Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 150: Q.2 - Chương 150: Chương 31.1: Tiệc sinh nhật




Editor: Puck

Trong phòng yên tĩnh.

Hơi thở nhẹ càng ngày càng cao.

Hai người hôn đến long trời lở đất, một khắc kia hình như quên mất tất cả chung quanh, giữa cánh môi cắn xé lẫn nhau, sâu như vậy nồng như vậy…

“Cha, mẹ… Ưmh.” Giọng nói cao hứng phấn chấn của khỉ con, đột nhiên ngưng lại.

Khuôn mặt nhỏ bé chợt đỏ bừng, tay nhỏ bé che hai mắt mình lại, đứng ở cửa không biết làm như thế nào.

Hai người hôn như keo như sơn đột nhiên khựng lại.

Một giây kế tiếp vội vàng buông nhau ra.

Ngay trước mặt khỉ con, suy cho cùng hơi ngượng ngùng.

Cố Tử Thần trầm mặc đẩy xe lăn rời đi.

Đi ra cửa phòng.

Khỉ con hé mở tay nhỏ bé của mình, nhìn cha đã rời khỏi phòng, mẹ ngồi ở trước gương trang điểm đang trang điểm lại.

Hình như Kiều Tịch Hoàn để cho mình thả lỏng chút.

Mỗi lần cùng Cố Tử thần hình như đều không kiềm chế được, tròng mắt cô hơi đổi, nhìn dây chuyền kim cương lóe sáng trong gương kia.

Kiều Tịch Hoàn cầm dây chuyền lên ngắm nghía, kiểu dáng rõ ràng chính là kiểu mà cô vô cùng trúng ý, đơn giản tùy ý rồi lại có phong cách riêng.

Không nhịn được cười nhẹ, nét mặt tươi cười như hoa đó khiến cho khỉ con nhìn đến mắt choáng váng.

Kiều Tịch Hoàn từ gương trang điểm trước mặt đứng lên, tao nhã nâng làn váy của mình, xoay người nhìn khỉ con vẫn đứng ở cửa, mặt đờ đẫn nhìn mình, nụ cười nơi khóe miệng rõ ràng hơn, đạp giày cao gót đi tới, sờ đầu khỉ con, “Sói nhỏ háo sắc.”

“Con không phải sói nhỏ háo sắc.” Khỉ con chu mỏ cãi lại, “Con cảm thấy mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất con từng gặp.”

“Được rồi, nể tình miệng con ngọt như vậy, mẹ hôn con một cái.” Nói xong, Kiều Tịch Hoàn liền khom lưng, in một nụ hôn thật to lên gò má khỉ con.

Khỉ con hơi xấu hổ, lại không nhịn được hỏi: “Tại sao mẹ hôn miệng cha, mà lại hôn mặt con?”

“Ơ…” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên tắt tiếng.

Chuyện này nên giải thích với một đứa bé hư hỏng mới năm tuổi đây?!

“Mẹ không thể hôn miệng con sao?” Khỉ con chu miệng nhỏ, miệng chu rất cao, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

“Con đáng để người ta yêu hơn cha con.” Nói xong, Kiều Tịch Hoàn không nhịn được cười to, đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ bé của khỉ con lên, khẽ dùng sức nhéo thịt trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé, cái miệng nhỏ mũm mĩm của bé càng chu lên cao, Kiều Tịch Hoàn cũng học dáng vẻ khỉ con, chu môi lên, một cái hôn chuẩn bị in vào.

“Cố Minh Lộ.” Bên tai, đột nhiên vang lên giọng phái nam nghiêm nghị.

Hai người vẫn duy trì dáng vẻ chu môi, quay đầu qua nhìn.

Nhìn Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn, cách bọn họ không xa.

“Cùng nhau xuống lầu.” Cố Tử Thần nói, “Còn cô nữa, mẹ đang thúc giục kìa.”

“A.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng đứng thẳng người.

Cô luôn luôn rất hiểu biết, ở nhà không thể đắc tội mẹ chồng, cho nên vừa nghe Tề Tuệ Phân bắt đầu tìm cô, cô vội vàng buông Cố Minh Lộ ra, bước nhanh đi xuống phía dưới.

