Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 150: Chương 150: Không có cảm giác chiến thắng!




Edit: Airy Nguyen

Bởi vì scandal gần đây của Giản Mạt và Tô Quân Ly nên rất nhiều tin đồn tam sao thất bản lan truyền khắp các phòng ban của công ty, nhưng tất cả chỉ khiến mọi người thêm hiếu kỳ… Lúc Lạc Hiểu Đồng không kiềm chế cao giọng nói ra câu này, mọi người đều nhìn về phía Giản Mạt.

Mạc Tiểu Nhã hơi nhíu mày, vừa phát hiện trên cổ Giản Mạt có vết hôn, lại đúng lúc cô gái này tới đây làm ầm lên… Không lẽ cô gái này là bạn gái của Tô Quân Ly?

Giản Mạt vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh ung dung, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lạc Hiểu Đồng, “Chuyện này có liên quan đến cô?”

Lạc Hiểu Đồng bị ánh mắt thâm sâu của Giản Mạt làm cho sững sờ, vừa muốn nói ra, lại bất chợt nhìn thấy điệu bộ của Giản Mạt cứ như muốn thúc giục cô ta ‘Nói mau, cô nói đi, tôi van cầu cô... tôi đang mong có người nói đó!’ Cô ta tức thì nhớ đến lúc ở Lam Trạch Viên, Giản Mạt đã từng mong muốn mượn cô nói ra.

Hừ, muốn lợi dụng tôi để cho cô công khai quan hệ với Bắc Thần sao, Giản Mạt… cô đừng nằm mơ! Lạc Hiểu Đồng bộ dáng đắc ý, dường như đoán được tâm tư của Giản Mạt, nên cảm thấy mình thực sự quá thông minh.

Ánh mắt Giản Mạt có chút thất vọng, trong lòng cô lạnh lùng … đầu óc Lạc Hiểu Đồng đã bị huỷ hoại vì những điều không đáng, cha mẹ của cô đã nuôi dạy con gái như thế sao?

“Giản Mạt.” Lạc Hiểu Đồng khoanh hai tay trước ngực, chậm rãi tiến gần, “Đúng là không liên quan đến tôi… Chỉ là, công ty các người không phải khách hàng được quyền chỉ định nhà thiết kế sao? Tôi chỉ định cô!”

Giản Mạt cười, gật đầu giả lả, “Đúng vậy… cô có thể chỉ định, tôi cũng có quyền từ chối!” Cô tươi cười nhìn Lạc Hiểu Đồng, “Cũng hết cách rồi, khí chất cô cao quý như vậy, tôi sợ không đảm đương nổi việc thiết kết cho ngôi nhà của cô…”

Lạc Hiểu Đồng được khen, trong lòng vui vẻ, gương mặt giãn ra vẻ hưng phấn. Tuy nhiên, khi thấy ánh mắt miệt thị của Giản Mạt đang nhìn mình, cô ta mới nhận ra Giản Mạt đang mỉa mai… Lạc Hiểu Đồng tức giận: “Giản Mạt, cô có ý gì? Cô nói tôi không xứng để cô thiết kế hay ý gì?”

Giản Mạt làm vẻ mặt vô tội, “Câu này là cô nói… không phải tôi!” Dứt lời, cô cũng không muốn tranh cãi chuyện phiếm với cô nhóc con này, thẳng thắn nói: “Công ty của chúng tôi có rất nhiều nhà thiết kế ưu tú, Lạc Tiểu Thư có thể tìm người khác, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được nữa!”

Không để Lạc Hiểu Đồng có cơ hội nói chuyện, Giản Mạt đã đi thẳng vào phòng thiết kế…

Đối với một người nhìn thế giới bên ngoài mà chẳng biết ai ngoài Cố Bắc Thần, Giản Mạt cảm thấy Lạc Hiểu Đồng thật ấu trĩ, cô chẳng buồn tranh cãi, vì chẳng có cảm giác chiến thắng gì khi đấu khẩu kiểu này.

Lạc Hiểu Đồng đứng chôn chân tại chỗ, cô muốn mở miệng mắng lại, sau đó nhìn hai bên thấy mọi người trong công ty nhìn cô như xem màn kịch vui… Lập tức, cô càng dồn sự tức giận vì xấu hổ đổ tại Giản Mạt. Lạc Hiểu Đồng nghiên răng nhìn bóng lưng Giản Mạt, nói “Cô cứ chờ đó…” Dứt lồi, cô hung hăng hậm hực đạp đôi giày cao gót đi ra ngoài.Vài người bên ngoài nhìn vào bằng vẻ mặt chế giễu, thấy Lạc Hiểu Đồng đi ra, có người đến gần tò mò hỏi: “Giản Mạt lên giường với ai vậy?”

Lạc Hiểu Đồng liếc mắt nhìn cô gái nhiều chuyện, rồi nhìn Giản Mạt… Đúng lúc Giản Mạt cũng quay đầu lại, trên mặt không thể hiện vẻ khẩn trương, thậm chí Lạc Hiểu Đồng cảm thấy Giản Mạt đang chờ mong.

“Hừ!” Lạc Hiểu Đồng hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nói với Giản Mạt, “Tôi sẽ không để cô như ý đâu!” Nói xong, cô liếc xéo cô gái tò mò bên cạnh, “Mắc mớ gì đến cô!” Lạc Hiểu Đồng hừ một tiếng, cao ngạo bước đi…

“Tội nghiệp!” Cô gái tò mò kia cười chế giễu, “Một hai phách lối còn tưởng là mình hay!”

