Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 154: Q.2 - Chương 154: Chương 32.1: Mượn đao giết người (5) Chọc giận nữ cặn bã!




Editor: Puck

Trong phòng khách nhà họ Cố to như vậy.

Nhiều màu sắc rực rỡ tô điểm, bày trí rực rỡ muôn màu, các nhân sĩ quan to các ngành các nghề mang theo mặt nạ da người hoàn mỹ, khoan thai tự đắc xã giao, tạo thành cảnh tượng xa hoa lãng phí mà lại tao nhã trong xã hội thượng lưu.

Trong góc phòng khách.

Kiều Tịch Hoàn nhìn về phía Cố Tử Thần.

“Tôi bị dị ứng với xoài!” Sắc mặt Cố Tử Thần tối sầm lại, từng câu từng chữ.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn khựng lại, “Sao anh không nói sớm?!”

Sắc mặt của Cố Tử Thần kém hơn rồi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, “Làm sao bây giờ?”

Cố Tử Thần đẩy xe lăn xoay người rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần trực tiếp đi vào thang máy giống như chuẩn bị trở về phòng.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, chỉ ăn một miếng nhỏ như vậy, chắc sẽ không quá nghiêm trọng đi.

Chuyển con mắt, Tề Lăng Phong đứng ở cách đó không xa cười như không cười nhìn cô, anh tao nhã dựa vào trên bức tường, thong thả ung dung ăn bánh sinh nhật, trong tròng mắt lóe lên ánh sáng trần trụi như thế. Đến không hề chải chuốt.

Kiều Tịch Hoàn xoay người trực tiếp rời đi.

Đối với người đàn ông này, cô chỉ biết, càng đau lòng, trái tim càng băng giá, lòng càng hận.

Trong phòng khách người đến người đi náo nhiệt, Kiều Tịch Hoàn vẫn xuyên qua trong đó, không ngừng chào hỏi, xã giao, hình tượng đại thiếu phu nhân nhà họ Cố đột nhiên hiện ra trong các khách mời, đây giống như Ngôn Hân Đồng nhị thiếu phu nhân nhà họ Cố đang chào hỏi khách hơi không có tư vị gì.

Tiệc sinh nhật dần dần chuẩn bị kết thúc.

Người nhà họ Cố bắt đầu lục tục tiễn khách về.

Tề Lăng Phong xuất hiện ở cửa phòng khách, cũng chuẩn bị rời đi.

“Lăng Phong.” Tề Tuệ Phân đột nhiên gọi anh ta lại.

Tề Lăng Phong nhìn về phía Tề Tuệ Phân, “Dì.”

“Dì biết cháu bận rộn, nhưng không thể bận đến chết thân thể của mình, cha mẹ cháu không còn ở đây, nhưng dì được mẹ cháu nhờ vả phải chăm sóc cháu, cháu đừng khiến cho dì không thể ăn nói lại với mẹ cháu.”

“Cháu biết rõ, cám ơn dì quan tâm.”

“Đừng nói cám ơn với không cám ơn với dì, có thời gian thì đến biệt thự chơi, chúng ta đều là thân thích, đừng lạnh nhạt.” Tề Tuệ Phân tiếp tục nói.

“Được, về sau cháu nhất định sẽ bớt chút thời gian sang đây thăm mọi người.” Tề Lăng Phong vội vàng nói.

Tròng mắt lại nhìn như vô tình bay về phía trên người Kiều Tịch Hoàn ở sau lưng Tề Tuệ Phân, ý vị sâu xa như vậy.

Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ rất tự nhiên.

Đối với Tề Lăng Phong trêu đùa, cô ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.

“Thời gian không còn sớm, dì, cháu đi về trước.” Tề Lăng Phong rất lễ phép nói.

“Lăng Phong.” Cố Diệu Kỳ đột nhiên mở miệng.

“Dượng.” Nhìn qua Tề Lăng Phong rất tôn kính.

“Hiếm có một cái cơ hội như vậy, cháu cũng đã lâu không tới nhà chúng ta rồi, người một nhà chúng ta chụp một bức hình làm kỷ niệm.”

