Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 219: Q.2 - Chương 219: Quyển 3 - Chương 74: Ma cao một thước đạo cao một trượng (8)




Thượng Hải.

Ngợp trong vàng son, ánh đèn sáng chói ban đêm.

Quán ba “Túy ái”, sóng người chật chội, khắp nơi hoàn toàn điên cuồng, âm thanh ồn ào mà kích động liên tiếp, sàn nhảy chính giữa quầy bar lắc lư đám người, ánh đèn xạ quang không ngừng lóe lên, dưới hướng dẫn của cô gái xinh đẹp mà gợi cảm múa cột, kích tình bắn ra bốn phía.

Cố Tử Tuấn cùng một đám nam nữ ngồi bên cạnh bàn chân cao gần sàn nhảy, uống rượu tây, theo tiếng âm nhạc mạnh mẽ không ngừng ưỡn ẹo thân thể.

“Nữ múa cột tối nay hình như là người mới, Tử Tuấn, có muốn đi thử một chút không?” Một người đàn ông còn trẻ tuổi mở miệng, nhìn qua không khác Cố Tử Tuấn nhiều lắm, ăn mặc rất mode rất thời trang, mang theo mũ lưỡi trai, thân thể uốn éo rất điên cuồng.

“Tôi không có hứng thú với phụ nữ kiểu này, muốn chơi tự cậu chơi” Cố Tử Tuấn uống rượu tây, không để ý tới.

“Trong khoảng thời gian này tôi phát hiện cậu ngược lại có hứng thú rất cao với em gái Vi Vi của chúng ta.” Người đàn ông kia nhìn hình ảnh hai người ôm nhau, không nhịn được trêu ghẹo.

“Trong khoảng thời gian này anh đây chỉ thích cô ấy, cậu có ý kiến?” Nói xong, Cố Tử Tuấn quay đầu cho Dụ Lạc Vi một cái kiss khí thế ngất trời, không hề kiêng kỵ chút nào.

Những người khác giống như đã thấy quen ồn ào lên, nhìn hai người ở trước mặt mọi người hôn không kiêng nể hôn đến quên hết tất cả.

Không khí luôn luôn tăng vọt bên trong quán bar dần ấm lên trong âm nhạc sống động.

Một hồi lâu, Cố Tử Tuấn mới buông Dụ Lạc Vi ra, sau đó lại uống rượu với bạn.

Dụ Lạc Vi xen lẫn trong bọn họ, nhưng rõ ràng, tối nay khác mỗi đêm khác giống như cũng không quá quan tâm, vẻ mặt của cô nhìn hơi câu nệ, hơn nữa thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, giống như đang chờ người, cũng giống như đang nhìn thời gian.

Cố Tử Tuấn và bạn uống rượu, đôi mắt hữu ý vô ý nhìn Dụ Lạc Vi.

Mấy anh em bắt đầu rời đi triển khai hành động với nữ múa cột.

Thật ra bình thường bọn họ cũng mang theo người phụ nữ của mình, cho nên sau khi người đàn ông kia rời đi, bị người phụ nữ mang tới không nhịn được nũng nịu, “Sao còn như vậy, không phải nói tối nay theo chúng ta chơi sao?”

Một người phụ nữ không nhịn được oán trách.

“Đúng là, bọn họ thật xấu, về sau không bao giờ dừng lại bên cạnh bọn họ nữa! Quả thật là tên lường gạt.” Một người phụ nữ khác cũng ai oán nói. dfienddn lieqiudoon

Những người phụ nữ có thể mang ra đi chơi, cũng có thiên kim nhà giàu có chân chính, nhưng kiểu này bình thường ít, bởi vì thiên kim quen ăn sung mặc sướng, không thích dáng vẻ ăn trong miệng nhìn trong nồi của bọn họ, bọn họ giải thích cũng phiền toái, cho nên nhiều hơn đều là kiểu phụ nữ gia đình không tính là quá tốt, nhưng đặc biệt hám làm giàu, cũng có thể là con riêng không được chào đón trong gia đình giàu có, loại phụ nữ này, rất nhiều khi dùng tiền là có thể theo đuổi, bớt chuyện.

“Anh Tử Tuấn, tại sao anh không đi?” Mấy người phụ nữ oán trách một phen sau, một người phụ nữ giống như thấy Cố Tử Tuấn còn ngồi ở đó, kỳ quái hỏi.

