Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 81: Chương 81: Chương 81 : Gan dạ




Edit : Sóc Là Ta

Truyện chỉ được chia sẻ tại …….,

Quý Tiểu Đông cố gắng nằm yên, một lát sau bác sĩ mở miệng nói: “Tốt lắm, bây giờ cô tạm thời nghỉ ngơi một chút nhưng nhớ không được cầm khăn giấy lau mắt. Cô chỉ lau nước mắt ở má chứ không được lau trực tiếp vào mắt mình, nếu không sẽ bị nhiễm trùng. “

Nghe lời dặn dò của bác sĩ, trong lòng Quý Tiểu Đông cảm thấy rất biết ơn. Cô cũng từ bỏ ý định ăn mừng vì cuộc giải phẫu thành công và mỉm cười nói: “Ừ, vì muốn giữ mắt khỏe mạnh nên tôi sẽ kiêng những điều bác sĩ dặn”

“Cô nghĩ như vậy là tốt. Thật ra dù bác sĩ có dặn dò kỹ lưỡng nhưng trong lòng cô phải có quyết tâm thì mới có hiệu quả. Đây chỉ là một tiểu phẫu. Mỗi ngày tôi phải làm hơn mười cuộc tiểu phẫu như thế này cho nên tay nghề cũng rất thành thục. Cô cũng đừng lo lắng”

Cô nói chuyện với bác sĩ một lát, tâm tình cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thì ra bệnh viện cũng không lạnh lẽo như cô tưởng tượng.

Hai mươi phút sau, cuộc giải phẫu kết thúc.

“Bây giờ cô có thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Nếu cô cảm thấy không có gì thì có thể nhìn bốn phía xem có phải đã nhìn thấy rõ hơn rất nhiều hay không?”

Cảm thấy mắt mình bình thường nên Quý Tiểu Đông nhìn lên bảng đo thị lực. Lúc trước cô chỉ có thể thấy hàng trên cùng thế mà bây giờ cô có thể nhìn thấy đến hàng thứ ba, thậm chí là nhìn thấy cả hàng thứ tư. Cô mừng rỡ nở nụ cười thỏa mãn nói: “Tôi nhìn thấy thật rõ.”

“Bây giờ vẫn còn chưa hồi phục, chờ một hai tháng sau, cô sẽ thấy hiệu quả của nó. À, về nhà cô nhớ thường xuyên nhỏ mắt, chỉ nhìn 3 tiếng một ngày thôi, phải chú ý vệ sinh mắt, tránh dùng tay lau mắt hoặc dụi mắt. Tuần sau, cô có thể nhìn từ sáu đến tám giờ một ngày rồi. Sau hai tháng, cô có thể phục hồi thị lực. “

“Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ cẩn thận.”

“Đừng khách khí, hôm nay về nhà nhất định phải nghỉ ngơi thật nhiều.”

“Ừ, tôi biết rồi. Vậy giờ tôi có thể về nhà được không?”

Bác sĩ đã luống tuổi mỉm cười trả lời: “Dĩ nhiên có thể, đi đường phải cẩn thận, tốt nhất về bằng xe.”

“Tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại, cô đi thong thả.”

Khóe mắt Quý Tiểu Đông vẫn còn vương nước mắt nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy vui tươi. Cô đi theo sau bác sĩ nói tạm biệt và rời khỏi phòng giải phẫu.

Đi tới khúc quanh, người phụ trách và hộ lý thấy cô đi tới, nhiệt tình hỏi: “Sao rồi? Cô khỏe chứ?”

“Ừ, cũng không tệ lắm, chỉ là rơi một ít nước mắt mà thôi. Tôi hi vọng người khác không nghĩ tôi đang khóc là được.”

“Ha ha, đây chỉ là phản ứng bình thường sau cuộc giải phẫu thôi, hai ngày nữa sẽ tốt thôi. Sau khi về nhà, cô nhất định phải nghỉ ngơi thật nhiều. Cô sẽ thấy thế giới thật đẹp biết bao.”

“Được rồi, cám ơn cô.”

“Không cần cám ơn. Cô có người nhà đi cùng không? Đi đường cẩn thận.”

Cô lại cảm nhận tình cảm chân thành của một người xa lạ nên vui vẻ trả lời: “Tôi đi một mình, ngồi xe về nhà là được, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Đây là lần đầu tiên Quý Tiểu Đông làm bệnh nhân trong bệnh viện này, không ngờ bác sĩ và y tá lại nhiệt tình đến vậy. Quý Tiểu Đông như thấy thế giới như đang dần mở rộng trước mắt mình.