Khỉ con cũng đi theo sau mông bọn họ.

Phòng khách không có nhiều người, có lưa thưa vài người tới, đều có qua lại trên thương trường với Cố Diệu Kỳ! Thật ra thì tiệc sinh nhật này, đã sớm hình thành một hình thức xã giao buôn bán khác.

Kiều Tịch Hoàn vừa xuống lầu đã bắt đầu ngựa không ngừng vó chào hỏi khách, ngôn ngữ hành động cử chỉ tự nhiên thoải mái, cộng thêm rất xinh đẹp, một cách tự nhiên hấp dẫn khách mời. Không thể không nói, cảm giác tồn tại của Kiều Tịch Hoàn quả thật rất mạnh, so sánh với Ngôn Hân Đồng đều đang chào hỏi khách, Ngôn Hân Đồng rõ ràng ảm đạm thay đổi sắc mặt rất nhiều, Tề Tuệ Phân có khi vội quá, lúc tranh thủ xoay người nhìn hai cô con dâu của mình, cũng càng ngày càng thích cách thức xử sự và mạnh mẽ của Hoàn Hoàn.

Trước kia Kiều Tịch Hoàn rõ ràng chỉ biết núp ở trong góc, đều do Ngôn Hân Đồng ra hết danh tiếng, bây giờ Kiều Tịch Hoàn giống như không cố ý làm gì, ngược lại ánh sáng bắn ra bốn phía.

Người phụ nữ này, cũng không đơn giản.

Tề Tuệ Phân ngẫm nghĩ, lại vội đi nói chuyện với khách mời khác.

Kiều Tịch Hoàn không ngừng đi qua đi lại trong phòng khách, trên trán đổ mồ hôi rịn, khuôn mặt ửng đỏ, dưới ánh đèn thủy tinh da thịt trắng nõn vô cùng nhẵn nhụi, rõ ràng chính là, một báu vật tuyệt sắc giống như thuần khiết lại giống như khêu gợi.

“Chị dâu.” Như yêu tinh xuyên qua trong đám người, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên bị người gọi lại.

Cô quay đầu lại, nhìn Cố Tử Nhan tối nay mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, tóc màu nâu tự nhiên gợn sóng to phủ bên hai vai, trên đầu đội một cái vương miện nhỏ, nhìn qua điềm tĩnh đáng yêu, khác một trời một vực với cách ăn mặc không câu nệ tiểu tiết trước kia của cô.

Môi Kiều Tịch Hoàn mím chặt lại, khẽ nhíu chân mày.

Để cho cô cau mày khẳng định không phải Cố Tử Nhan, mà là người đàn ông Cổ Nguyên mặc âu phục màu trắng, phong độ hiên ngang ở bên cạnh Cố Tử Nhan.

Hai người nhìn qua trai tài gái sắc, lễ phục cũng giống như kiểu tình nhân, rất xứng đôi.

Cố Tử Nhan nở nụ cười thật to kéo Cổ Nguyên đi về phía Kiều Tịch Hoàn, nhiệt tình nói, “Chị dâu, đây là Cổ Nguyên, chị cũng biết.”

“Ừ, biết.” Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười, nụ cười hơi có vẻ miễn cưỡng, “Rất vinh hạnh vì anh tới dự tiệc sinh nhật của chồng tôi.”

Chồng.

Tròng mắt Cổ Nguyên khẽ nhúc nhích.

Anh đảo mắt, nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn.

Một người tàn tật.

Kiều Tịch Hoàn nhìn theo tầm mắt của anh.

Cô cụp mắt xuống, hình như biết Cổ Nguyên đang nhìn cái gì.

“Là em gọi Cổ Nguyên tới. Cũng tiện thể dẫn tới cho cha mẹ nhìn một chút.” Cố Tử Nhan rất vui vẻ nói, cũng không phát hiện ra không khí khác thường giữa bọn họ, khoác cánh tay Cổ Nguyên chặt hơn nữa, rất hạnh phúc ngọt ngào.