Bình thường chơi lợi hại nhất chính là Cố Tử Tuấn rồi, hôm nay đúng là xưa nay chưa từng thấy, không nhúc nhích.

“Hôm nay anh đây cảm thấy người bên cạnh rất tốt, tạm thời không có hứng thú với người khác.” Cố Tử Tuấn nói từng câu từng chữ, còn quay đầu liếc mắt nhìn Dụ Lạc Vi.

Dụ Lạc Vi nhìn như ngượng ngùng cười cười.

Mấy người phụ nữ khác nhìn Dụ Lạc Vi, cũng đều ném tới ánh mắt hâm mộ.

Dưới tình huống này Cố Tử Tuấn vẫn còn cùng với Dụ Lạc Vi, rõ ràng tư vị không giống nhau.

Trong hâm mộ còn có ghen tỵ, không hề che giấu chút nào.

Cho nên Dụ Lạc Vi có thể hết sức rõ ràng cảm thấy bên cạnh ném tới ánh mắt, trong lòng không nhịn được có phần hài lòng, nghĩ tới cô vốn giống như những người phụ nữ tùy tiện chơi đùa này, cảm giác ưu việt đó tự nhiên sinh ra.

Cố Tử Tuấn cầm rượu tây lên, tự mình rót một ly cho Dụ Lạc Vi.

Bình thường anh ra ngoài chơi, vốn đều có nữ phục vụ hầu hạ bọn họ, mấy người công tử gia này, quen được người hầu hạ.

“Chúng ta uống rượu, để cho bọn họ hâm mộ đi.” Cố Tử Tuấn rất tự nhiên ôm Dụ Lạc Vi, thân thiết nói.

Dụ Lạc Vi thuận thế nằm trên người Cố Tử Tuấn, hai người anh một ly em một ly uống.

Đêm càng lúc càng sâu.

Sôi nổi bên trong quán bar dường như càng không ngừng dâng cao, liên tiếp.

Mấy anh em chơi chung đi trêu chọc nữ múa cột một phen, mò mẫm sờ soạng sau đó trở lại tiếp tục chơi.

Bởi vì do rượu cồn nên hiện giờ đầu Dụ Lạc Vi hơi choáng váng, nhưng không đến mức say.

Cô không nhịn được lại liếc nhìn điện thoại di động.

Đã rạng sáng, sao còn không gọi điện thoại tới đây.

Cô cắn môi, đang chuẩn bị cầm điện thoại di động của mình lên bấm qua thì điện thoại đột nhiên vang lên, Dụ Lạc Vi ngẩn ra, vội vàng cầm điện thoại di động sang bên cạnh, đi ra khỏi quầy bar, khung cảnh ồn ào lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, cô nhận điện thoại, hơi ai oán nói, “Tôi cho rằng anh không cần.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Đừng chất vấn cách thức làm việc của tôi, mười phút sau, cô đến ngõ hẻm đối diện suối phun phố sau quảng trường, đừng để cho bất kỳ ai biết.” Bên kia nói.

“Được, tôi lập tức đến liền.” Nói xong, Dụ Lạc Vi cúp điện thoại.

Cô cầm túi xách, nhìn đồng hồ, đi đi về về chắc cũng không vượt quá nửa giờ, Cố Tử Tuấn chơi high như vậy, chắc không chú ý tới cô rời đi.

Nghĩ như vậy, liền chuẩn bị trực tiếp ngồi lên xe taxi ngoài quán bar rời đi.

“Vi Vi, em đi đâu vậy?” Sau lưng, đột nhiên vang lên giọng nói của Cố Tử Tuấn.

Dụ Lạc Vi ngẩn ra, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười, “Em có chút chuyện rời đi trước một lát, lập tức liền trở lại.”

“Đã trễ thế này, em còn có thể trở lại?” Cố Tử Tuấn có phần không tin tưởng nói, cả người trực tiếp đi tới ôm lấy thân thể cô, “Tối nay không phải nói chơi với anh sao? Em xem anh đã uống say, em đi rồi, không chừng anh lại bị người phụ nữ nào đưa đi khách sạn nào đó, em còn không phải ăn giấm sao…”

“Em còn lâu mới ăn giấm, anh nhiều phụ nữ như vậy, mỗi lần em đều ăn giấm, chẳng phải em bị chua chết.” Dụ Lạc Vi yêu kiều cười nói, giọng nói mềm nhũn, chính là đang cố ý làm nũng.

