Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 153: Q.2 - Chương 153: Chương 31.4: Tiệc sinh nhật




Editor: Puck

Mỗi lần đều mơ tưởng biểu diễn ở trước mặt người nhà họ Cố, trước mặt người bên ngoài.

Cô thừa nhận Cố Minh Nguyệt quả thật đáng yêu.

Ở trong cảm nhận của cô, đáng yêu hơn Cố Minh Lý thích gây chuyện thị phi nghịch ngợm phá phách kia nhiều.

Nhưng có lúc, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.

Cô ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng nói gì đó bên tai khỉ con, khỉ con hơi xấu hổ, nhưng không từ chối được yêu cầu của mẹ mình, lặng lẽ rời khỏi ánh đèn, chạy về phía chiếc piano ở góc khuất kia.

Thật ra thì cô không rõ tình huống học tập của khỉ con cho lắm.

Nhưng cô nghĩ, học lâu như vậy, cuối cùng vẫn nên có chút thu hoạch đi.

Cho nên khi cả phòng khách một lần nữa vang lên tiếng đàn du dương thì khóe miệng cô nhếch lên chút ý cười.

Quả nhiên, không khiến cho cô thất vọng.

Động tác hơi không lưu loát, nhưng ít nhất có thể hoàn thành chơi một khúc đàn, ít nhất là một tiết mục trôi chảy.

Tầm mắt mọi người dời đi, tìm khắp nơi.

Phòng khách to như vậy, một ánh đèn đột nhiên chiếu sáng chiếc piano ở trong góc, một bé trai mặc âu phục màu đen, chải kiểu tóc Vương tử, khéo léo ngồi trên ghế, ngón tay út linh hoạt nhảy lên giữa các phím đàn trắng đen xen kẽ, đáng yêu như vậy.

Kiều Tịch Hoàn đứng từ xa nhìn khỉ con.

Trước kia vẫn cam thấy khỉ con quá xấu, ít nhất không di truyền dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành của cô và Cố Tử Thần, giờ khắc này, lại cảm thấy thằng nhóc thúi này hoàn toàn thừa kế khí chất cao quý của Cố Tử Thần, chính là tao nhã giống như Vương tử, vô cùng tuấn tú.

Một khúc đàn xong

Lại một loạt tiếng vỗ tay.

Trên mặt Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân không che giấu được nụ cười.

Cháu gái và cháu trai đều mang đến cho họ vinh dự vô tận, hơn nữa thứ tình cảm cách đời này thật sự rất vi diệu, Cố Diệu Kỳ rõ ràng có lòng với thế hệ cách hai đời cao hơn thế hệ tiếp theo của ông, chung quanh không ngừng vang lên tiếng ca ngợi, đã không ngậm miệng được.

Thật ra thì.

Cố Minh Lộ cũng không xuất chúng hơn Cố Minh Nguyệt, nhưng lại khiến cho người ta ưa thích hơn.

Nhưng Ngôn Hân Đồng lại tràn đầy không cam lòng.

Khắp nơi đều mơ tưởng chiếm hết danh tiếng, Kiều Tịch Hoàn ngoái đầu nhìn lại đối diện với sắc mặt của Ngôn Hân Đồng, lạnh nhạt cười một tiếng.

Cô không phải cố ý nhằm vào ai, nhưng có thời điểm vì sinh tồn, phải để cho mình hạc đứng trong bầy gà.

Khỉ con từ trên ghế piano leo xuống, chạy đến bên cạnh Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn giơ ngón tay cái lên.

Khỉ con ngượng ngùng cười đến vui vẻ hơn nữa.

Cố Tử Thần nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, môi mỏng khẽ mím.

Đọc diễn văn kết thúc, liền bắt đầu thổi nến và cắt bánh ngọt.

Cố Tử Thần và Cố Tử Hàn cắt một phần nhỏ từ bánh ngọt cao gần một mét xuống, sau khi chia ra đưa cho Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân, công việc chia bánh ngọt còn lại liền rơi vào trên người người giúp việc.

Cố Minh Lộ và Cố Minh Nguyệt trơ mắt nhìn bánh ngọt này, nước miếng chảy thẳng.

Cố Minh Nguyệt sai người giúp việc, “Cháu muốn miếng đó, có chocolate, cháu muốn to, thật to.”

Người giúp việc vội vàng cắt cho công chúa nhỏ, đặt ở trong đĩa, khi đang chuẩn bị đưa cho Cố Minh Nguyệt, Ngôn Hân Đồng đột nhiên đi tới, nhận lấy đĩa bánh ngọt, cầm dao nĩa lên xiên cắt ra hơn một nửa, giữ lại một nửa to bằng nắm đấm đưa cho Cố Minh Nguyệt, “Chỉ có thể ăn ít như vậy.”

