Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 105: Chương 105: Chờ đợi hắn trở về




Editor: Thượng Quan An Triệu

Nhân lúc tan tầm Giản Mạt ghé ngang qua siêu thị mua thật nhiều đồ, sau đó về nhà liền chạy vào phòng bếp bắt đầu lăn qua lăn lại…

Giá cắm nến, cơm Tây, rượu đỏ… Giản Mạt nhìn thành tựu của mình mà mỉm cười thật tươi.

Nhìn nhìn thời gian, đã tám giờ, nhưng Cố Bắc Thần lại chưa trở về… Âm thầm cau mày, Giản Mạt lại chờ đến chín giờ, người vẫn chưa thấy về.

Nguyên bản tất cả nhiệt tình vì chờ đợi mà chậm rãi biến mất, Giản Mạt ngồi ở trên sô pha buồn chán bật tivi lên xem…

Yên lặng nhìn hình ảnh không ngừng thay đổi, vì không có mở đèn, chỉ cắm một ánh nến lên giá cắm nến to như vậy trong biệt thự có vẻ phá lệ biến hóa kì lạ.

Giản Mạt siết di động trong tay, nhiều lần muốn gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thần hỏi xem hắn có trở về hay không, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống…

Chậm rãi nằm tựa ở trên sô pha, Giản Mạt ném cái điều chỉnh từ xa đi, không muốn mình nghĩ ngợi lung tung liền lấy điện thoại di động nhìn một chút tin tức giới kiến trúc.

Không lên mạng còn tốt, vừa lên liền nhìn thấy tin tức của Cố Bắc Thần.

“Bạn gái bí mật của Thần thiếu xuất hiện, hư hư thực thực cùng người tại buổi tối một tuần trước giống nhau” một cái tiêu đề đỏ chói thật to chiếu vào trong mắt của Giản Mạt.

Giản Mạt ấn mở cái tiêu đề đọc tin tức, thình lình nhìn thấy được một bên mặt của Thẩm Sơ... Địa điểm là tại bên bờ sông Lạc Thành, Bắc Thần nhẹ nhàng cẩn thận ôm lấy cô ta, hai người liền giống như hàng vạn cặp tình nhân khác, ở bên bờ sông ôm nhau thắm thiết.

Ảnh chụp mặc dù không có tấm nào chụp được toàn mặt của Thẩm Sơ, thế nhưng là, cô ta cùng Cố Bắc Thần nghênh ngang dắt tay nhau, thậm chí còn có cả ảnh hôn môi lại tạo thành một khung cảnh rất lãng mạn.

Có cái gì đó ẩn ẩn đau nơi vị trí trái tim… Mũi có chút chua xót, lập tức trong đáy mắt hiện lên một tầng hơi nước yếu ớt.

Khóe miệng Giản Mạt cười cười tự giễu, tia sáng từ màn hình TV, làm nổi bật lên bóng dáng phá lệ cô đơn cùng tịch mịch của cô… Giấc mơ, còn chưa chính thức bắt đầu liền đã tỉnh rồi.

Thật tốt… Tỉnh rồi sẽ không càng lún càng sâu, sau cùng đau cũng chỉ có chính mình.

Giản Mạt tắt đi điện thoại, khóe miệng nỗ lực cười, nhưng nước mắt không khống chế được từ trong đôi mắt “tóc tóc” rơi xuống.

Cô không phải là người thích khóc, nhưng gần đây nước mặt lại giống như có rơi nhiều một chút…

Đứng dậy, tắt ti vi mở đèn, lại thản nhiên thổi tắt ngọn nến trên bàn ăn, nhổ ra cây nến ném vào trong thùng rác, đem thức ăn đã lạnh toàn bộ đổ đi.

Hết thảy tất cả đều khôi phục lại lúc trước, liền tựa như việc chờ đợi tối nay chưa từng có.

Nhìn khắp bốn phía một vòng, Giản Mạt sau cùng tự giễu cười một tiếng, chuyển mình đi lên lầu…Đêm, có cô độc thì cũng có lãng mạn cùng ấm áp.

Thẩm Sơ ôm lấy cần cổ của Cố Bắc Thần, nhẹ nhàng tại gương mặt tuấn tú của anh hạ xuống một nụ hôn: “Bắc Thần, chúng ta làm đám cưới được không ?”

