Dưỡng rồi sau đó ly, vì cái gì ly?Hoặc là bởi vì cậu, hoặc là bởi vì bọn họ. Mà cậu thoạt nhìn rõ ràng không phù hợp với điều kiện bị người vứt bỏ, huống hồ thái độ bọn họ đối đãi cậu cũng không phải như vậy, bởi vậy nguyên nhân chỉ có thể do bọn họ. Mà bọn họ vì cái gì muốn cùng cậu tách ra? Ngoài tình huống do điều kiện kinh tế khó khăn ra, thì chỉ có thể là có con riêng của mình, mà nếu là bé gái thì sẽ không cùng bé trai xung đột, như vậy sự tồn tại kia nhất định là đệ đệ, chẳng sợ long phượng thai hoặc song bào thai, đều không phải như bây giờ, hắn chỉ có thể là một đứa em trai.”

Ôn Duyên đã bị Hình Nhị nói sửng sốt sửng sốt, hắn còn tưởng rằng Hình Nhị có bản lĩnh “đoán mệnh”, lại không nghĩ rằng cư nhiên lại là cái dạng này…….. Chỉ là, chỉ là cho dù như thế hắn cũng không thể không bội phục người này, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể quan sát và tư duy những thứ nhỏ nhặt một cách sắc bén, người này thật sự không phải thông minh bình thường.

“Vậy anh làm thế nào biết dáng người diện mạo đệ đệ hắn?”

Ngô Mộng ngồi một bêncó chút kìm nén không được, vừa rồi Hình Nhị nói những cái đó, hoàn toàn điên đảo nhận thức của nàng, nàng còn tưởng rằng những người đoán mệnh đầu rất thần kỳ, nhưng sau khi nghe Hình Nhị giải thích,nàng thật sự có chút……

Hình Nhị cười nhạo một tiếng, chuyển động tay lái đồng thời mang theo ý cười mở miệng nói: “Nhi tử thường giống mẹ nhiều hơn, nữ nhân kia cơ thể vừa vặn ngũ quan lại đẹp, con bà ta cũng không kém được. Huống hồ nam nhân kia lúc còn trẻ gương mặt hẳn cũng rất tuấn tú, hài tử do họ sinh ra, giống hay không giống không trọng yếu, nhưng cũng sẽ không quá xấu đi, bởi vì tổ tông của bọn họ cũng không đến nỗi nào. Lại xem cách ăn mặc nói năng của hai người, hài tử được nuôi dưỡng không thể là loại ăn uống quá độ nên béo phì đi, nhìn tiểu Duyên liền biết, được đem thí nghiệm nuôi dưỡng đến tốt như thế, nhi tử do chính mình sinh ra sao có thể kém hơn?”

Buổi nói chuyện làm Ngô Mộng cùng Ôn Duyên đều trầm mặc, Ngô Mộng trầm mặc là vì, đạo lý nhân quả trong miệng nói ra, như thế nào lại cảm thấy đơn giản như vậy, nhưng thời điểm trước đó nàng lại không hề nghĩ tới.

Ôn Duyên trầm mặc vì Hình Nhị gọi hắn là vật phẩm thí nghiệm, xưng hô này……….

“Tiểu Duyên cậu đừng khó chịu a, nói thật ra tôi chỉ không quen nhìn những người vì muốn sinh hài tử nên mới nhận nuôi đứa khác, cha mẹ nuôi của cậu, mười phầnchính là vì cái này mới nhận nuôi cậu đi?! Nói thật nếu vì sinh không được đi nhận nuôi một đứa trẻ về để vui nhà vui cửa ban phát tình thương thì không sao, nhưng nếu chỉ vì sinh không được mà tức giận nên mới nhận nuôi một đứa, trong lúc nuôi dưỡng lại sinh được con, như thế tính là gì a! Hài tử được nhận nuôi khẳng định về sau sẽ bị vứt bỏ, nếu đã muốn vứt bỏ, lúc trước tại sao lại mang về nhà?! Để cho người khác nuôi, đi theo bọn họ so ra đều kém hơn nhiều!”

Thấy Hình Nhị cơ hồ có chút kích động, Ôn Duyên hé môi dưới bất đắc dĩ cười cười không nói chuyện, mỗi người đều không muốn vạch trần vết sẹo, chỉ là hắn đã bị những người này thấy được, như vậy những người này, cũng đừng nên hỏi hắn nữa.

Rốt cuộc tư vị này, nếu không phải tự mình trải qua, ai có thể hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.