Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 49: Q.1 - Chương 49: Cố đại thiếu nhắc nhở




Nghiệm chứng cái đầu anh!

Kiều Tịch Hoàn ném bàn chải tắm rửa lên người Cố Tử Thần: “Sạch rồi đấy, tự mình tắm đi.”

Nói xong, đi thẳng ra khỏi phòng tắm.

Ban nãy, không hiểu sao trái tim của cô lại đập rất nhanh.

Cô hít sâu một hơi, ngừng lại một hơi, cô nghĩ có lẽ tim đập hỗn loạn chỉ là phản ứng sinh lý ngẫu nhiên mà thôi.

Cô làm sao có thể vì một câu nói của Cố Tử Thần mà mặt đỏ tai hồng, tim đập rộn lên!

Cô từng vì một người đàn ông mà đánh mất tất cả, trả giá tất cả!. Có kiếp trước làm bài học, cô làm sao có thể phạm sai lầm ngu ngốc như vậy nữa?

Tỉnh táo lại.

Cô chuyển ánh mắt liền nhìn thấy Cố Tử Thần cả người ướt chèm nhẹp đi ra, bởi vì không có mặc quần áo đi vào cho nên trên người anh chỉ mặc chiếc quần lót ẩm ướt ban nãy, Kiều Tịch Hoàn nhìn đường cong than thể anh, xoay người đi vào trong phòng tắm, tự mình tắm rửa.

Làn da trắng trẻo, luôn luôn không phải là màu da của đàn ông mà cô thích.

Khoảnh khắc vừa rồi, thật sự bị trúng tà rồi!

Kiều Tịch Hoàn tắm rửa xong đi ra, thì Cố Tử Thần đã thay một bộ quần áo ngủ sạch sẽ nằm ở trên giường, Kiều Tịch Hoàn nhìn tóc anh vẫn ướt sũng như cũ, không nhịn được cầm máy sấy:

“Ngồi dậy, sấy khô tóc đã”

Cố Tử Thần ngồi dậy, Kiều Tịch Hoàn quỳ gối ở trên giường sấy tóc cho anh, mà hiện nay cô rât cao, ngực dán ở sau lưng của anh, thân thể mềm mại vô ý cọ xát vào người anh.

Mặt Cố Tử Thần có chút hồng, ngay cả lỗ tai cũng có chút hồng.

Vô cùng thân thiết như vậy, có loại ảo giác khiến người ta không biết làm thế nào.

Kiều Tịch Hoàn sấy tóc rất nghiêm túc nên cũng không phát hiện cái gì. Cô vẫn cảm than, tóc của Cố Tử Thần rất ngắn, nhìn qua chỉ nhiều hơn đầu đinh một chút, bình thường chắc cũng không xử lý kiểu cọ gì, cô vẫn cho là tóc của anh thuộc dạng tóc cứng, không ngờ sờ lên lại mềm mại như vậy, cảm giác không tệ!

Rất nhanh đã thổi xong, Kiều Tịch Hoàn đem máy sấy tóc bỏ vào trong phòng tắm, rồi đi ra nằm ở bên cạnh Cố Tử Thần.

Trong phòng thay đổi bằng ngọn đèn vàng mờ nhạt, cả phòng trở nên yên tĩnh.

“Tôi ngủ không được.” Kiều Tịch Hoàn xoay người, nói thẳng.

Cố Tử Thần cũng không có ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thanh âm của Kiều Tịch Hoàn cũng chậm rãi mở 2 mắt: “Cô muốn nói cái gì?”

“Vì sao anh lại cùng Ngôn Hân Nghiên nằm ở trên giường?” Kiều Tịch Hoàn thật là không hiểu, rõ ràng Cố Tử Thần cũng không thích Ngôn Hân Nghiên, cho dù anh đối với Ngôn Hân Nghiên có vẻ ôn nhu.

“Bị hạ thuốc mê. Sau khi tỉnh lại thì cảnh tượng giống như các người nhìn thấy.” Cố Tử Thần nói.

Kiều Tịch Hoàn nghĩ thầm, hoàn hảo là thuốc mê, nếu không…

Lòng cô ngừng lại một chút.