Cố Bắc Thần hơi hơi nhíu mày: “Anh còn chưa có ly hôn…”

“Chờ anh ly hôn, chúng ta liền kết hôn!” Thẩm Sơ nhíu mày nói.

Môi mỏng Cố Bắc Thần nhẹ giương: “Em cũng biết anh nhất định sẽ ly hôn?”

Gương mặt Thẩm Sơ dán vào lồng ngực của Cố Bắc Thần, thanh âm ôn nhu lộ ra một chút mị hoặc nói: “Cẩn Tịch nói, lúc trước anh kết hôn là bởi vì cổ phần… Người vợ này, chẳng qua chỉ là dùng để ứng phó.”

“Ừm…” Cố Bắc Thần đáp một tiếng, nhưng trong nội tâm đột nhiên có chút cảm giác rầu rĩ.

Thẩm Sơ đột nhiên nâng mắt, bởi vì vui vẻ, mà ánh mắt sáng ngời cong lại giống như ánh trăng non, lúc này không khác gì trăng sáng, mê người vô cùng: “Đã như vậy, anh nhất định không được vì cô ta mà để cho em dính vào scandal dù chỉ một chút đó.”

Cô kiên định cười, vẻ mặt tràn đầy tự tin.

Con mắt chim ưng của Cố Bắc Thần thâm thúy nhìn Thẩm Sơ, nhìn cô lộ ra ánh mắt đầy ý cười, giờ khắc này lại nghĩ tới Giản Mạt… Nhẹ chau mày lại, hắn đem tâm tình như vậy bóp chết từ trong trứng nước.

“Sẽ không…” Môi mỏng của Cố Bắc Thần khẽ mở, nhẹ nhàng mà trầm thấp, từ tính mở miệng.

Sắc mặt Thẩm Sơ lộ ra tươi cười lớn hơn, cô vốn đã rất xinh đẹp, mà cứ như thế cười một tiếng, đơn giản đem sông nước Lạc Thành đều cười đến thủy triều dâng lên.

Ở nơi xa, hai người Lệ Vân Trạch cùng Long Kiêu ngồi ở bên trong một quán rượu bên bờ sông, thần sắc hai người đều có chút quái dị.

“Chúng ta có phần không hiểu được lão tam rồi.” Lệ Vân Trạch cau mày: “Trước đó tôi cảm thấy hắn ta đối với Giản Mạt chính là đã động tâm rồi, nhưng Thẩm Sơ vừa trở lại… Dường như tôi hoa mắt rồi…”

Nói xong, hắn thu lại tầm mắt nhìn về phía Long Kiêu: “Nhưng với sự việc của Kim Dương, hắn hình như đã hạ thủ quá độc ác rồi.”

Long Kiêu lạnh lùng thu lại tầm mắt, lạnh lùng nói: “Chuyện tình cảm, tự mình nhìn không rõ chỉ có thể chịu khổ thôi.”

“Đưa lời khuyên sau khi trải qua sao?” Lệ Vân Trạch cười khẽ thắc mắc.

Sắc mặt Long Kiêu lập tức rét lạnh, Lệ Vân Trạch lập tức câm nín…



Giản Mạt lăn qua lộn lại vì không ngủ được, cô không ngừng tẩy não chính mình, dù sao bây giờ mẹ cô đã tiền có thể phẫu thuật rồi, sau này tiền lương đi làm của cô cũng đủ để nuôi mẹ nên cô cũng không cảm thấy áp lực, coi như cô cùng Cố Bắc Thần có ly hôn thì cũng không phải việc gì quá lớn.

Thế nhưng là, càng nghĩ như vậy, trong lòng cô lại càng khổ sở…

Ngơ ngơ ngác ngác đến ngày hôm sau, Giản Mạt bị một tiếng động nhỏ đánh thức. Cô từ từ mở mắt, lọt vào trong tầm mắt cô chính là bộ dáng Cố Bắc Thần đang nhìn chăm chú vào cô…

“A Thần…” Giản Mạt lẩm bẩm một tiếng, con mắt trướng đau lại đóng lại: “Sáng sớm nằm mơ, em hình như đã nhìn thấy anh.”