Cố Tử Tuấn cười cười, sức lực cả người gần như đều đặt trên người Dụ Lạc Vi, “Mặc kệ, dù sao tối nay anh liền muốn theo cùng em. Anh uống say rồi, em đưa anh đi, chúng ta đi đâu cũng được!”

Nói xong, cố ý hôn lên phần cổ lộ ra ngoài của cô.

Cố Tử Tuấn rất biết kích thích, cứ hai ba lần như vậy, thì có thể khiến cho phụ nữ nhiệt tình như lửa.

Dụ Lạc Vi và Cố Tử Tuấn cũng không phải lần một lần hai, cho nên đối với Cố Tử Tuấn mờ ám, toàn thân nhạy cảm đến không xong.

“Tử Tuấn, đừng như vậy…” Dụ Lạc Vi đẩy anh một cái, rõ ràng hơi sức yếu đến không xong, điển hình vờ tha để bắt thật.

Cố Tử Tuấn không buông ra, khẽ cắn cổ của cô.

Dụ Lạc Vi nghĩ tới thời gian cũng không nhiều lắm, âm thầm cắn răng, “Vậy anh đi cùng em đi.”

“Ừ.” Cố Tử Tuấn khẽ rên rỉ gật đầu, đầu chôn ở cổ cô, cười một tiếng thực hiện được.

Hai người ngồi trên xe taxi, vừa lên xe Cố Tử Tuấn liền nằm trên đùi Dụ Lạc Vi, trong miệng nỉ non, “Anh uống say rồi, em phải phụ trách đưa anh đến chỗ an toàn.”

Dụ Lạc Vi gật đầu, “Ừ, vậy anh nằm một lúc đi, đợi lát nữa đến nơi em gọi anh.”

Cố Tử Tuấn nhắm mắt lại, nhìn qua men say rất rõ ràng.

Trong lòng cũng đang thầm nghĩ, tám giờ hơn Dụ Lạc Vi gọi điện thoại cho bên kia, nhưng phải gần đến bây giờ mới rời đi, có thể nghĩ được đối phương là người rất cẩn thận.

Bên tai đột nhiên vang lên lời nói của Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn biết là ai sao? di3n~d@n`l3q21y”d0n

Nghe giọng kia, dường như đã biết là ai!

Anh cau mày, cảm giác thông minh và cơ trí của Kiều Tịch Hoàn, đã vượt quá tưởng tượng của mọi người.

Không bao lâu.

Xe taxi đột nhiên dừng lại, dừng sát phố sau quảng trường thương mại.

Dụ Lạc Vi nhỏ giọng nói tài xế xe taxi ở đây chờ cô mấy phút, cô sẽ trả tiền tăng gấp bội, liền vội vội vàng vàng xuống xe.

Xe taxi đậu ở đó.

Dụ Lạc Vi đi rất nhanh.

Cố Tử Tuấn ngồi dậy từ trên xe taxi, nhìn bóng lưng Dụ Lạc Vi.

Cố Tử Tuấn lấy ra một tờ tiền giấy mệnh giá một trăm đồng từ trong bóp da, “Anh đi trước đi.”

Sau đó mình cũng xuống xe.

Tài xế đã thấy quen phương thức sống về đêm của vài cặp nam nữ, cầm tiền rồi rời đi.

Cố Tử Tuấn đi theo bước chân của Dụ Lạc Vi, đi tới quảng trường.

Không thể đi quá nhanh, quá gần, bởi vì dễ dàng bị phát hiện, cho nên đến quảng trường, liền mất dấu Dụ Lạc Vi.

Anh gắng giữ tỉnh táo nhìn chung quanh, sau đó thấy đối diện suối phun có một hẻm nhỏ đen thui.

Nhíu chặt mày, suy nghĩ một chút, thận trọng đi tới.

Anh hình như thấy được trong bóng tối có hai bóng người, một phụ nữ, một đàn ông, giọng nói rất nhỏ, anh gần như không nghe được bọn họ đang nói gì.

Anh do dự, suy tính có cần lại đến gần một chút không.

Bởi vì anh muốn xác thực rõ ràng, người đàn ông kia rốt cuộc là ai?!

Đang chuẩn bị cất bước chân, “Bịch” một tiếng, cái gáy đột nhiên đau nhói.

Đáng chết, anh bị người đánh lén rồi, anh thậm chí nghe được tiếng thét chói tai của Dụ Lạc Vi ở bên tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.