Mặc dù lúc trước cô cũng đi hỏi thăm nhiều bệnh viện, thậm chí cô cũng hỏi bệnh viện tư nhân rồi nhưng tay nghề và phí tổn cũng không khác nhau là mấy. Vì thế, cô quyết định lựa chọn bệnh viện nổi tiếng nhất để chữa mắt cho mình. Xem ra cô tốn khoản tiền này thật đáng giá.

Cô tốn mấy ngàn nhân dân tệ để phẫu thuật cũng không cảm thấy đau lòng chút nào. Ngược lại, nếu phẫu thuật xong, bệnh viện có lấy phí cao hơn, cô cũng sẵn sàng chấp nhận. Nghĩ vậy, cô vui vẻ bước ra cổng bệnh viện, vẫy một chiếc taxi, nói địa chỉ cho tài xế xong và khẽ dựa đầu về phía sau và nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Có lẽ hôm nay là một ngày tốt lành, tài xế taxi nhìn qua kính chiếu hậu thấy khách nhắm mắt lại nghỉ ngơi mà vẫn rơi lệ, nên anh ta dè dặt hỏi: “Cô à, cô không thoải mái chỗ nào sao?”

“Tôi mới làm phẫu thuật trong bệnh viện nên cứ rơi nước mắt. Thật sự tôi cảm thấy rất thoải mái.”

“A, là vậy sao? Cuộc phẫu thuật thành công tốt đẹp chứ?”

“Tôi mới vừa nhìn bốn phía một chút rồi, cũng thấy rõ hơn trước kia. Vì vậy, tôi tin hiệu quả sẽ rất tốt.”

“Vậy thì tốt, hiện nay y học cũng rất phát triển. Cận thị thì chỉ cần làm tiểu phẫu thôi.”

Tâm tình thật tốt khiến Quý Tiểu Đông vừa nhẹ nhàng nhắm mắt an tĩnh vừa trò chuyện với tài xế. Về đến nhà, cô còn rộng rãi boa cho tài xế một ít. Cô bước từ từ lên lầu, sau đó về phòng nằm xuống nghỉ ngơi. Mặc dù thân thể không đau nhưng mắt cần được nghỉ ngơi nên cô quyết định ngủ một giấc thật ngon.

Hôm sau là chủ nhật, Quý Tiểu Đông chỉ muốn ở trong phòng, nhưng đến buổi chiều, cô đói bụng nên muốn ra ngoài mua đồ ăn.

Có lẽ do cô ngủ quá nhiều, cảm thấy đói bụng nên cô không nhịn được mà quyết định ra ngoài ăn.

Vì không muốn người khác chú ý tới mắt cô thường chảy nước mắt nên Quý Tiểu Đông chỉ cúi đầu yên lặng ăn cơm. Mãi cho đến khi ăn xong, cô đứng dậy trả tiền cũng không dám nhìn vào ai.

Trả tiền xong, cô bước ra khỏi quán cơm nhỏ. Vừa đi được khoảng mấy bước, có một cậu thanh niên nhuộm tóc vàng cũng vừa đi tới, vừa phát tờ rơi cho cô, nói: “Xin chào, hôm nay trung tâm Tóc Đẹp khai trương nên đại hạ giá, tất cả đều khuyến mãi 5%.”

Vốn không muốn quan tâm đến bất kỳ điều gì, Quý Tiểu Đông định nhẹ giọng nói cám ơn và tiếp tục đi thẳng về hướng nhà mình. Đột nhiên cô nhớ lại lúc tham gia buổi lễ chúc mừng ngày thành lập tập đoàn, tổ trưởng Lưu có nói, nếu muốn thành công trong sự nghiệp thì đổi kiểu tóc cũng là sự lựa chọn tốt.

Cô dừng chân, thầm nghĩ dù sao về nhà cũng không có gì làm mà cô lại đang muốn trở thành một Quý Tiểu Đông hoàn toàn mới. Hay là cô cũng nên đổi kiểu tóc mới?

Cô xoay người quyết định một việc to gan, muốn thử cảm giác khiến mình hấp dẫn hơn chăng?

“Chào cô, hoan nghênh cô đến trung tâm Tóc Đẹp.”

“Xin chào, tôi muốn đổi kiểu tóc.”

Nhân viên nhiệt tình kéo cửa ra, giới thiệu: “Mời vào. Tiệm chúng tôi mới khai trương, tất cả đều giảm 5 phần trăm. Đây cũng là cơ hội hiếm thấy đó nha.”

“Phiền cô giúp tôi chọn kiểu tóc và màu tóc hợp với mình. Sau đó, tôi sẽ quyết định mình sẽ làm kiểu tóc nào.”

“Được rồi, tiệm chúng tôi có gần một trăm kiểu Nhật, Hàn và kiểu Châu Âu. Cô muốn kiểu tóc nào chúng tôi cũng có thể làm được.”

Hết chương 81.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.