“…” Cố Bắc Thần cau lại mày kiếm, môi mỏng vểnh lên thành một đường thẳng, bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị trở lên căng thẳng.

Giản Mạt đang cảm kích đến ánh mắt quá mức sắc bén, bỗng nhiên mở mắt, kích động phát hiện ra Cố Bắc Thần không phải là ảo ảnh.

Bất thình lình ngồi dậy, Giản Mạt hơi kinh ngạc: “Anh tại sao lại ở đây ?”

“Anh không ở nơi này thì nên ở nơi nào?” Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng.

“Thế nhưng tối hôm qua anh…” Nói đến một nửa, Giản Mạt ngừng miệng.

Cố Bắc Thần lạnh lùng thu lại ánh mắt: “Tối hôm qua thế nào?”

Giản Mạt cụp mắt bỉu môi, trong lòng oán thầm: “Rõ ràng tối hôm qua cùng Thẩm Sơ ở chung một chỗ, tin nhắn của em cũng không trả lời, sáng sớm trở về làm gì?”

Nghĩ là như vậy, nhưng Giản Mạt tự nhiên sẽ không nói ra, chỉ là ngước đôi mắt hờn dỗi cười: “Chính là nghĩ…Bình thường buổi tối anh không về, nên sáng sớm nhất định sẽ không xuất hiện ở đây, cho nên có chút kỳ quái.”

“Hôm nay anh trở về có vấn đề gì sao?” Cố Bắc Thần nhíu mày, con mắt chim ưng thâm thúy nhìn Giản Mạt hỏi.

Giản Mạt kích động cụp mí mắt, có chút không rõ lời này của anh có ý tứ gì… Sáng sớm quay về, chẳng lẽ không kỳ quái sao ?

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng sau đó xoay người đi tới phòng thay đồ.

Không biết hôm nay là ngày gì mà hắn có vẻ bất mãn với cô như vậy, nhưng đối với tối hôm qua hắn không có trở về, cô dường như cũng không có chỗ nào bất mãn mà…

Ngày hôm qua không trở về được là vì có sự tình phát sinh, sau khi giải quyết xong thì liền gặp phải Thẩm Sơ.

Không trở về, nữ nhân này chẳng những không chừa, lúc này lại làm bộ dáng như không có gì quan trọng, chắc đã tập thành thói quen…

Rõ ràng, bộ dáng này của cô chính là vì hắn mà dưỡng thành thói quen suốt hai năm, cũng là đặc biệt ưa thích, có thể lúc này hắn nhìn thấy có chút chướng mắt.

Giản Mạt tại lúc Cố Bắc Thần đi vào phòng thay đồ, nguy trang trên mặt trong nháy mắt tan biến, cô cười tự giễu, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc cô đi ra, vừa hay nhìn thấy Cố Bắc Thần kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài, vừa định gọi hắn, nhưng lời đến khóe miệng, lại cứ thế nuốt trở vào.

Hậm hực thay quần áo, đúng lúc chuông điện thoại di động vang lên…

Giản Mạt cầm điện thoại di động qua, thấy người gọi là bác sĩ Vương, trong nội tâm đột nhiên rơi “bộp” một cái.

Phía bệnh viện chưa từng gọi cho cô lúc sáng sớm như thế này, Giản Mạt âm thầm nuốt xuống suy nghĩ vớ vẩn, vội vàng nhận điện thoại: “Bác sĩ Vương, mẹ con có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

Bác sĩ Vương trầm mặc, không biết nói làm sao, ngưng giọng nói: “Tiểu Giản, con nên tới bệnh viện một chuyến đi…”

Giản Mạt nghe thanh âm nặng nề của bác sĩ Vương, nào dám chậm trễ, không chút suy nghĩ mà vồ lấy túi xách hướng phía dưới lầu chạy đi.

Cố Bắc Thần từ thư phòng lấy đồ đi ra, liền nghe tiếng cửa nhà “Phịch” một tiếng khép lại.

Ngay sau đó, tiếng động cơ xe hơi khởi động truyền đến, đồng thời Giản Mạt cũng lái xe rời đi, Cố Bắc Thần lại mặt đen như đáy nồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.