“Tại sao?” Cố Minh Nguyệt đã sắp khóc, “Mẹ nói biểu diễn tiết mục có thể ăn rất nhiều thật nhiều bánh ngọt.”

“Nhưng con không đạt tới yêu cầu trong lòng mẹ.” Ngôn Hân Đồng nói từng câu từng chữ.

Cố Minh Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn.

Bé rõ ràng đã ra sức biểu diễn.

Mới vừa rồi bé nhìn thấy mẹ Cố Minh Lộ hăng hái biểu dương Cố Minh Lộ.

Nhưng mẹ của bé không chỉ không khen ngợi bé, còn nói bé biểu diễn chưa đủ tốt.

Bé cảm thấy thật uất ức.

Hình như Ngôn Hân Đồng cũng không để ý tới cảm xúc của con gái bảo bối, mở miệng nói, “Hơn nữa ăn nhiều bánh ngọt sẽ lên cân. Nghe lời.”

Sau đó cường thế mang Cố Minh Nguyệt rời khỏi khu bánh ngọt.

Cố Minh Lộ nhìn bóng lưng nức nở của Cố Minh Nguyệt.

Bé quay đầu lại cẩn thận lấy phần bánh ngọt thím hai vừa mới lấy ra khỏi đĩa của Cố Minh Nguyệt bỏ vào đĩa của mình, lúc chuẩn bị rời đi, lại cắt một miếng nhỏ bỏ vào đĩa của mình, cho đến khi cái đĩa đã chất thành một núi nhỏ cũng không thể bỏ thêm một chút xíu nào nữa, Cố Minh Lộ mới cầm cái đĩa rời đi, vừa thận trọng rời đi, vừa nhìn chung quanh.

Bé leo lên cầu thang, đi về phía lầu hai.

Bước chân của bé dừng trước cửa phòng Cố Minh Nguyệt, nghe trong phòng truyền ra tiếng khóc hu hu.

“Minh Nguyệt, em mở cửa ra.” Cố Minh Lộ nói với Cố Minh Nguyệt ở bên trong.

Tiếng khóc của Cố Minh Nguyệt dừng lại một chút, dường như nghe được tiếng của Cố Minh Lộ, nhưng một giây tiếp theo lại tiếp tục khóc thút thít thét lên, “Em không mở cửa, anh đừng đi vào, em không thích anh!”

Cố Minh Lộ cắn môi, trầm mặc hai giây, “Minh Nguyệt, anh mang bánh ngọt tới cho em, em mở chốt cửa cầm bánh ngọt vào rồi anh đi liền, anh sẽ không quấy rầy em.”

Cố Minh Nguyệt vừa nghe thấy bánh ngọt, vội vàng bò dậy từ trên giường, nước mắt lã chã mở cửa phòng nhìn Cố Minh Lộ, hốc mắt lỗ mũi đều đỏ ửng, lại đáng yêu khác thường, bé lau nước mắt nói, “Đây là cho em sao?”

“Ừ.” Cố Minh Lộ gật đầu.

“Tại sao lại cho em?”

“Không phải em thích ăn sao?” Cố Minh Lộ nhìn cô bé, “Mẹ nói rồi, bánh ngọt có thể ăn nhiều, sau khi ăn nhớ chải răng nhỏ là được.”

“Có thật không?” Vừa nghe Cố Minh Lộ nói như vậy, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ bé của Cố Minh Nguyệt liền nở nụ cười

“Thật.” Cố Minh Lộ giống như chỉ sợ Cố Minh Nguyệt không tin, ra sức gật đầu.

“Vậy cám ơn anh.” Cố Minh Nguyệt cẩn thận nhận lấy một đĩa bánh ngọt lớn, ngọt như mật mà cười nói, “Anh còn tốt với em hơn anh trai em, em thích anh.”

Cố Minh Lộ hơi ngượng ngùng gãi đầu, xấu hổ nói, “Anh cũng là anh trai em.”

Cố Minh Nguyệt vội vàng gật đầu nói, “Ừ.”

“Nhanh ăn đi, ăn xong rồi còn không đủ anh lại xuống mang lên cho em.” Cố Minh Lộ thúc giục.

“Được.” Cố Minh Nguyệt đặt đĩa bánh ngọt lên trên bàn học nhỏ của mình, ăn từng miếng từng miếng, ăn đến cái miệng nhỏ nhắn đều là bơ, một khắc kia lại cảm thấy không hề bẩn chút nào, rõ ràng còn có thể yêu đến không xong.

