Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 153: Chương 153: Làm kẻ trộm chung quy đều chột dạ




Editor: Cin

Tầm mắt của Giản Mạt có chút khó khăn khi nhìn về phía Cố Bắc Thần, góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy một phần ba người hắn.

Tập đoàn Đế Hoàng không phải là bắt đầu tham dự công trình kiến trúc thiết lý từ năm ngoái sao?

Sự tình ở ngự Cảnh Hồ vào hai năm trước... Tử Tiêu hỏi là có ý gì?

Lông mi Giản Mạt khẽ run, ngay cả trái tim cũng run lên dần dần truyền tới cổ họng... Cô chờ Cố Bắc Thần nói hết, cô mong sẽ biết được sự tình hai năm trước không hề liên quan đến bố cô, nhưng trong vô thức của cô lại thấy sợ hãi.

Cố Bắc Thần nhìn Sở Tử Tiêu, môi mỏng của hắn nhẹ giương nụ cười mỏng, “Tử Tiêu, bất kể là cổ phần ở trong tay cháu hay Giản Mạt... đều không giống nhau, cháu không hiểu sao?”

Dứt lời, hắn liền lập tức xoay người đi, con ngươi thâm thúy của hắn nhìn chằm chằm về phía Giản Mạt... chỉ thấy sắc mặt cô khó coi và có chút gượng gạo!

Hắn cũng đã biết ở thời điểm khi cô tới, Tử Tiêu muốn để cho cô nghe thấy những lời tổn thường do chính miệng hắn nói, như vậy... Tử Tiêu đã mãn nguyện rồi.

Hắn và Giản Mạt có quan hệ chỉ bắt đầu vì lợi ích, nhưng hắn không muốn kết thúc cũng vì lợi ích.

“Hai chuyện này không hề có sự liên quan nào...” Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt nói, “Cổ phần, chú muốn có! Còn chuyện lúc trước chú không có gì để nói... Nhưng giữa chú và Giản Mạt có ly hôn hay không thì hai việc này khồng hề liên quan!”

Cố Bắc Thần nói xong, nghiêng mặt nhìn về phía Sở Tử Tiêu, “ Cô ấy bây giờ vẫn là Cố phu nhân của chú, cũng là tiểu mợ của cháu Sở Tử Tiêu... Chuyện này mặc kệ cháu có đồng ý chấp nhận hay không thì cũng là sự thật.”

Hắn thu lại tầm mắt, Cố Bắc Thần lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt lộ ra khí phách, “ Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng... đừng lấy chuyện này ra uy hiếp chú, chú không thích đâu!”

Sở Tử Tiêu lộ ý cười chế nhạo, lại không biết là cười chạo Cố Bắc Thần mà còn tự giễu, “Bắc Thần, cháu... chưa bao giờ là người quay lưng lại với chú. Nhưng kiếp này của cháu... chỉ có một mình Giản Mạt.”

Cố Bắc Thần “xoẹt” một cái, ánh mắt sắc bén trượt sang hướng Sở Tử Tiêu, “Ở một nơi như thế này lại còn là ở trước mặt cô ấy, cháu cảm thấy những lời vừa rồi... là thích hợp sao?” Tiếng nói của hắn đã lạnh xuống, toàn thân càng lộ rõ vẻ khí thế sắc bén.

Giản Mạt hơi nhếch môi, đôi mắt to có chút vô tội nhìn Cố Bắc Thần, lại nhìn Sở Tử Tiêu... Mặc dù cô là nữ chính của sự kiện này, thế nhưng cô vì sao lại có cảm giác không làm gì cũng trúng đạn?

Cố Bắc Thần hướng đến Giản Mạt, thấy sắc mặt cô có chút dị thường, nhưng vẫn dửng dưng nói: “Đi thôi!”

Giản Mạt gật gật đầu, cô cảm thấy đêm nay Cố Từ gọi bọn họ tới dùng cơm quả nhiên là sai lầm... Không chỉ có bọn họ khó chịu, bởi vì nhắc tới sự việc diễn ra hai năm trước ở ngự Cảnh Hồ, cô cũng cảm thấy ngột ngạt.”A Thần...” Cố Bắc Thần đang muốn khởi động xe thì Giản Mạt nghiêng đầu nhìn hắn , hỏi: “Vừa rồi... Tử Tiêu nhắc đến ngự Cảnh Hồ là... là có ý gì?”

Cố Bắc Thần trầm mặt, “Không được gọi thân thiết như vậy!”

“...” Giản Mạt có chút sửng sốt, cô không kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của Cố Bắc Thần, “ Em thân thiết cái gì như vậy?”

Vẻ mặt của Cố Bắc Thần lập tức trở nên âm u, liếc xéo Giản Mạt một cái, cũng không nói lời nào liền thẳng lái xe rời khỏi biệt thự Lệ Sơn.

Cả dọc đường đi Giản Mạt cũng không muốn hiểu lời của Cố Bắc Thần nói là có ý gì?

Hắn là không cho cô hỏi về sự tình ở ngự Cảnh Hồ? Là liên quan đến cơ mật thương nghiệp sao?

“A Thần, cái kia...” Giản Mạt suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng nghĩ thông suốt lời Cố Bắc Thần vừa nói, “Anh nói không muốn em gọi thân thiết như vậy... là “Tử Tiêu” sao?”

Cố Bắc Thần không thèm để ý đến Giản Mạt, tỏ vẻ mặt kiêu ngạo.

