Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 67: Chương 67: Em đang tích đức vì Diệp thiếu (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Chị bảo này Mễ Nặc, không phải là tối hôm qua em ở nhà họ Viên bị kích thích quá lớn nên ngu người rồi chứ?”

Sở Tình Nhu hồi phục tinh thần, ưu nhã lấy khăn tay lau khóe môi, khôi phục dáng vẻ cao quý mê người.

Hứa Mễ Nặc lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, lời em nói là thật, em thật sự làm giấy chứng nhận với Viên Diệp Đình! Hơn nữa còn chính ông cụ gọi người của cục dân chính đến nhà làm việc! Học tỷ chị nói xem em nên làm gì bây giờ!”

Hồi tưởng lại lúc đó mình đến chữ cũng chưa ký đã xong chuyện, trên thế giới này có ai bị giục đăng kí bi ai như cô không?

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hứa Mễ Nặc, hai mắt Sở Tình Nhu trầm xuống, nhìn chằm chằm Hứa Mễ Nặc khoảng năm phút, vẫn không quá tin tưởng nói: “Ý em là, ba ca khúc tối hôm qua có tác dụng, ông cụ không chỉ không hận ném em ra xa khỏi nhà họ Viên mười km còn chứng nhận cho em và Viên Diệp Đình?”

“Hình như ông cụ rất thích em...”

“Ông ấy thích em chỗ nào!”

Hứa Mễ Nặc hơi suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Em cũng không biết, nói chung em làm cái gì ông ấy cũng không ghét, còn có vẻ rất thích, hoàn toàn không có vẻ chê bai. Hơn nữa nhà họ Viên như một tòa lâu đài, có tiền thì không giống nhà bình thường, sáng hôm nay lúc em đi vào phòng thay quần áo, cả phòng toàn đồ mới nhất của những hãng hàng hiệu...”

“Trời ạ! Đáng lẽ tối hôm qua em không nên đi! Tại sao chị lại nhường em đến nhà họ Viên biểu diễn chứ!”

Sở Tình Nhu vô cùng đau đớn biết vậy chẳng làm, đưa tay níu chỗ ngực tỏ vẻ đau lòng như tắt thở tới nơi. Hứa Mễ Nặc thấy thế xúc động, không nhịn được tiến lên nhẹ nhàng vuốt lưng cho Sở Tình Nhu.

Không ngờ thấy mình bị hai ông cháu nhà họ Viên buộc chứng nhận kết hôn lại khiến Sở Tình Nhu đau lòng tự trách như vậy, Hứa Mễ Nặc bị tinh thần trượng nghĩa và sự quan tâm của Sở Tình Nhu làm cảm động!

“Tình Nhu, xảy ra chuyện như vậy chúng ta không ai ngờ được cả, em biết chị cảm thấy khó chịu đau lòng cho tôi, mặc dù bây giờ...”

Có điều, câu nói tiếp theo của Sở Tình Nhu khiến tay đang vuốt của Hứa Mễ Nặc dừng lại.

“Đáng lẽ chị phải tự mình đi chứ! Sớm biết ông cháu nhà họ Viên dễ đối phó như vậy, chị định ra phí chia tay là đã có thể lấy được trăm triệu rồi a!”

Khóe miệng Hứa Mễ Nặc co giật: “Học tỷ, chị xác định không phải đang nói đùa em chứ?”

Tuổi tác và thân phận của ông cụ Viên so với mấy ông chú hồi trước cao hơn tận một bậc đấy!

Hơn nữa chẳng phải đang nói nên giải quyết chuyện cô đi đắng ký với Viên Diệp Đình như thế nào sao? Sao thoáng cái lại biến thành Sở Tình Nhu tính toán phí chia tay vậy!

Sở Tình Nhu ngẩng đầu, tỏ vẻ chị lừa em lúc nào chứ, Hứa Mễ Nặc thấy mà chút độ ấm cuối cùng trong lòng hoàn toàn đóng băng sau đó bể nát.

Yên lặng trở về chỗ ngồi của mình, Hứa Mễ Nặc cúi đầu không nói câu nào uống nước, thỉnh thoảng ngầng đầu nhìn Sở Tình Nhu hồn chưa hoàn xác, rốt cuộc đợi đến khi chiếc cốc thấy đáy, Sở Tình Nhu mới bình thường lại.

“Khụ khụ, chị nói này, em đã là người vợ về mặt pháp luật với Viên Diệp Đình, hắn không bày tỏ gì với em à?”

“Bày tỏ gì?”

Vẻ mặt Hứa Mễ Nặc mờ mịt, Sở Tình Nhu chống hai tay lên bàn, cơ thể ngả về gần mặt Hứa Mễ Nặc: “Tài sản nhà họ Viên nhiều như lông trâu, kết hôn rồi em cũng phải được mấy cọng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.