Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 9: Chương 9: Không phải lạnh lùng mà là tàn khốc




Mặc dù Hoàng Phủ là người được mong đợi để thừa kế tập đoàn Thái Tử, nhưng anh ấy là người khiêm tốn, trong công ty anh cũng trầm mặc ít nói, khiến rất nhiều cô gái bày mưu tính kế, suy nghĩ hết cách cũng không thể nghĩ ra cách nào để có cơ hội làm quen với anh, vì vậy cho tới bây giờ, nghe nói Hoàng Phủ vẫn còn độc thân.

Quý Tiểu Đông liên tiếp bị lạnh gáy khi nghe xong câu chuyện kia, đương nhiên cũng có những tình tiết mạo hiểm khiến cô kinh sợ đến mức sửng sốt, cuối cùng cô cố gắng nuốt xuống phần cơm cô ngậm trong miệng cả nửa ngày, hỏi: “Vậy Tổng giám Đốc bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu Nguyễn suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Hình như là hai mươi bảy hay là hai mươi tám gì đó.”

“Hai mươi bảy hay hai mươi tám mà vẫn còn chưa có bạn gái sao? Nói không chừng anh ấy cũng đã sớm kết hôn, có con cái rồi đấy.”

“Không thể có việc đó xảy ra, chúng tớ chưa từng thấy có người phụ nữ nào đến công ty tìm Tổng Giám Đốc cả, anh ấy cũng chưa bao giờ xuất hiện cùng người phụ nữ nào trước đám đông hết, thậm chí thư ký của anh ấy cũng là nam.”

Quý Tiểu Đông nghi ngờ hỏi: “Làm sao cậu biết? Không phải cậu xin nghỉ làm để theo dõi Tổng Giám Đốc chứ?”

“Việc này mà cậu cũng không biết sao? Thật ra đa số phụ nữ trong công ty này đều theo dõi động tĩnh của anh ấy đấy, cho nên nếu anh ấy có biến động nào dù là nhỏ nhặt thì mọi người cũng sẽ nhanh chóng biết thôi, cái này gọi là tài nguyên cùng hưởng. Dù sao hiện tại Tổng Giám Đốc cũng chưa thuộc về bất cứ người nào, cho nên chúng tớ cũng không cần ghen tuông lẫn nhau.”

“Vậy, ….. mà thôi, tớ sẽ không nói đâu.”

Bạn đang đọc truyện tại ….dd@L-Q-D….

Quý Tiểu Đông muốn nói nhưng lại thôi khiến cho Tiểu Nguyễn tò mò, cô ta lập tức gặng hỏi: “Cậu muốn nói gì? Nói nhanh lên, có phải cậu biết tin tức gì mới hay không?”

“Tớ thật không biết tin tức gì mới hết, thậm chí khuôn mặt của Tổng Giám Đốc, tớ còn chưa từng thấy qua thì làm sao tớ có thể biết chuyện về anh ấy được chứ? Tớ chỉ đang thắc mắc, nếu anh ấy chín chắn, đẹp trai, tài nghệ cao cường, điều kiện kinh tế lại hơn người như vậy, mà cho đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái thì có phải là anh ấy có vấn đề về phương diện nào đó hay không?”

“Không biết có đúng như vậy hay không, có lẽ là anh ấy rất kén chọn. Dù sao trong công ty anh ấy rất trầm lặng, ít nói, các đồng nghiệp chào hỏi, anh ấy cũng chỉ gật đầu đáp lại mà thôi. Ngoại trừ lần đó, anh ấy tuyệt đối sẽ không nhiều lời, anh ấy là loại người tích chữ như vàng (ý là trầm lặng, ít nói ấy) đó.”

Đối mặt với gương mặt tôn sùng và ngưỡng mộ của Tiểu Nguyễn, Quý Tiểu Đông lại cẩn thận, dè dặt hỏi: “Một người lạnh lùng như thế mà cũng khiến nhiều người để ý như thế sao?”

“Người này không phải lạnh lùng, mà chính là tàn khốc. Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết, tuy bề ngoài của anh ta tàn khốc, lạnh lùng nhưng trong lòng anh ấy rất nhiệt tình, tận tâm, cho nên dù anh ấy lạnh lùng, trầm mặc, hơn nữa lại ngồi ở trên cao, nhưng mọi người kể cả chúng tớ vẫn thích anh ấy, hi vọng có một ngày có cơ hội gặp anh ấy dù chỉ một lần hoặc có thể đối mặt nói chuyện với anh một câu, có nhiều đồng nghiệp còn đặc biệt chờ đợi anh ấy xuất hiện ở một nơi chỉ để chào hỏi anh ấy một câu, dù chỉ là một câu đơn giản “Chào Tổng Giám Đốc” cũng sẽ khiến họ vui vẻ nửa ngày.”

“Ôi ! Cậu không nói quá lên đó chứ?”

“Có lẽ cậu chưa có cơ hội chứng kiến tài nghệ của Tổng Giám Đốc rồi. Vậy đợi đến lúc cậu gặp anh ấy, cậu nhất định sẽ bị khuôn mặt đẹp trai và nét mặt lạnh lùng của anh ấy hấp dẫn thôi.”

Bình thường ai mà nhìn thấy người đàn ông đẹp trai mà lại không có cảm xúc chứ. Quý Tiểu Đông cũng không muốn quan tâm đến một Tổng Giám Đốc vừa đẹp trai, lại lạnh lùng và tàn khốc hơn nữa lại có võ nghệ cao cường nhưng cô tin những lời của Tiểu Nguyễn nói đều là sự thật. Trong công ty, thật sự có rất nhiều cô gái độc thân đang say mê anh ta. Với lại, cô mới vào làm nên cũng không tiện nói gì, đành phải đem những sự việc có liên quan đến Tổng Giám Đốc làm tư liệu để mình ghi nhớ trong lòng, không chừng có một ngày cô sẽ có thể cần dùng đến nó.

Thời gian nghỉ trưa cũng dần trôi qua nhanh chóng, Quý Tiểu Đông lại trở về công ty, bắt đầu làm việc của mình.

Như lời tổ trưởng Lưu nói, đa số các đồng nghiệp thuộc bộ phận hành chính rất hòa đồng, mọi người cũng bằng tuổi nhau, những chủ đề câu chuyện của họ cũng gần giống nhau, vì vậy sau mấy ngày, Quý Tiểu Đông cũng dần thân quen với mọi người, công việc vốn xa lạ dần dần cũng trở nên dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.