Khoan đã! Cơ mà cô lo lắng cái gì chứ?! Không bàn đến cô có cảm thấy chán ghét hay không, nhưng người đàn ông này có “được” hay không mới là vấn đề lớn

“Nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều tin tưởng anh dụ dỗ Ngôn Hân Nghiên, cho dù thực chất không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng thật bỉ ổi rồi.” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc nói:

“Tôi đoán, cho dù lùi một vạn bước, Ngôn Hân Đồng cũng không ép chúng ta ly hôn, nhưng thế nào cũng sẽ tìm cách để Ngôn Hân Nghiên vào cửa, làm vợ lẽ cũng được.”

Hào môn quý tộc, còn thiếu cảnh vợ hai vợ ba sao?!

Cố Tử Thần im lặng: “Cô có biết ba tôi để ý nhất là cái gì không?”

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

“Thương nhân để ý nhất chính là giá trị thặng dư.” Cố Tử Thần gằn từng tiếng: “Nếu như không có giá trị thặng dư thì cái gì cũng sai.”

Kiều Tịch Hoàn cau mày nhìn Cố Tử Thần, anh ta đang nhắc nhở cô sao?!

Nhắc nhở cô, nếu như Ngôn Hân Nghiên không có bất luận giá trị thăng dư nào thì Cố Diệu cũng chẳng thèm ngó tới cô ta?

“Cô có thể tìm Tử Tuấn giúp cô.” Cố Tử Thần nói một câu cuối cùng, xoay người đưa lưng về phía cô.

Chuyện đó có quan hệ gì với Cố Tử Tuấn…

Đôi mắt của Kiều Tịch Hoàn căng thẳng.

Cố đại thiếu, anh nha, anh mới chính là người phúc hắc nhất!

Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười.

Trong lúc bản than đang hết đường xoay xở, thì người đàn ông này lại cho cô một nhắc nhở hữu hiệu như thế, không phải là một mà là hai!

Cô cảm thấy, mình có thể ngủ thoải mái rồi.

Sáng sớm hôm sau.

Trời hừng sáng, Kiều Tịch Hoàn đã rời giường, xét thấy biểu hiện tối hôm qua của ai đó rất tốt, cô rời giường hết sức cẩn thận, chỉ sợ đánh thức anh ta, rón ra rón rén rửa mặt, ra cửa, theo quy cũ đứng chờ Cố Diệu và Tề Tuệ Phân ở cửa.

Đợi khoảng nửa giờ, cửa phòng mở ra.

Cố Diệu và Tề Tuệ Phân đã mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đứng ở trước cửa, Tề Tuệ Phân mở miệng hỏi:

“Sớm như vậy, có chuyện gì sao?”

“Ba, con có thể vào nói chuyện với ba không?” Kiều Tịch Hoàn rất cung kính với Cố Diệu.

Cố Diệu giật mình: “Con theo ba đến thư phòng.”

Bên trong thư phòng, người hầu rót một ly trà dưỡng sinh cho Cố Diệu, Cố Diệu uống một ngụm, buông xuống, ngẩng đầu nhìn cô:

“Nói đi.”

“Ba, con nghĩ ba cũng biết con muốn nói gì với ba, hơn nữa chắc chắn bố cũng nghe nói, trong khoảng thời gian này, quan hệ của con và Tử Thần càng ngày càng tốt.” Kiều Tịch Hoàn cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp mở miệng nói:

“Chuyện tối hôm qua xảy ra như thế nào, bất kể Tử Thần phủ nhận không có làm như thế nào, thì Ngôn Hân Nghiên không một mảnh vải cùng Tử Thần nằm trên một cái giường. Con không làm khó ba, con biết ba là chủ của gia đình này, không thể thiên vị ai, thế nhưng bây giờ con lại muốn cùng với Tử Thần tiếp tục sống vui vẻ.”

“Cho nên…” Đúng là, gừng càng già càng cay.

Cố Diệu biết Kiều Tịch Hoàn muốn nói gì, hơn nữa tựa hồ đang chờ Kiều Tịch Hoàn nói tiếp.

Chuyện này, kỳ thật trong lòng ông đã nghĩ cách từ sớm.

“Ba, con hy vọng, sau khi con nói ba sẽ không tức giận.” Kiều Tịch Hoàn nhìn ông.

“Cứ nói đừng ngại.”

“Dự án hợp tác của James tiên sinh với công ty Hoàn Vũ, con có cách giành lại cho ba.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng nói:

“Nhưng điều kiện tiên quyết là, chuyện của Ngôn Hân Nghiên phải xử lý theo cách của con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.