Giản Mạt bĩu môi, thầm oán giận Cố Bắc Thần: Dù cho không phải là mối tình đầu, nhưng nói thế nào thì cũng là cháu trai bên ngoại, cũng không thể gọi cháu trai ngoại của Cố Bắc Thần?

Trong lòng Giản mạt càng trở nên nặng nề hơn, cô muốn biết Sở Tử Tiêu nhắc đến sự việc hai năm trước... Lúc đó ba cô nhảy lầu là ngoài ý muốn, thế nhưng vì sao ba cô lại đến công trường trễ như vậy?

“A Thần, rốt cuộc sự việc liên quan đến ngự Cảnh Hồ là...” Giản Mạt còn chưa có hỏi xong thì điện thoại trong xe liền vang lên.

Cố Bắc Thần dửng dưng nhấc máy, âm thanh bên kia truyền đến là của Long Kiêu, “ Có thời gian rảnh không?”

Cố Bắc Thần liếc nhìn Giản Mạt ngồi bên cạnh, “Vừa cùng Giản Mạt rời khỏi chỗ chị hai...” Long Kiêu đầu tiên là trầm mạc, liền lập tức nói: “Khi nào có thì giờ rảnh thì đến tìm tôi chút!”

“Được!” Cố Bắc Thần đáp ứng, rồi cúp điện thoại.

Giản Mạt vốn cho là sự tình xảy ra ở ngự Cảnh Hồ năm đó đã đủ ngột ngạt, nhưng lúc này thấy Long Kiêu vì cô mà muốn nói lại thôi liền khiến cô nghẹn đến tận cổ họng...

Người ta đều nói kẻ trộm đều sợ nói chuyện, bây giờ chính là đang nói cô!

Ý tứ của Cố Bắc Thần tối hôm qua, Devil'Skiss là địa bàn của Long Kiêu. Hắn... thậm chí còn không cần liên hệ trước liền trực tiếp đi vào trong tìm Long Kiêu, khả năng rất lớn là Long Kiêu đã ở nơi đó!

Như vậy, vấn đề là...

Tối hôm qua cô đến Devil'skiss tìm hắc lão đại, mang theo sự tình của Giản Hành, có phải là Long Kiêu cũng biết?

Giản Mạt biết bối cảnh của Long Kiêu có chút phức tạp, hắn ta có thể sẽ không hắc lão đại kia về nguyên nhân quá khứ của cô?

Càng muốn hơn tâm tình của Giản Mạt càng kiềm chế... Ngay sau đó, cô cảm giác cơn đau co quắp lại bắt đầu truyền đến dạ dày cô.

Giản Mạt âm thầm cắn chặt lợi nhẫn nhịn, nếu hôm nay dạ dày đột nhiên đau, Cố Bắc Thần khôn lanh như thế nhất định sẽ phát hiện cô có gì đó không ổn...

“Cái kia...” Giản Mạt cảm giác được vì khẩn trương mà phía sau lưng thấm ướt mồ hôi, “Anh có việc thì cứ đi làm, thả em trước cửa tàu điện là được rồi.”

Cố Bắc Thần nghiêng đầu liếc nhìn Giản Mạt, “Không vội, anh đưa em về trước.”

Giản Mạt nhấp môi dưới, trong lòng cứ phập phòng không yên, cô rất sợ Cố Bắc Thần muốn truy quá khứ của cô mà tìm Long Kiêu.

“Cái kia...” Giản Mạt thầm cắn răng một cái, cô nhìn Cố Bắc Thần liền làm dáng mị hoặc tròng mắt nói, “Nếu em bỗng dưng muốn anh, anh có thể không đi không?”

Cố Bắc Thần môi mỏng hơi câu nụ cười, lúc ẩn lúc hiện, “A, hai ngày này em hình như rất muốn dính lấy anh?” Hắn cố ý hỏi.

Giản Mạt bĩu môi, “Đương nhiên rồi, tại anh là chồng em thôi!” Cô thuận miệng nói dối.

Cố Bắc Thần cười cười, “Hôm nay thì không được...” Hắn nói, đôi mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt, “Bên phía Long Kiêu còn có một số việc cần xử lý, ngày mai anh đi Đông Hải thị một chuyến, đợi anh trở về với em.”

Giản Mạt vừa nghe vừa không biết nên nói tiếp cái gì... Nói nhiều quá trại lại khiến cho Cố Bắc Thần hoài nghi.

Vạn nhất là Long Kiêu tìm hắn không phải là về chuyện của cô đâu? Nếu không phải thì là tự mình tìm rắc rối rồi?

Giản Mạt cầu may mắn trong lòng, cô xuống xe ở Nhuận Trạch viên, nhìn về phía Bentley mà đi, cô vừa đi vừa cúi mặt xuống...

Cố Bắc Thần tới Devil'Skiss liền đi thẳng tới lầu ba tìm Long Kiêu, phần lớn thời gian Long Kiêu ở Lạc Thành tụ tập là ở chỗ này của Devil'Skiss.

Long Kiêu thấy Cố Bắc Thần tiến vào, liền ra hiệu cho những người xung quanh ra khỏi phòng mới hỏi: “Uống gì?”

“Gì cũng được...”

Long Kiêu cầm đồ pha chế rượu bắt đầu pha rượu, chỉ trong chốc lát, một chén màu lam pha màu trắng đưa ra trước mặt Cố Bắc Thần, “Trong lúc tôi vô tình biết được hai chuyện... một là chuyện của Thẩm Sơ, hai là chuyện của Giản Mạt, cậu muốn nghe cái nào trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.