“A, được.” Nhìn qua Tề Lăng Phong cũng không có gì khác thường.

Người đa mưu túc trí như vậy đều biết được, lão già này trăm phương ngàn kế muốn để cho bên ngoài biết Cố thị không phải không thể chứa được công ty mới, ngược lại, Cố thị một mực chăm sóc công ty mới, không tin bạn xem sự thật đặt ở trước mắt, quan hệ tốt với nhau như vậy, đã giống như người một nhà.

Người nhà họ Cố trừ Cố Tử Thần bị dị ứng cùng với Cố Minh Lộ và Cố Minh Nguyệt đã về phòng ngủ ra, những người khác chen chúc tại chỗ, chụp ảnh gia đình, Tề Lăng Phong không biết là cố ý hay là vô ý đứng ở bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, giống như ở trong bức hình kia, có trong nháy mắt sẽ khiến cho người ta hiểu lầm, Tề Lăng Phong thay thế vị trí của Cố Tử Thần.

Chụp hình xong, Tề Lăng Phong rời đi.

Những khách mời khác cũng lục tục ra về.

Khó khăn lắm mới tiễn xong tất cả mọi người, khi đó đã là một giờ sáng rồi!

Kiều Tịch Hoàn hơi mệt chút vuốt vuốt bả vai, những người khác trong nhà họ Cố dường như cũng mệt đến ngất ngư, tốp năm tốp ba trở về phòng.

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra.

Người đàn ông đang ngủ trên giường lớn đó dường như đang lăn lộn khó ngủ, thân thể ngọ nguậy ở trên giường.

Bây giờ đã qua ngày hôm sau rồi, đối với Cố Tử Thần người có tập quán sinh hoạt còn già hơn người người già, ấn theo lẽ thường nên đã sớm đi vào giấc mộng đẹp rồi, lúc này… Chẳng lẽ dị ứng thật sự rất nghiêm trọng.

Kiều Tịch Hoàn liền vội vàng đi tới, nói với Cố Tử Thần: “Anh làm sao vậy?”

Cố Tử Thần mở mắt ra nhìn Kiều Tịch Hoàn, không để ý tới.

Ánh đèn trong phòng rất tối tăm, vốn không xác định rõ được trên thân thể của anh có phải có gì khác thường không.

Cô trực tiếp bật đèn treo thủy tinh lên.

Ánh sáng bất ngờ khiến Cố Tử Thần không tự chủ nhắm hai mắt lại.

Kiều Tịch Hoàn trực tiếp vén chăn của Cố Tử Thần lên, sau đó thấy được điểm nhỏ màu đỏ hơi dữ tợn trên cổ anh, tràn ngập toàn bộ cả cổ anh.

Kiều Tịch Hoàn giật mình.

Chỉ ăn một miếng nhỏ như vậy, dị ứng lại nghiêm trọng như thế.

Cô nhìn Cố Tử Thần, hơi không biết làm sao hỏi, “Em đưa anh đi bệnh viện đi.”

“Không cần.” Hình như Cố Tử Thần đã thích ứng được với ánh đèn sáng trưng trong phòng, mở mắt nói, “Sáng mai sẽ tốt, cô bật đèn sáng, tôi không ngủ được.”

“Nhưng bây giờ nhìn anh rất khó chịu.” Kiều Tịch Hoàn nhìn cổ của anh.

Cố Tử Thần tỏ vẻ, cũng không biết là ai làm hại.

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, “Trừ trên cổ, trên người còn gì nữa không?”

Cố Tử Thần không lên tiếng, hiển nhiên im lặng chính là thừa nhận.

“Vậy, có thuốc dị ứng gì không, dùng ngoài hay uống, em giúp anh dùng.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.

Lần đầu tiên cảm giác mình giống như đã làm sai chuyện khéo léo lấy lòng như vậy.

Cố Tử Thần mím mím môi, chỉ chỉ ngăn kéo bên cạnh, “Bên trong có thuốc mỡ dị ứng, cô bôi sau lưng giúp tôi một chút.”

“Được.”