Giản Mạt nhẹ liếc mắt mấy cô gái tò mò, khoé miệng cười lạnh và đẩy cửa vào phòng thiết kế… Giản Mạt mới chỉnh sửa tài liệu một chút, liền nhận được điện thoại của Du Tử Quân, nói có người muốn cô làm thiết kế nên sẽ đến tìm cô.

Lúc đó cô cũng không nghĩ gì, nhưng khi thấy bộ dạng cao ngạo của Lạc Hiểu Đồng đứng trước mặt, Giản Mạt mới biết thì ra có kiểu phụ nữ thế này trên đời, tự tạo buồn phiền cho bản thân, sau đó còn tự cho mình là lợi hại!

“Căn hộ của tôi tại chung cư Vũ Đô…” Lạc Hiểu Đồng vẻ đắc ý cao ngạo nói, “Là Bắc Thần cho tôi!”

Giản Mạt mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ liếc mắt hỏi, “Ồ, vậy là hàng xóm với Lục Mạn à?”

Lạc Hiểu Đồng vừa nghe, nét mặt lập tức thay đổi, “Cô nói cái gì?”

“Tôi nói gì à?” Giản Mạt vẻ mặt vô tội nhìn Lạc Hiểu Đồng, “À, tôi chỉ tuỳ tiện nói một chút, không phải nghe đồn trước đây anh ta cũng tặng Lục Mạn mấy căn hộ ở chung cư Vũ Đô sao?”

Lạc Hiểu Đồng mở to mắt nhìn, vẻ mặt rất ngạc nhiên. Căn hộ đó là cô tự bỏ tiền ra mua, cố ý để chọc tức Giản Mạt… Bởi vì mấy ngày trước đọc báo liên quan đến tin tức hội sở của Đế Hoàng. Người khác không biết, chứ cô thì chắc chắn là Giản Mạn đi cửa sau bằng cách ngủ với Cố Bắc Thần! Thế nhưng, cô cũng không ngờ được mình đã mua nhà sát vách với Lục Mạn!

Giản Mạt nhìn thẳng Lạc Hiểu Đồng, thấy sắc mặt của Lạc Hiểu Đồng thay đổi, cô âm thầm cười lạnh nói, “Vậy là muốn giống như Lục Mạn à?” Cô bình tĩnh nói, “Nghe nói A Thần rất thích kiểu thiết kế căn hộ của Lục Mạn!”

Khoé miệng Lạc Hiểu Đồng co quắp, đẩy hết bản vẽ thiết kế, “Thiết kế của cô làm tôi rất chướng mắt… Tôi không tìm công ty của các người nữa!” Lạc Hiểu Đồng đứng dậy, tức giận bỏ đi.

Đúng lúc di động của Giản Mạt có tiếng chuông… Giản Mạt thấy là Cố Bắc Thần, cô không bắt máy… Đến khi Lạc Hiểu Đồng quay lại trừng mắt nhìn cô rồi đi khuất, cô mới bắt máy trả lời.

“Vì sao lâu như vậy mới bắt máy?” Giọng nói Cố Bắc Thần lạnh lùng, có chút bất mãn.

Giản Mạt cười nhẹ, “Không có cách nào khác, người yêu bé nhỏ của chồng đến công ty em gây náo loạn… vừa giải quyết xong mà!”

Cố Bắc Thần cau mày, trầm tư một chút mới lên tiếng: “Lạc Hiểu Đồng?”

“Ô, không hổ danh là chồng của em…” Giản Mạt miệng đầy trêu chọc nói, “Trí nhớ của anh tốt vậy sao quên được đêm nghỉ tại khách sạn với cô nàng đó!”

Cố Bắc Thần không giải thích, anh biết Giản Mạt hiển nhiên sẽ không tin giữa Lạc Hiểu Đồng và anh không có mối quan hệ gì, “Sinh nhật của chị anh sắp đến, quà đã chuẩn bị xong chưa?”

Giản Mạt sửng sốt, sau đó thì thào nói: “Em… quên mất!” . Buổi tối hôm qua, sau cùng hình như anh đã có nhắc đến hôm nay là sinh nhật Cố Từ…

“Để Tiêu Cảnh chuẩn bị vậy…” Cố Bắc Thần dửng dưng mở miệng, “Tan tầm anh sẽ đến Nhuận Trạch Viên đón em.”

“Ừ, được!” Giản Mạt đáp.

Bây giờ cũng đã rõ ràng sự việc với Sở Tử Tiêu, hơn nữa lòng của cô cũng thực sự thay đổi, Giản Mạt không như trước đây từ chối việc đến nhà Cố Từ nữa… Chỉ là, khi chìm đắm trong niềm vui Giản Mạt cũng không bao giờ nghĩ đến, vui buồn lại có thể thay đổi nhanh như vậy!

Cố Bắc Thần vừa cúp điện thoại, liền có cuộc gọi đến… anh nhìn thấy tên Lệ Cẩn Tịch, hơi nhíu mày xuống, bỗng nhiên nhớ đến chuyện mà cô muốn nói tối qua lúc ở Thiên Đường Dạ. Đặt điện thoại ở bên tai, Cố Bắc Thần nhẹ đáp, “Alo?”

Lệ Cẩn Tịch ngồi ở ghế xoay, cô hơi cau mày bất mãn, “Cố Bắc Thần, không lẽ anh không có một chút quan tâm muốn biết tại sao năm năm trước A Sơ bỏ đi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.