Cố Minh Lộ nghĩ, trên thế giới này chắc không có ai đáng yêu hơn em gái Minh Nguyệt của bé đi.

Trái táo nhỏ cũng không đáng yêu như Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt ừng ực ừng ực ăn xong một đĩa đầy tràn, đưa đĩa không cho Cố Minh Lộ, “Em ăn xong rồi.”

“Anh lại đi lấy chút bánh ngọt lên cho em.”

“Không cần, em ăn no rồi.” Cố Minh Nguyệt vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, lễ phép nói, “Cám ơn anh, Minh Lộ.”

“Không khách khí.” Cố Minh Lộ cười, rất xấu hổ.

“Anh mang đĩa đi xuống đi, mẹ em thấy được sẽ nổi giận. Anh đừng nói với mẹ em rằng em ăn nhiều như vậy nha.” Thỏa mãn bụng nhỏ của mình, Cố Minh Nguyệt vội vàng nói.

“Được. Vậy anh xuống trước.”

“Ừ, bye bye.” Cố Minh Nguyệt khéo léo vẫy tay.

Cố Minh Lộ cầm đĩa không xuống lầu.

Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Bé chạy đến khu bánh ngọt, mới vừa rồi đều bị Cố Minh Nguyệt ăn hết, mình một chút còn chưa ăn.

Bé cắt một miếng to, khi bỏ vào trong đĩa, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xuất hiện.

“Khỉ con, có phải con ăn quá nhiều rồi không, mới vừa rồi không phải đã ăn một đĩa lớn sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Mặc dù cô không ngăn cản niềm vui khi ăn bánh ngọt của đứa bé, nhưng mới vừa rồi Cố Minh Lộ rõ ràng cầm một đĩa thật to đi, ăn nhiều như vậy nữa, cô thật sự lo lắng thằng nhóc này sẽ ăn ra bệnh.

Đến lúc đó.

Cô thật sự không dám tưởng tượng, Cố Tử Thần sẽ mặt đen như thế nào với cô.

Cố Minh Lộ nhìn mẹ mình, vốn định nói cho mẹ biết một đĩa vừa rồi là cho Cố Minh Nguyệt, nhưng nghĩ đến câu nhờ vả cuối cùng cái gì cũng không nói của Cố Minh Nguyệt, ngoan ngoãn buông đĩa xuống, cho dù thèm đến muốn chết, vẫn nói, “Vậy con không ăn.”

“Thật biết nghe lời.” Kiều Tịch Hoàn sờ đầu Cố Minh Lộ, “Tự đi chơi đi.”

“Vâng.”

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng vui sướng của Cố Minh Lộ.

So sánh với Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt, Cố Minh Lộ thật sự khiến cho người ta yên tâm không ít.

Kiều Tịch Hoàn cắt gọn một miếng bánh ngọt, xoay người đi về phía Cố Tử Thần.

Thọ tinh không phải nên ăn một chút bánh ngọt sao?!

Cô bưng đĩa, “Ăn không?”

“Tôi không ăn đồ ngọt.” Cố Tử Thần nhìn bánh ngọt, ghét bỏ nói.

“Chỉ một miếng nhỏ, hôm nay anh là thọ tinh, như thế nào cũng phải ăn một miếng.” Kiều Tịch Hoàn dùng nĩa xiên một phần nhỏ, đặt ở cạnh môi anh.

“Kiều Tịch Hoàn, tôi nói không ăn.” Cố Tử Thần hơi bốc lửa.

Trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Cố Tử Thần rõ ràng hơi ngượng ngùng.

“Anh quên lần trước chúng ta ăn kem rồi sao, thật ra thì em không ngại ở trong ngày sinh nhật của anh, lại như vậy một lần…”

Lời còn chưa dứt, Cố Tử Thần đã cắn một miếng bánh ngọt trên cái nĩa cô cầm.

Kiều Tịch Hoàn không nhịn được cười to.

Hình như bên cạnh truyền đến ánh mắt.

Kiều Tịch Hoàn biết là ai.

Cổ Nguyên đã đi rồi, còn có thể là ai?!

Cô bàng quan dùng cái nĩa Cố Tử Thần vừa ăn chuẩn bị nhét vào trong miệng mình.

Sắc mặt Cố Tử Thần đột nhiên hơi thay đổi, nói với Kiều Tịch Hoàn, “Bánh ngọt là vị xoài?”

“Có vấn đề gì sao? Em đặc biệt chọn tầng vị xoài.” Kiều Tịch Hoàn không giải thích được nhìn anh.

“Tôi bị dị ứng với xoài!” Cố Tử Thần gằn từng câu từng chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.