Kiều Tịch Hoàn vội vàng đồng ý, sau đó theo phương hướng Cố Tử Thần chỉ tìm được hộp thuốc mỡ kia, bò lên giường, cố gắng giúp Cố Tử Thần lật người để cho anh nằm nghiêng trên giường, Kiều Tịch Hoàn ngồi chồm hổm ở bên cạnh anh, vén đồ ngủ của anh lên.

Cả tròng mắt lập tức khựng lại rồi.

Có cần khoa trương như vậy o?

Cả lưng đều hiện đầy chấm đỏ, nhìn vô cùng dữ tợn.

Kiều Tịch Hoàn hơi hoảng hốt, “Cố Tử Thần, em vẫn đưa anh đi bệnh viện đi, chấm đỏ trên người anh quá nhiều!”

“Không cần.” Cố Tử Thần từ chối lần nữa, “Tôi nói ngày mai sẽ tốt lên.”

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, từng chút từng chút một vô cùng cẩn thận bôi thuốc mỡ cho anh.

Cả người anh đã bị ngứa đến khó chịu, nếu như đổi thành người khác, trên người đã sớm bị gãi đến càng thêm dữ tợn.

Kiều Tịch Hoàn tỉ mỉ bôi loạn xong, cô còn kéo áo Cố Tử Thần xuống, giúp anh lật người ngủ, “Những chỗ khác có cần phải bôi thuốc không?”

“Không cần, những chỗ khác tôi đã bôi rồi.” Cố Tử Thần nói.

“A.” Kiều Tịch Hoàn cất thuốc mỡ đi, “Vậy em đi tắm, có chuyện gì thì anh gọi em.”

Cố Tử Thần nhắm mắt lại, “Tôi còn không chết được.”

“Em đây là đang quan tâm anh!” Kiều Tịch Hoàn chịu không nổi nhất chính là dáng vẻ không được tốt mà cho là tốt.

Cố Tử Thần hừ lạnh, “Cũng không biết bởi vì ai mà tạo thành.”

Kiều Tịch Hoàn tức cười.

Người đàn ông phiền toái này!

Gỡ trang sức, tắm, Kiều Tịch Hoàn tắm rửa sạch cho mình xong từ phòng tắm ra ngoài, hình như Cố Tử Thần đã ngủ thiếp đi.

Cô rón rén lên giường, lấy điện thoại di động ra mở đèn pin của điện thoại di động lặng lẽ kiểm tra chấm đỏ trên người anh, phát hiện chỗ chấm đỏ vẫn dữ tợn như vậy, cả người cũng hơi lo lắng đến không xong, hơn nữa cho dù Cố Tử Thần đã ngủ rồi, tay dường như cũng không tự giác gãi gãi người, trên gương mặt đang ngủ say cũng có chút phiền não, nhìn qua rất không yên ổn.

Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ một chút, từ trên giường đi xuống chạy vào phòng tắm vắt khăn nóng nhẹ nhàng lau chùi thân thể cho anh, cảm giác ấm áp khiến ngứa tạm thời hóa giải chút, Kiều Tịch Hoàn lại dùng thuốc mỡ tỉ mỉ bôi một lần lên chỗ có chấm đỏ, sau khi bận rộn xong, cũng đã mệt đến mức mí mắt cũng không thể nhấc lên, rốt cuộc ngủ sâu.

Vốn quên mất, quà tặng sinh nhật của người đàn ông này, cô còn quên chưa tặng.

-

Hôm sau, sáng sớm.

Kiều Tịch Hoàn ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, sảng khoái tinh thần.

Cô duỗi người.

Hôm nay là chủ nhật, cảm giác không phải đi làm tự nhiên cảm thấy rất sảng khoái.

Cô lật người, người đàn ông bên cạnh đã không có ở đây.

Cô đang cau mày nghĩ tới dị ứng của người đàn ông này có tốt lên chút nào không thì trong phòng tắm đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở khiến cho cô không tự chủ được ngước mắt lên, sau đó nhìn Cố Tử Thần giống như vừa tắm xong, một thân mát mẻ đi ra ngoài.

Đảo mắt liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn, không hề định nói thêm gì, chuẩn bị ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.