Kiều Tịch Hoàn nhìn qua có vẻ rất tùy ý hỏi, “Xem mắt một lần, đã định xuống? Hai người đây là đang nói chuyện yêu đương?”

“Vâng.” Cố Tử Nhan gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn cười, “Vậy thật tốt, cha mẹ ở bên kia, em dẫn bạn trai qua một chút.”

“Được, vậy em đưa Cổ Nguyên qua bên đó trước.” Cố Tử Nhan kéo Cổ Nguyên, vui mừng đi sang bên kia.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng bọn họ.

Bạn trai?!

Cô cắn môi.

Quay đầu lại, chợt thấy một người đàn ông xuất hiện ở khoảng cách gần trước mặt cô Tề Lăng Phong.

Hôm nay Tề Lăng Phong mặc bộ âu phục màu đen tình cờnhìn thấy được ở trung tâm thương mại, dáng vẻ cao lớn kết hợp với cắt xén đặc biệt, cộng thêm khuôn mặt anh tuấn điển trai, khí chất nho nhã lễ độ… Không thể nghi ngờ, bộ âu phục này, anh ta mặc ra tất cả ý vị và đặc sắc.

Giờ phút này, trong phòng khách to như vậy, hình như bắn tới một chú, ánh mắt của phụ nữ trẻ tuổi.

“Như thế nào, đạt tới yêu cầu của em chứ?” Tề Lăng Phong cố ý nói.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn chuyển một cái, “Cố Tử Thần mặc vào càng đẹp mắt.”

“Tôi không tin.” Tề Lăng Phong gằn từng tiếng.

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

“Mặc dù tôi không phủ nhận dáng vẻ cua anh ta đẹp trai hơn tôi, nhưng bộ lễ phục này chế tạo riêng vì tôi, tự nhiên thích hợp với khí chất và vóc người của tôi.” Tề Lăng Phong tiếp tục nói.

Kiều Tịch Hoàn lạnh nhạt nhìn anh ta, “Vẫn câu nói kia, tự tin là tốt, nhưng tự đại khiến cho người ta sinh ra chán ghét rồi.”

Nói xong, Kiều Tịch Hoàn xoay người rời đi.

Tề Lăng Phong nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng cười một tiếng xấu xa.

Kiều Tịch Hoàn trực tiếp đi về phía bên cạnh Cố Tử Thần, giờ phút này Cố Tử Thần đang cùng Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân đứng ở trong góc phòng khách, Cố Tử Nhan kéo Cổ Nguyên vừa nói vừa cười tâm sự với bọn họ, khi Kiều Tịch Hoàn đi tới, cũng không quấy rầy đến bọn họ trao đổi.

Cố Diệu Kỳ yêu thích Cổ Nguyên rất rõ ràng, rất khó có được luôn luôn không ngừng trò chuyện với Cổ Nguyên.

Thỉnh thoảng nói một chút chuyện đồ cổ, cũng sẽ dính dáng chút chuyện cuộc sống.

Kiều Tịch Hoàn hơi khom người xuống dính vào bên tai Cố Tử Thần, “Em dẫn anh ra ngoài hóng mát một chút.”

Cố Tử Thần ngước mắt liếc nhìn cô, khẽ gật đầu một cái.

Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần rời đi.

Cổ Nguyên đang tán gẫu với Cố Diệu Kỳ, đôi mắt như có như không nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.

Khóe miệng nhếch lên, quay đầu không kiêu ngạo không nịnh nọt tiếp tục trò chuyện với Cố Diệu Kỳ.

Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần đi về vườn hoa phía sau, giờ phút này vườn hoa coi như yên tĩnh, gần như không có ai tới đây.

“Mệt không?” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi Cố Tử Thần.

Tròng mắt Cố Tử Thần khẽ nhấc, “Không mệt.”

“Em cảm thấy mệt quá.” Thân thể mệt mỏi, trong lòng mệt mỏi.

Cố Tử Thần không nói gì, cau mày nhìn cô.

“Hôm nay là sinh nhật của anh, anh đã nghĩ ra để cho em đưa quà sinh nhật gì cho anh chưa?” Kiều Tịch Hoàn điều chỉnh cảm xúc của mình, đảo mắt đột nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.